Cửu Thiên Tuế - Chương 4
Cho đến khi nghe nói, có một người tên là Lâu Nguyệt Hành.
Hắn dựa vào thủ đoạn tàn bạo, bản lĩnh xuất sắc mà lọt vào mắt Trưởng Công chúa, được Trưởng công chúa tận lực cất nhắc, vào được Đông Xưởng, trở thành Chưởng ấn trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ.
Lại nhớ năm đó, hắn mang trên mình khí chất thanh cao lãnh đạm, lại thêm mãng y đỏ tươi (9) trên người, cưỡi ngựa lớn giữa phố, người qua đường bàn tán xôn xao:
“Nhìn thấy chưa, Diêm Vương gia mới nhậm chức của Đông Xưởng, Lâu Nguyệt Hành đó.”
“Nghe nói lúc trước lão hoạn già Tần Trung suýt nữa thì chạy thoát, thời khắc mấu chốt, chính hắn đã ra tay bắt được Tần Trung, lại còn ch/é/m lão ta hai mươi nhát da/o.”
“Đâu chỉ có thế, ta còn nghe nói, hai mươi nhát đó không nhát nào chí mạng cả, hắn chính là muốn để cho lão hoạn già kia chảy m/áu đến chế/t đó.”
“Chậc chậc, người này ra tay thật tàn nhẫn.”
“Chứ sao nữa, đã vào được Đông Xưởng làm việc, lại còn là hoạn quan đứng đầu, có thể làm được việc thiện gì chứ?”
(9) Mãng y là quan phục của hoạn quan cấp cao hoặc quan chức cấp cao thời Minh, trên áo thêu hoa văn hình con trăn nên gọi là Mãng y. Vì trăn có hình dáng gần với rồng cho nên được Hoàng đế cho phép các quan chức thân cận mới được mặc áo thêu hoa văn này.
Khi đó, Lâu Nguyệt Hành xuyên qua dòng người huyên náo nhìn thấy ta.
Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của ta, hơi sững sờ, môi mỏng khẽ máy, tựa như là nói cái gì.
Đáng tiếc, phố chợ ồn ào quá.
Ta không nghe rõ được gì cả.
Sau nữa, hắn phụ trách Đông Xưởng, thủ đoạn tàn độc, giế/t người vô số.
Những lời đồn đại tương tự như vậy về hắn cũng ầm ĩ khắp nơi.
Nên ta cũng dần bị ảnh hưởng, giống như mọi người, đều cho rằng hắn đ/ộc ác, lấn quyền.
Lại còn giữa một buổi tiệc ngắm hoa không nể nang gì mà mỉa mai hắn làm nhiều chuyện trái đạo đức, cẩn thận sau này chế/t không yên lành.
Nhưng không ngờ, hắn lại vừa đúng lúc đi ngang qua, từng lời của ta rơi vào trong tai hắn không sót chữ nào.
Hắn chẳng hề phản bác.
Chỉ là đơn độc lẻ loi đứng nơi bóng tối nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ.
Nhiều năm trôi qua.
Nhớ lại lần gặp mặt nơi đầu đường năm đó.
Ta mới muộn màng nhận ra khẩu hình lúc hắn cách biển người nói với ta…
“Tạ Lâm Lang, đợi ta.”
Chỉ trách ta mắt mù tâm vụng, không nhận ra người quen cũ.
Ta cứ tưởng đấy mới là lần đầu gặp mặt.
Mà không hay biết, với hắn mà nói, chính là giẫm lên đao, chảy má/u tươ/i mới từng bước một đi đến bên ta.
Gặp lại.
15.
Ta không chờ hắn.
Ta bị một đạo ý chỉ của Hoàng gia trói buộc, gả cho Lý Hoài Cẩn.
Từ đó, rất nhiều năm, ta bị nhốt trong thâm cung, hắn gắn chặt với Đông Xưởng.
Hắn lạnh nhạt xa cách, chỉ giả bộ phục tùng cụp mắt gọi ta một tiếng “Hoàng hậu nương nương”.
Tuyệt nhiên không thể lại gọi ta “Lâm Lanh” thêm lần nào nữa.
16.
Nhận ra thân phận của Lâu Nguyệt Hành rồi, ta liền có thể thông suốt rất nhiều chuyện khi còn sống chưa hiểu được.
Ví dụ như, khi còn sống, Lâu Nguyệt Hành thường sẽ mang cho ta vài thứ.
Băng ngày hè.
Than ngày đông.
Rượu mơ ngày thu.
Bánh đào ngày xuân.
Mỗi thứ, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trong cung cấm này lại không dễ có.
Nô tài trong cung đa phần là nịnh trên đạp dưới.
Băng ngày hè hay than ngày đông đương nhiên là sẽ được tăng cường đưa tới cung của các phi tần được sủng ái.
Chờ đến lượt Hoàng hậu bị chán ghét vứt bỏ nhiều năm là ta đây thì đã chẳng còn bao nhiêu rồi.
Lâu Nguyệt Hành dường như luôn biết ta thiếu cái gì.
Đến bánh đào và rượu mơ cũng đều là mua từ hẻm Vĩnh Hoa, hương vị mà ta vẫn luôn hoài niệm.
Ta từng không kiềm được mà hỏi:
“Lâu đốc chủ quyền thế ngang trời, sao phải phí tâm sức để mắt đến một Hoàng hậu thất sủng như ta chứ?”
Hắn lạnh nhạt đáp một câu:
“Bản đốc cũng chỉ là được Trưởng Công chúa phân công, mới trông nom lúc Hoàng hậu nương nương túng thiếu.”
Ta tin mấy lời nói dối ấy của hắn.
Cho nên ta còn ngu ngốc đến tìm Trưởng Công chúa để tạ ơn.
Lần đó, Lâu Nguyệt Hành cũng vừa khéo có mặt.
Sau khi ta tạ ơn xong, ánh mắt Trưởng Công chúa đi từ mờ mịt rồi dần sáng tỏ.
Cuối cùng, nhẹ nhàng liếc Lâu Nguyệt Hành một cái, rồi mới cười nhận lời ta.
Mà sau khi ta chế/t, ở trong trạng thái cô hồn đi theo bên cạnh hắn, nghe thấy những tiếng lòng cuồng si trong lúc ngã bệnh của hắn, mới hiểu ra…
Hoá ra những việc kia chẳng hề liên quan gì đến Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa không vạch trần chẳng qua là giữ thể diện cho hắn mà thôi.
Tất cả mọi chuyện, đều là Lâu Nguyệt Hành.
Năm đó, lúc ta cho hắn ăn bánh đào, cứu mạng hắn, có nhắc tới hẻm Vĩnh Hoa, hắn liền nhớ kĩ, đó là đồ ăn vặt mà ta thích.
Thế mà ta lại không biết bất cứ điều gì, lúc còn sống lại còn không kiêng nể gì nhục mạ hắn nhiều lần.
Đến mức Lâu Nguyệt Hành mặc định là ta rất ghét hắn.
Ngay cả việc muốn tặng đồ cho ta, lại sợ ta chê bẩn, đành phải mượn danh nghĩa Trưởng Công chúa.
Hoá ra…
Trong những năm tháng ta mang danh Hoàng hậu, vì Lý Hoài Cẩn mà tập viết luyện vẽ, sống những ngày u ám nơi cung cấm kia.
Có một người đã từng vì ta mà giãy giụa trong đầm lầy tăm tối, yêu mà không có được.
Chỉ tiếc, hết thảy đều đã quá muộn.
Rốt cuộc, ta đã nghe hiểu được trái tim ngập tràn tình yêu của hắn, nhưng lại trở thành cô hồn dã quỷ mất rồi.
17.
Hồn phách của ta ở bên Lâu Nguyệt Hành tròn một năm.
Ta nhìn hắn…
Đàn áp quyền thế của Lý Hoài Cẩn.
Đánh đuổi quân địch, giết hết những kẻ khi xưa đã ức hiếp ta.
Lại hợp tác với Trưởng Công chúa, phò tá nàng làm tân quân, chấn chỉnh lại non sông.
Ngày hắn quyết định đi ám sá/t Lý Hoài Cẩn, kinh thành rơi trận tuyết đầu mùa.
Trưởng Công chúa biết toàn bộ kế hoạch của hắn, trước khi hắn xuất phát, xác nhận lại một lần cuối cùng:
“Lâu Nguyệt Hành, ngươi có biết dù có á/m sát thành công thì ngươi cũng không sống được?”
Lâu Nguyệt Hành nhẹ nhàng vuốt ve con dao găm mà ta đã tặng thuở thiếu thời, giọng điệu hắn trầm tĩnh, nhẹ như tuyết rơi:
“Ừm, vậy thì không sống nữa.”
Trưởng Công chúa không đành lòng:
“Ta biết, ngươi muốn đích thân báo thù cho Lâm Lang. Nhưng ngươi có biết là, dù ngươi có chết thì cũng vẫn phải gánh tội danh giết vua làm phản, để lại tiếng xấu muôn đời?”
Đôi mắt Lâu Nguyệt Hành tĩnh lặng, khoé môi lại khẽ cong lên, khàn giọng nói:
“Để lại tiếng xấu cũng tốt.”
“Chỉ cần, đổi lấy nàng hồn phách an nhỉ…”
Đang lúc nói chuyện, Lâu Nguyệt Hành đột nhiên quay người sang chỗ khác, ho khan kịch liệt.
Lúc đó, thân thể của hắn đã như ngọn nến trước gió.
Để giữ vững tinh thần, hắn không tiếc uống vào loại thuốc mạnh nhất, với nguy cơ mất mạng nhanh hơn.
Lòng ta nhói lên từng tia đau đớn.
Ta đã yêu hắn.
Nhưng ta chỉ là một cô hồn, không thể làm gì được.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từ một chàng trai dung mạo xuất chúng, phong thái lẫm liệt, trở thành người bệnh tật quấn thân, khom lưng ho khan, sống lưng gập xuống.
Ngày thí quân.
Hắn như biến thành Diêm La đòi mạng.
Hắn rút kiếm xông vào cung chặt phăng đầu của tên cẩu hoàng đế Lý Hoài Cẩn kia xuống.
Còn băm nát thi thể đẫm máu ấy ra làm nhiều mảnh.
Mỗi nhát bổ xuống, gương mặt hắn đều không có bất cứ cảm xúc gì.
Má/u tươi tung toé làm bẩn áo bào của hắn, nhuộm đỏ gương mặt tái nhợt, lại khiến hắn mang một vẻ đẹp quỷ quyệt.
Giết xong, hắn đem khung xương còn lại của Lý Hoài Cẩn cho chó hoang ăn.
Tội giết vua, đã hoàn toàn xoá bỏ công lao bình định đất nước lúc trước của hắn.
Sau khi tất cả kết thúc, Lâu Nguyệt Hành lại tới phần mộ của ta.
Hắn lê tấm thân còn chút hơi tàn dựa vào bia mộ của ta, ngón tay khô héo vuốt ve con da/o găm ta tặng hắn.
Cuối cùng, hắn dùng nó cắt cổ chính mình…
Má/u tươi róc rách chảy cạn.
Đuôi mắt bi thương của hắn ánh lên từng mảng đỏ bừng.
“Tạ Lâm Lang, ta biết nàng ghét ta, nhưng ta… vẫn muốn đi cùng nàng. “
Giọng nói khản đặc không còn lưu loát nữa.
Lại mang trọn dịu dàng của cả đời.
——Hắn tự sát mà chế/t.
18.
Giờ phút này, sống lại một đời.
Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Lâu Nguyệt Hành còn chưa chết.
Hắn vẫn còn sống nguyên vẹn đứng trước mặt ta.
Gương mặt tuấn tú, cô độc như cây thông giữa trời đông.
Mặc dù sau khi sống lại, ta không đọc được tiếng lòng của hắn nữa.
Nhưng ta có thể hiểu rõ từng nét hắn biểu lộ ra.
Lúc này, hắn đang căng thẳng, giả vờ hung hãn:
“Tạ Lâm Lang, tên khốn kiếp lúc trước coi ta như đồ chơi mà đùa cợt, đã bị ta chém hai mươi nhát. Cho nên… bây giờ ngươi chạy trốn vẫn còn kịp đấy.”
Từng câu từng chữ đều đang muốn làm ta sợ.
Nhưng ta lại không sợ.
Ta thậm chí còn xích lại gần thêm chút nữa, khoác tay hắn, ngả đầu lên vai hắn:
“Lâu Nguyệt Hành, đừng quá xem nhẹ ta.”
“Tìm đồ chơi đã là gì chứ? Ta đã sớm nói, ta muốn làm phu nhân của Lâu Nguyệt Hành cơ mà.”
Hơi thở của Lâu Nguyệt Hành bỗng trở nên hỗn loạn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ mỉa mai, thăm dò:
“Lâm Lang cô nương xuất thân cao quý, thật lòng muốn theo… một hoạn quan như ta sao?”
Ta cười như có như không nhướng mắt nhìn hắn.
Kiếp trước, trong lúc còn là quỷ hồn, ta đã đi theo Lâu Nguyệt Hành cả một năm.
Dù hắn không thấy ta, nhưng ta ngày ngày đều ở bên hắn.
Sau này, hắn nằm liệt trên giường bệnh, trằn trọc khó ngủ, thường xuyên phải tắm nước thuốc trị thương.
Nói ra có hơi xấu hổ…
Lúc đó, ta liền đánh bậy đánh bạ, nhìn thấy hết từ đầu đến chân của hắn.
Hoạn quan mà lại không hề hoạn…
Hắn cứ nhất quyết phải giấu hết nỗi lòng mà thử ta, chẳng qua là muốn nghe ta nói những lời đường mật nhiều hơn mà thôi.
Thế là ta rộng lượng thỏa mãn hắn:
“Lâu Nguyệt Hành, ta muốn ở bên ngươi, chẳng liên quan gì đến thân phận hay quyền thế của ngươi hết.”
“Cho dù ngươi có mù, hay tàn phế… hoặc là chế/t, ta cũng thích…”
Nói đến đây, ta mới ý thức được lời này có hơi không may mắn, thế là lập tức dừng lại, đổi giọng:
“Phi phi phi! Tàn phế chết chóc cái gì chứ… Lâu Nguyệt Hành, ngươi nhất định sẽ an ổn khỏe mạnh, sống thọ trăm… a…
Chưa kịp nói xong.
Hắn đã khóa chặt ta vào trong lòng…
Phủ lên môi ta.
Mạnh mẽ xâm nhập.
Môi ấm mềm mại giao hòa.
Ta ngửi thấy mùi tuyết mộc tùng hương nhàn nhạt, gần như bị hắn khảm vào trong bộ ngực nóng bỏng…
Sức lực của hắn quá mạnh, làm đau lưỡi của ta.
Ta nhéo mạnh một cái vào eo của hắn, chưa hả giận, còn cắn hắn một miếng.
Lâu Nguyệt Hành lại như thể không cảm thấy đau đớn gì, dâng trào cảm xúc gọi tên ta:
“Tạ Lâm Lang… nàng không đi được nữa đâu.”
Tiếng nói của hắn nghẹn ngào run rẩy.
Trái tim ta nhói lên, không thể tin nổi.
Hắn chính là Diêm Vương gia giết người không chớp mắt của Đông Xưởng đấy, sao lại có vẻ như là… khóc rồi?
Giây tiếp theo, hắn dường như muốn che giấu vẻ luống cuống của mình lúc đó, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt hơn…
Nhưng ngay tại thời điểm chìm sâu vào vui sướng nhất, hắn lại đột ngột dừng lại.
Ta ngước mắt, đối diện với đôi con ngươi ửng hồng của hắn.
Rõ ràng là hắn cũng không thỏa mãn, cố gắng hết sức kiềm chế lại, giọng điệu vừa giống như không cam lòng lại có vẻ cảnh cáo:
“Tạ Lâm Lang, đã hôn rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Nàng phải… cho ta một danh phận.”
Tiếng nói của hắn khàn khàn nóng hổi, tựa như dụ dỗ người ta, còn mang theo mấy phần ủy khuất.
Vừa dứt lời, trong tay hắn đã xuất hiện dây cột tóc của ta, không biết đã bị hắn kéo xuống từ lúc nào.
Hắn quấn dây cột tóc ở giữa ngón tay thon dài, quấn mấy vòng…
Ta: “…”
Lại nữa.
Hắn có đam mê sưu tầm đồ hay gì?
Vụng trộm cất giấu con d/ao găm ta cho hắn nhiều năm trước còn chưa nói.
Lần trước cướp một cây trâm của ta.
Lần này lại lấy dây buộc tóc của ta…
Thôi bỏ đi.
Nghĩ lại những chuyện kiếp trước, ta không thèm so đo với hắn làm gì.
Việc lớn của ta còn chưa hoàn thành, chuyện cưới xin chưa hứa với hắn được.
Mặc kệ nói thế nào, cũng chưa phải thời cơ tốt để ngủ với hắn.
Ánh trăng nơi thâm cung xuyên qua song cửa sổ, từng tia sáng lăn tăn chiếu lên thân mình Lâu Nguyệt Hành.
Ta hạ giọng xuống, giọng điệu mê hoặc nói với hắn:
“Chẳng phải chỉ là một cái danh phận thôi sao?”
“Cứ giải quyết xong tên cẩu hoàng đế Lý Hoài Cẩn kia thì cái gì ta cũng cho chàng.”
Hắn miễn cưỡng vùi đầu vào cần cổ của ta, trong hơi thở còn chứa đựng dục vọng chưa tan.
“Được.”
“Ba tháng.
Ta hơi sửng sốt:
“Sao chàng có thể nắm chắc được?”
Thời hạn hắn thuận miệng nói ra lại vừa khéo trùng khớp với khoảng thời gian mà ta tính toán.
Nhưng ta sống lại đó!
Ta biết rõ trong vòng ba tháng nữa, hoàng thành nhất định có biến động lớn.
Ta đang chuẩn bị lợi dụng thời cơ loạn lạc.
Lâu Nguyệt Hành lại có kế hoạch như thế nào cơ chứ?
Nhưng hắn lại chẳng trả lời nguyên do, chỉ nhoẻn miệng cười.
“Ba tháng là đủ rồi. Tạ Lâm Lang, nàng không được nuốt lời.”
19.
Kể từ ngày đó, Lâu Nguyệt Hành liền trở nên bận rộn.
Mà tên chó Lý Hoài Cẩn kia vì để lấy lại lòng dân bèn nghĩ ra chiêu mới.
Hắn ta muốn ngự giá đích thân đến ba quận gặp nạn để tế trời cầu phúc, lấy đó làm hoàng ân từ trên trời ban xuống.
Đây vốn là chuyện ngu xuẩn hắn ta đã làm ở kiếp trước.
Khi đó, ta cũng từng khuyên hắn…
Nghi thức cầu phúc vô cùng rườm rà.
Hắn ta là hoàng đế, ngự giá ra ngoài, suốt chặng đường phải có thủ vệ bảo hộ, đi lại ăn ở đều rất tốn kém tiền của, nhân lực.
Ở nơi đó, quan viên đang bận sấp mặt, chân không chạm đất lo liệu khắc phục sự cố thiên tai, nào có ai rảnh tay mà đón tiếp hắn ta chứ.
Đáng tiếc, nước đổ đầu vịt.
Cuối cùng, việc cầu phúc mất não của hắn ta diễn ra không chỉ khiến nhiều người oán thán kêu ca hơn, mà còn giúp Bắc Nhung thừa cơ nhét vào một đống gián điệp, chôn xuống tai hoạ ngầm dẫn đến cung biến sau này.
Điểm khác biệt ở kiếp này chính là, một mình Lý Hoài Cẩn muốn đi tìm chế/t không nói, còn có thêm Thẩm Khanh Khanh đi theo.
Phù Xuân vừa nhắc đến Thẩm Khanh Khanh đã không nhịn được mà trợn trắng mắt.
“Tiểu thư, lần này Hoàng thượng đi cầu phúc, không dẫn theo bất cứ phi tử nào, lại chỉ mang mỗi Thẩm Khanh Khanh đi theo. Đây không phải trắng trợn muốn làm chỗ dựa cho Thẩm Khanh Khanh hay sao? Thẩm Khanh Khanh còn nói mình xuất thân y nữ, đi chuyến này muốn chữa bệnh cho nạn dân đấy.”