Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện - Chương 6
Nhiều năm sau, Kỷ Từ làm đến chức tể tướng, ta trở thành phu nhân của tể tướng.
Gần đây, có một việc khiến ta khá phiền lòng.
Vì Kỷ Từ quá xuất sắc, hắn lọt vào mắt xanh của Thái hậu.
Thái hậu muốn gả chất nữ của bà, quận chúa Thanh Hà cho Kỷ Từ.
Đường đường là một quận chúa mà lại phải chia sẻ phu quân với người khác, thật không biết Thái hậu nghĩ gì.
Ta đang nằm trên ghế dựa dưới gốc cây, suy nghĩ xem có nên dẫn Kỷ Từ về ở ẩn hay không, thì đứa con gái Miên Miên năm tuổi chạy tới, trên tay cầm quyển sách tranh ta tự làm cho con bé, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, kể chuyện cho con nghe được không?”
Nhìn đôi mày đôi mắt giống hệt Kỷ Từ, lòng ta mềm như nước, khẽ đáp:
“Được chứ, Miên Miên muốn nghe chuyện gì nào?”
“Câu chuyện về mỹ nhân và quái thú.”
“Được, mẹ kể cho con nghe.”
Ta lật từng trang sách tranh.
…
Khi kể xong câu chuyện, Miên Miên đã ngủ yên trong lòng ta.
Lá bạch quả rụng lả tả.
Ta gỡ những chiếc lá khỏi người con bé, bỗng thấy vai mình chùng xuống.
Quay đầu lại, thấy Kỷ Từ mặc quan phục màu đỏ đang khoác lên vai ta chiếc ngoại bào của hắn vì sợ ta lạnh.
Kỷ Từ da trắng, mặc áo đỏ càng nổi bật.
Năm năm qua không để lại nhiều dấu vết thời gian trên người hắn.
Thị nữ đi tới, bế Miên Miên đang ngủ từ lòng ta về phòng.
Ta quấn chiếc áo của Kỷ Từ, trêu đùa:
“Hôm nay sao về trễ thế, phải chăng Thái hậu lại tạo không gian riêng cho chàng và quận chúa?”
Nụ cười của Kỷ Từ vụt tắt, ánh mắt liền trở nên đầy ai oán.
Hắn khẽ than:
“Tô Tô, chân ta đau.”
“?”
Ta cuộn ống quần của hắn lên, thấy hai đầu gối đều bầm tím.
“… Ai bắt chàng phải quỳ thế này?”
“Không ai bắt, là tự ta quỳ.”
Kỷ Từ đã quỳ trước Thái hậu gần ba canh giờ, từ chính ngọ đến xế chiều, để cầu xin bà thu hồi thánh chỉ.
Thái hậu nhìn dáng vẻ “không đồng ý thì ta quỳ mãi tới khi thiên hoang địa lão” của hắn, cuối cùng cũng đành thở dài chấp thuận.
Quận chúa đau lòng tột cùng, che mặt chạy khỏi cung.
Nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Kỷ Từ khi kể với ta rằng hắn đã “quỳ thắng” Thái hậu, ta cũng không biết nên nói gì.
Ta đành hôn nhẹ hai cái an ủi hắn.
Kỷ Từ vì những nụ hôn ấy mà vui vẻ vô cùng, ôm chặt lấy ta, dường như cả đời này cũng chẳng muốn buông tay.
Chúng ta cùng ngắm lá bạch quả rơi, cùng ngắm nhìn mây bay lững lờ.
Chỉ nguyện cả đời này, có thể mãi mãi bình yên hạnh phúc như thế.