Cừu Hai Chân - Chương 6
12.
Lúc từ cầu thang đặt chân lên kho chứa đồ, tôi có cảm giác mình vừa trở lại nhân gian.
Còn chưa kịp vặn tay cầm đóng tủ chén lại, giờ tôi chỉ muốn trốn cho nhanh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều: có cần dẫn Lạc Lạc theo không?
Trẻ em như một tờ giấy trắng, nó cũng chỉ là người bị hại.
Nhưng nó đã tiếp thu quan niệm sống sai lầm từ nhỏ, còn có thể trở về suy nghĩ bình thường của một đứa nhỏ hay không?
Do dự thì do dự, nhưng tôi vẫn không buông tay Lạc Lạc.
Lảo đảo dẫn nó vào phòng ăn, lấy điện thoại. Vừa bước ra thì, cửa mở.
“Sao nhốt chó ở ngoài vậy?” Ông Trương vừa đi vừa hỏi, Khoái Khoái theo đằng sau.
Lọt vào tầm mắt ông ta, là tôi một tay cầm di động, một tay dẫn theo Lạc Lạc vội vã ra ngoài.
“Cô giáo Tiểu Lam định ra ngoài hả?”
Người nọ nói vậy, nhưng tay thì đóng cửa lại, đứng chắn ngay đó không có ý muốn cho tôi qua.
Máu trong người tôi đông lại.
Tôi dùng hết sức giữ mình không run rẩy, cố gắng mỉm cười: “Em định lấy điện thoại chụp mấy tấm cho Khoái Khoái.”
Ông Trương không nói lời nào, chỉ nhìn tôi thật lâu, khiến tôi sợ hãi cả người.
Nhưng tôi vẫn cầu may trong lòng, dù sao ông ta vẫn chưa biết tôi đã phát hiện ra bí mật của tầng hầm.
“Cô Tiểu Lam…”
“Trưa nay ăn thịt cừu, cô vào phụ tôi đi.”
Nghe hai chữ “thịt cừu”, trong lòng tôi hoảng sợ, phụ ông ta, ông ta không sợ tôi biết sao?
Hay là ông ta đã phát hiện?
Người nọ đứng chắn giữa tôi và cánh cửa, tôi thử cân nhắc xem mình có thể chạy vòng qua người ông ta hay không, nhưng không có bất kỳ phần trăm nào cả.
Tôi đứng đó, còn chưa nghĩ xong bước tiếp theo.
Người nọ đã bắt đầu đi về phía tôi: “Tôi đi lấy thịt đã.”
Lúc bước ngang qua tôi, bước chân ông ta chậm lại, kề sát vào người tôi.
Trong đầu tôi dự đoán phương hướng, ông ta sẽ bước vào cửa, đi thẳng về bên phải phía trước vài mét là phòng bếp, nhìn vào là thấy ngay cửa tủ chén chưa kịp đóng lại.
Tôi chờ ông ta bước qua, lập tức chạy về phía cửa nhà, lại phát hiện mở không được.
Cửa đã bị khoá trái.
Tôi bối rối quay lại, thấy ông Trương cũng quay đầu, giơ cái chìa khoá trong tay lên, cười hỏi: “Cô Tiểu Lam đang tìm cái này à?”
Tôi nhìn xung quanh, chạy sang chỗ cửa sổ bên phải, nó là hy vọng duy nhất còn sót lại của tôi lúc này.
Ông Trương cầm một con dao chặt xương trong phòng bếp ra: “Cừu không nghe lời không phải là cừu ngoan.”
Cửa sổ là loại cửa hất một cánh lên trên, cho dù mở đến tối đa cũng chỉ có một khoảng trống nhỏ, hơn nữa còn hướng xuống, bên ngoài còn thêm một lớp rèm che.
Nên người nọ không hề nôn nóng, cứ từ từ tiến lại đây.
Tôi luống cuống kéo rèm cửa, hy vọng nhanh chóng mở được một khe nhỏ để leo ra, bỗng nghe ông Trương la đau.
Là Khoái Khoái cắn chân ông ta.
Ông ta ra sức giãy giụa, đá Khoái Khoái văng qua một bên, nó đau đớn tru lên một tiếng.
Lạc Lạc cũng thấy không ổn, lao đến bên cạnh tôi mấy bước, giang tay ra che sau lưng tôi: “Ba ba, ba đồng ý với con không ăn cô Tiểu Lam rồi mà.”
Tôi đã kéo được rèm, đẩy cửa sổ ra.
Cửa sổ mở tối đa cũng vừa đủ để tôi chui lọt.
Tôi lập tức chống hai tay, chui đầu ra bên ngoài, nhưng nửa người dưới thì vẫn chưa kịp leo ra.
Ông Trương nóng nảy, đẩy Lạc Lạc ra rồi nắm eo tôi kéo lại.
Lạc Lạc đứng dậy, ôm eo ba nó, la lên: “Cô đi mau lên!”
Cuối cùng tôi cũng leo được ra ngoài, run rẩy chạy đi.
Ông Trương tức giận gầm lên, đẩy Lạc Lạc ra rồi không thấy bóng dáng chỗ cửa sổ.
Tôi chắc chắn ông ta đi bằng cửa lớn, nên tăng tốc chạy ra ngoài.
Nhờ mấy ngày nay chạy bộ với Khoái Khoái, cộng thêm ý chí sinh tồn mãnh liệt, đời tôi chưa bao giờ chạy nhanh được như thế.
Vừa chạy ra khỏi cổng trang trại.
Là đường quốc lộ rộng rãi, nhưng đi từ đây xuống núi phải mấy tiếng đồng hồ, nếu cứ chạy đường nhựa thì tôi chắc chắn không nhanh bằng ô tô của ông Trương.
Thế nên tôi chạy vào rừng cây ven đường.
Sau lưng thật sự có tiếng ô tô.
Khoái Khoái và Lạc Lạc vẫn đang giúp tôi kéo dài thời gian.
Lạc Lạc khóc lóc cái gì đó rất lớn, còn có tiếng chó sủa dồn dập.
Tôi tránh dưới những tàng cây chạy xuống núi.
Đi được một đoạn, thấy đã hơi an toàn, tôi định gọi cảnh sát nhưng phát hiện di động đã rơi từ thuở nào.
Tôi chỉ có thể tiếp tục xuống núi tìm người giúp.
Đi một hồi, tôi nghe sau lưng có tiếng động.
Tôi đã hết thể lực, lúc này đã không thể chạy thoát một người đàn ông trưởng thành có vũ khí.
Chỉ có thể trốn vào bụi cây bên cạnh, hy vọng đối phương không tìm thấy tôi.
Nhưng tiếng động cách tôi càng ngày càng gần.
Sau đó tôi nghe được tiếng thở, là Khoái Khoái!
Lông bụng Khoái Khoái dính rất nhiều máu, biến nó thành một con chó tam thể.
Lần nữa xác nhận ông Trương không đuổi tới đây, tôi lập tức kiểm ra khắp người Khoái Khoái, không có vết thương.
Vậy máu này, là của Lạc Lạc hay ba nó?
Nghĩ đến việc Lạc Lạc gặp bất trắc, tôi giận đến run người: hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con!
Tôi với Khoái Khoái tăng tốc xuống núi.
Gắng gượng tới được chân núi, tôi đến một bến xe mượn điện thoại người qua đường báo cảnh sát.
Trốn chạy mấy tiếng đồng hồ cùng với sợ hãi quá độ làm tôi cạn kiệt sức lực. Sau khi nói rõ mọi chuyện cho cảnh sát, tôi ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi.
Uống xong mấy chai dung dịch glucozo, tôi lâm vào hôn mê.
Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, cạnh cửa sổ có một một nữ cảnh mặc đồng phục.
Cảnh sát cho tôi biết, lúc họ đến Lạc Lạc đã mất rồi.
Trên người nó có rất nhiều vết thương chí mạng, chắc là trong lúc nguy cấp bị xe tông trúng.
Máu trên người Khoái Khoái cũng từ đây mà ra, nhất định là nó đã lo lắng ghé lên người Lạc Lạc.
Lúc cảnh sát bắt được ông Trương, giờ phải gọi là Trương Văn Bân, ông ta đang ở dưới hầm, ôm chặt thi thể được vệ sinh sạch sẽ nhưng đã lạnh như băng của Lạc Lạc, nhét thịt người vào miệng nó.
Luôn miệng lẩm bẩm: “Ăn đi, ăn đi con, ăn thịt cừu vào là khỏe lại thôi.”
“Ba ba không cố ý, Lạc Lạc, ba thật sự không thấy con đứng đó.”
“Lạc Lạc, ba ba không thể mất con…”
…
Đầu của nhiều phụ nữ được tìm thấy dưới tầng hầm, đựng trong những hũ thủy tinh chứa đầy formalin.
Một nửa thi thể của chị Vương đã không còn, nửa còn lại bị chặt ra nhiều mảnh, cất trong tủ đông.
Ở những trang trại khác của Trương Văn Bân cũng tìm thấy một tầng hầm như vậy.
Ông ta dùng nhiều thân phận lừa gạt những cô gái trẻ, sau khi giết người ăn thịt thì dùng formalin sưu tầm đầu người.
Tôi là nạn nhân duy nhất còn sống.
…
Trương Văn Bân bị phán tử hình ngay lập tức.
Tôi nhận nuôi Khoái Khoái, nó vẫn quấn quýt tôi như cũ.
Tôi thường dẫn nó đến mộ Lạc Lạc, ngồi một lần là cả ngày.
Sau đó, tôi làm giáo viên ở một trường tiểu học.
Lúc nhìn những đứa trẻ đáng yêu trong trường, tôi thường nghĩ đến cậu bé đã dùng cả mạng sống chặn đường bảo vệ tôi.
-HOÀN-