Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện - Chương 3
8
Đến trấn, Kỷ Từ nhìn ngôi nhà mới, ngẩn ngơ hồi lâu.
Ta nói với hắn, đây sẽ là nơi khởi đầu cho cuộc sống mới của chúng ta.
Kỷ Từ dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói, chỉ lẳng lặng đi dọn dẹp nhà cửa.
Ta hít một hơi không khí của ngôi nhà mới, không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Cuộc sống mới, khởi đầu mới, Thẩm Tố, không thể lười biếng được nữa.”
Sau đó, cuộc sống của ta và Kỷ Từ bắt đầu trở nên bận rộn.
Ta dựa theo trí nhớ từ kiếp trước làm một vài món kho, ban ngày cùng Kỷ Từ bày bán ở chợ, tối về tranh thủ vẽ thêm các mẫu trang phục.
Phải nói rằng, Kỷ Từ là một trợ thủ rất tuyệt vời.
Ta chỉ cần lo phần làm đồ ăn, còn lại việc dọn dẹp hắn đều tự làm.
Hắn rất chăm chỉ, lại rất biết ý, có hắn giúp đỡ, ta gần như chẳng phải lo lắng gì.
Tiểu kim khố của chúng ta ngày một đầy lên.
Cuộc sống của hai chúng ta ngày càng khấm khá.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy thỏi bạc trong hòm tiền, ta hài lòng mỉm cười, cầm bạc đi thẳng đến thư viện trên trấn.
Về nhà, ta đưa cho Kỷ Từ một bộ quần áo và một tấm thẻ gỗ.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Từ, ta cười nói:
“Ngày mai ngươi không cần giúp ta ra chợ nữa, hãy đến thư viện Thanh Sơn báo danh, từ nay Thanh Hạ tiên sinh sẽ là lão sư của ngươi.”
Đôi mắt Kỷ Từ hơi mở to.
“Đó là thư viện tốt nhất trên trấn, Thanh Hạ tiên sinh cũng là lão sư giỏi nhất ở Trung Châu, học phí rất đắt…”
“Kiếm tiền là để tiêu, miễn là xứng đáng thì bao nhiêu cũng đáng.”
Từ lần đầu tiên dẫn Kỷ Từ lên trấn, ta đã nhận ra ánh mắt hắn luôn dừng lại trên những học sinh mặc đồng phục thư viện.
Hắn rõ ràng cũng muốn được học.
Trong nguyên tác, tuy Kỷ Từ là kẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng lại rất thông minh và yêu thích việc học. Nếu không có tài năng xuất chúng, hắn cũng chẳng thể trở thành thủ lĩnh Huyền Y Vệ.
Một tài năng như vậy không thể để lãng phí.
Kỷ Từ nhìn ta hồi lâu, khóe mắt lại ươn ướt.
“Cảm ơn a tỷ, tỷ thật tốt với ta.”
Ta chỉ mỉm cười.
Đột nhiên, Kỷ Từ lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho ta.
“A tỷ, ta cũng có quà cho tỷ.”
“Ồ, ta cũng có quà sao?”
Ta vui vẻ mở chiếc hộp, bên trong là một cây trâm bạc sáng lấp lánh.
Chiếc trâm tinh xảo, đẹp mắt, trông không hề rẻ.
Gần đây Kỷ Từ làm việc rất chăm chỉ, ta bảo sẽ trả tiền công nhưng hắn không lấy một xu, ngược lại sau khi bán hết đồ, hắn lại thường ra ngoài làm thêm. Ban đầu ta còn không hiểu.
Hóa ra là muốn tự mình kiếm tiền để mua quà cho ta.
Lồng ngực ta chợt dâng lên cảm giác ấm áp.
Ta cầm cây trâm búi tóc, soi gương ngắm nghía, quay lại mỉm cười với hắn.
“Cảm ơn ngươi, Kỷ Từ, ta rất thích.”
“A tỷ đeo trâm này, rất đẹp.”
Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ, dưới ánh hoàng hôn ấm áp, khuôn mặt thiếu niên khẽ ửng đỏ.
“Sau này ta sẽ mua cho tỷ những cây trâm đẹp hơn, quý hơn.”
Ta cười, xoa đầu hắn.
“Được, vậy a tỷ chờ nhé.”
9
Ngày hôm sau, Kỷ Từ lên thư viện.
Hắn mặc áo xanh, dung mạo tuấn tú, vai lưng thẳng tắp, nổi bật giữa đám học trò.
Ta mỉm cười nhìn hắn đi xa, rồi bắt đầu làm việc.
Dù rất muốn sống thoải mái ở thế giới này, nhưng nhà có một đứa trẻ đi học, ta vẫn cần kiếm thêm tiền.
Ta lại nghiên cứu ra thêm vài món kho mới.
Gọi là nghiên cứu nhưng thực ra chỉ là cố tái tạo lại những món ăn kiếp trước từng nếm qua.
Sau đó, ta thử làm bánh mì kẹp và pizza, cùng với khoai tây chiên.
Không biết người ở đây có thích hương vị này không.
Khi Kỷ Từ tan học về, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là bàn đầy các món ăn thử nghiệm do ta nấu.
Khi ăn thử, mắt Kỷ Từ sáng rực lên.
“A tỷ, tỷ thật sự có thể làm ra những món ăn ngon như thế này, tỷ là tiên nữ sao?”
Ta đã biết, chẳng đứa trẻ nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của những món đồ ăn nhanh này.
Vừa ra mắt, món bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên và pizza của ta đã gây nên cơn sốt, quầy hàng nhỏ chẳng mấy chốc đã có một hàng dài xếp nối đuôi.
Lo lắng ta quá vất vả, Kỷ Từ luôn đến giúp ta trông quầy ngay sau khi tan học.
Từ khi đọc sách, giọng nói của hắn rõ ràng vang rền, thái độ bình thản và đường nét tuấn tú cùng khí chất điềm đạm của hắn thật sự rất thu hút người khác.
Thấy số lượng thiếu nữ e thẹn xếp hàng chờ càng ngày càng nhiều, ta không khỏi vui mừng.
Thật tốt quá, ít ra sau này không cần phải lo lắng về việc chọn bạn đời cho hắn nữa.
10
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đông lại đến thêm hai mùa nữa.
Thấy tuyết rơi dày đặc, ta dự định về nhà sớm hơn một chút.
Khi đang dọn dẹp quầy hàng, một bàn tay bỗng dưng xuất hiện bên cạnh, nhanh nhẹn giúp ta thu dọn.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên cao hơn ta một cái đầu đang đứng trước mặt.
“Hôm nay không cần cùng tiên sinh thảo luận văn chương sao? Sao về sớm vậy?”
Kỷ Từ đứng thẳng người, không ngừng tay mà mỉm cười về phía ta.
“Thấy tuyết rơi nên ta muốn ăn lẩu của a tỷ, thế là cùng tiên sinh xin nghỉ.”
“Lớn rồi mà vẫn là đồ tham ăn.”
“Cũng là do a tỷ nuông chiều mà ra thôi.”
Kỷ Từ nói, vừa cười vừa giơ tay giúp ta đội mũ choàng, thắt chặt dây ở cổ áo.
“Đi thôi, a tỷ, chúng ta về nhà.”
Ta đáp một tiếng “Ừm,” rồi để tay trống không đi theo sau Kỷ Từ, người đang ôm hết mọi thứ. Tiếng tuyết bị chúng ta giẫm lên kêu lạo xạo vang dọc đường.
Trong nguyên tác, vào thời điểm này, Kỷ Từ đã cầm dao trong tay, không biết đã giết bao nhiêu người.
Trái tim thuần khiết cũng bị những năm tháng tàn khốc làm cho hóa thành băng, rơi vào địa ngục sâu thẳm.
Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt ta vẫn chưa trải qua những chuyện đó, vẫn là một thiếu niên ôn hòa, trong sáng.
Thật tốt biết bao.
Ta không kìm được nụ cười.
11
Khi mùa xuân vừa tới, Kỷ Từ đã cao thêm một đoạn đáng kể.
Ở độ tuổi này, các nam hài tử thường lớn rất nhanh, giờ ta phải ngẩng đầu mới nhìn thấy hắn.
Sau khi dọn dẹp xong cả sân nhỏ, hôm nay Kỷ Từ không đi đọc sách như thường lệ mà đến gần, khẽ đung đưa tay ta.
“A tỷ, hôm nay trời đẹp, chúng ta đi ngắm cảnh xuân được không?”
Một thiếu niên tuấn tú như thế làm nũng, thật sự không thể nào từ chối.
Ta gật đầu ngay lập tức.
“Được, đi thôi.”
Ta chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, rồi cùng Kỷ Từ lên ngọn núi bên ngoài thành.
Ngọn núi này rất ít người lui tới.
Chúng ta chọn một chỗ bên bờ sông ngồi nghỉ.
Bầu trời trong xanh, nước sông trong veo phản chiếu hình ảnh núi non, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng chúng ta không ngờ rằng, lại có một nhóm người áo đen bất ngờ xuất hiện.
Những người áo đen tay cầm đao kiếm, hung hãn từ đằng xa đi nhanh mà đến, ánh mắt lạnh lùng như sói, tràn đầy sát khí.
Ngay khi nhìn thấy họ, suy nghĩ trong đầu ta xoay nhanh.
Họ đến vì Kỷ Từ sao?
Không đúng… Bây giờ Kỷ Từ chỉ là một người bình thường, họ không cần giết hắn!
Đúng rồi! Trong nguyên tác, nam chính và nữ chính cũng đi qua thành này vào thời điểm này, từng có một đoạn gặp nguy hiểm trên ngọn núi này… Đám sát thủ này không phải đã nhận nhầm chúng ta thành nam nữ chính đấy chứ?
Hiếm hoi lắm mới được đi ngắm cảnh xuân, vậy mà lại gặp phải chuyện này, đúng là xui tận mạng!
Vừa chửi thầm trong lòng, ta vừa kéo Kỷ Từ chạy đi.
Kỷ Từ cũng nhìn thấy nhóm áo đen.
Hắn bình tĩnh hơn ta nhiều, luôn quan sát địa hình xung quanh, sau đó buông tay ta, đẩy ta vào một con đường nhỏ bên cạnh.
“A tỷ, chúng ta chia ra chạy, tỷ đi theo con đường này là có thể xuống núi…”
“Ngươi muốn một mình dẫn họ đi à?”
Ta ngắt lời trước khi hắn kịp nói hết.
“Kỷ Từ, đừng có nghĩ thế!”
Trong nguyên tác, nam chính suýt nữa đã mất mạng, sao ta có thể để Kỷ Từ một mình mạo hiểm như thế.
“Nghe lời đi, a tỷ.”
Kỷ Từ nhìn ta, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng nói lại không cho phép từ chối.
“Ta sẽ không sao, ta nhất định sẽ trở về, a tỷ, hãy tin ta.”
Nói xong, hắn dùng sức đẩy ta ra xa, rồi quay người chạy về phía ngược lại.
Đám người áo đen lập tức đuổi theo hắn mà không hề ngừng lại.
Quả thật con đường ta đang đứng là an toàn, không có ai đuổi theo.
Ta loạng choạng bước đi, lòng ngập tràn sự hoảng loạn.
Vẫn còn xa mới đến được chân núi, nếu bây giờ ta báo quan thì cũng đã quá muộn.
Kỷ Từ của kiếp này không giống như trong nguyên tác, hắn không phải một kẻ tàn nhẫn, mà chỉ là một thư sinh yếu ớt, muốn thoát khỏi những sát thủ đó quả thực là chuyện không tưởng.
Đó là đứa trẻ mà ta đã dụ về nhà chỉ bằng một củ khoai lang và một bát cháo.
Là người đã ở bên ta gần ba năm, trong lòng chỉ có mình ta.
Hắn gọi ta là a tỷ.
Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào chỗ chết?
Phải làm sao đây… Rốt cuộc phải làm sao mới cứu được hắn?
Khi bừng tỉnh, ta đã quay đầu chạy ngược lại đường cũ.
Loạng choạng đuổi theo đám người áo đen, ta thấy một trong số họ đuổi kịp Kỷ Từ, giơ đao lên.
Gần như không kịp suy nghĩ, ta lao tới.
Khoảnh khắc ôm lấy Kỷ Từ, sau lưng truyền đến cơn đau xé lòng, toàn thân mất hết sức lực, ta không thể đứng vững, ngã xuống.
“A tỷ!”
Mặt Kỷ Từ lập tức tái nhợt, hắn ôm lấy ta, cánh tay run rẩy, giọng nói cũng vậy.
Ý thức ta dần mờ đi, ta cố đẩy hắn ra.
“Đi… Ngươi… mau đi…”
Kỷ Từ không nói gì, chỉ có những giọt nước nóng hổi rơi xuống mặt ta.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, lần đầu tiên trong đời, một người không có tín ngưỡng như ta, lại bắt đầu cầu nguyện với trời đất thần Phật.
Xin hãy để Kỷ Từ được sống.