Cừu Hai Chân - Chương 5
10.
Tôi giống như bị tẩu hỏa nhập ma, cứ nhắm mắt lại là nghĩ tới đĩa thịt cừu kia.
Trong mộng, cuối cùng tôi cũng ăn được cừu om, quả là ngon lành đúng như tôi tưởng tượng.
Bỗng chị Vương từ đâu xuất hiện, trên người đầy máu, liên tục nhét thịt vào miệng tôi: “Ăn đi! Ăn đi!”
Miếng thịt trong miệng bỗng đầy dầu mỡ, tanh tưởi vô cùng.
Tôi đẩy chị ta ra, nhưng phát hiện mình còn chút sức nào.
Tôi sợ đến tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.
Lúc nằm trên giường, trong lòng tôi vẫn còn sợ, chắc là vì tôi quá thèm đĩa thịt cừu kia nên mới mơ thấy giấc mộng như vậy.
Tôi bị nhập thật rồi, dưới đáy lòng thế mà đang thầm mong: Đêm qua ông Trương đã về, vậy hôm nay sẽ nấu thịt cừu cho bọn tôi ăn tiếp nhỉ?
Nhưng lúc tôi xuống lầu thì hình như ông ấy không có nhà, chắc gấp gáp rời đi lúc sáng. Không lẽ hôm qua gấp trở về như vậy là để ăn thịt cừu thôi sao?
Bọn tôi ăn sáng qua loa rồi bắt đầu chương trình học tập vui chơi buổi sáng. Nhưng trong lòng tôi cứ bồn chồn, cho đến khi Lạc Lạc lên tiếng: “Cô ơi, con thèm quá, trưa nay mình lén nấu thịt cừu ăn nha?”
Tôi mừng phát khóc, bên ngoài vẫn giả bộ thản nhiên nhưng trong lòng thì vui lắm.
Lạc Lạc phấn khởi kéo tôi vào bếp, nói dẫn tôi đi lấy thịt cừu.
Tôi cũng vui muốn chết, cuối cùng cũng được ăn.
Tôi không có tật xấu gì khác ngoài tham ăn.
Sợ Khoái Khoái lại quậy, bọn tôi nhốt nó ngoài cửa rồi mới vào phòng bếp.
Lạc Lạc mở ngăn đá tủ lạnh ra, thất vọng “A” một tiếng: “Rõ ràng hôm qua con thấy ba ba bỏ mấy miếng thịt vô đây.”
Tôi nhớ tới mấy đĩa thịt lúc khuya, nói: “Chắc hôm qua ba con về lấy ra ăn rồi.”
Lạc Lạc chau mày suy nghĩ, nói với tôi: “Con biết rồi, chắc ba ba để dưới tầng hầm, con dẫn cô xuống đó. Mảnh giấy ba ba xem lúc nấu ăn cũng để dưới đó.”
Tờ giấy kia chắc là công thức nhỉ.
Tôi biết thế này là xấu, đó chắc chắn là công thức độc quyền của nhà họ Trương, tôi không nên xem trộm.
Nhưng tôi lại không ngừng kiếm cớ cho bản thân: Nếu họ đã cho tôi ăn, nghĩa là không xem tôi như người ngoài, đã vậy thì hôm qua chưa kịp ăn, hôm nay tự nấu cũng không sao cả.
Chủ nhà không ở đây, chị Vương cũng đi rồi, chỉ cần Lạc Lạc không nói sẽ không ai biết.
Thế nên tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, cười đồng ý.
Tầng hầm nằm ngay dưới cánh cửa nhỏ phòng bếp, nó thực chất là một kho chứa đồ nhỏ.
Xuống tới nơi, tôi phát hiện ở đây không hề có tủ đông nào chứa thịt cả.
Lúc tôi đang thắc mắc, Lạc Lạc lấy một cái hộp trong tủ chén ra, chỉ vào tay nắm phía sau cái hộp: “Cô ơi, xoay cái này là vào lấy thịt được rồi.”
Nó còn kề tai tôi nói nhỏ: “Ba ba cứ nghĩ con không biết, con phát hiện ra lâu rồi!”
Lý trí nói với tôi, nếu thịt cừu và công thức bí mật được giấu kín đến vậy, tôi không nên chạm vào.
Nhưng thật không may, lúc này tôi đang vô cùng mất lý trí.
Tôi giống như bị ma nhập, cố chấp muốn ăn thử.
Giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích, càng được dặn không mở cửa căn phòng nào, thì càng bị nó mê hoặc.
Ngay khi tôi xoay tay cầm, tủ chén chậm chạp di chuyển, lộ ra một cầu thang nhỏ hẹp.
Lạc Lạc hưng phấn nắm chặt tay tôi, đi xuống.
Càng đến gần, mùi máu tươi càng dày đặc.
Giống y như vũng màu ngày tôi phỏng vấn.
Tôi oán thầm trong lòng: Không lẽ ông Trương giết cừu trong này? Mùi còn chưa bay hết kìa.
11.
Cái cầu thang bằng gỗ đã vô cùng cũ kỹ, lúc giẫm lên cứ phát ra tiếng cót két cọt kẹt.
Càng đi xuống, mùi máu tươi càng nồng đậm, tôi gần như chắc chắn chủ nhà đã giết cừu dưới tầng hầm này.
Bên dưới không có đèn, chỉ có ánh sáng từ kho chứa đồ bên trên hắt xuống.
Tôi và Lạc Lạc tay trong tay bước trên cầu thang, ngọn đèn kéo cái bóng chúng tôi thành những vệt thật dài, chiếu xuống những bậc cầu thang dưới chân.
Những cái bóng cứ chập chờn theo bước chân hai chị em.
Tự dưng tôi thấy sợ hãi, không có dũng khí đi tiếp.
“Không đi, không ăn nữa.”
Tôi đột ngột dừng lại, không tiến về phía trước.
Lạc Lạc quơ quơ đôi bàn tay còn đang giao nhau của bọn tôi: “Cô Tiểu Lam, cô sợ bóng tối ạ? Vậy để con đi lấy.”
Nó nói xong thì buông tay, chạy bình bịch xuống dưới, rẽ trái ở cuối cầu thang rồi không thấy bóng dáng.
Tôi định kêu nó lại nhưng không kịp.
Tôi thấy hơi hối hận vì không mang điện thoại xuống, nếu không đã có thể bật đèn pin lên soi.
Nếu đã quyết định không xuống nữa, thôi thì cứ đứng đây chờ Lạc Lạc.
Nhưng nó lại đột nhiên gọi tôi: “Cô ơi, thịt đông đá hết rồi, con không lấy được.”
“Đừng lấy nữa, lên đây đi.”
Nó không chịu: “Cô ơi, phụ con.”
Tôi lưỡng lự một lát rồi xuống đó.
Bên dưới rất tối, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt xuống từ cầu thang, không thấy rõ bất cứ cái gì hết.
Tôi nhìn kỹ vách tường, xem xem có công tắc đèn hay không.
Nhưng chỉ thấy được vách tường loang lổ.
Tôi nhìn vào bên trong, dưới sàn nhà cũng có cái gì đó loang lổ lấm tấm.
Có một cái kệ thật to dựa sát vào tường, trên kệ có rất nhiều hũ thuỷ tinh.
Mắt tôi dần quen với bóng tối, lúc này mới nhận ra mấy vệt loang lổ trên tường đều là máu khô đỏ sậm, mấy cái hũ thuỷ tinh đều có chứa đầu người!
Trên kệ có đến mấy hàng hũ thủy tinh, còn bên ngoài rìa hàng dưới cùng chính là đầu của chị Vương!
Lạc Lạc đứng bên kia hưng phấn la lên: “Cuối cùng cũng lấy được.” Nó nói xong thì giơ một cái đùi người lên.
Tôi choáng váng.
Đột nhiên hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.
Lạc Lạc thích tôi dạy nó, nên không chịu ăn thịt cừu!
Cừu! Cừu già! Sau khi chị Vương bị đuổi thì có một con cừu già bị thịt.
Tôi nhớ, chị Vương từng nói tuần này sẽ giết một con cừu. Nếu không có chị Vương, thì con cừu của tuần này là tôi đúng không?
Tôi sợ đến run chân, muốn chạy mà không chạy nổi.
Lạc Lạc đã cầm cái đùi qua đây.
Lúc tới gần, nó còn muốn nắm tay tôi.
Tôi run rẩy lùi ra sau.
Lạc Lạc thắc mắc: “Cô ơi, cô sợ hả?”
Giờ tôi chỉ bực mình không mang di động xuống đây.
“Cô đừng sợ, cô là con cừu ngoan, làm rất tốt, ba ba không ăn cô đâu.”
“Ba ba nghe lời Lạc Lạc lắm. Lạc Lạc chỉ muốn ăn con cừu ăn hiếp con thôi.”
Nó nói xong thì đắc ý chỉ vào hũ thuỷ tinh chứa đầu của chị Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi khác: “Cô nhìn hai con cừu đó đi. Tụi nó là thím Vương với cô giáo ăn hiếp con lúc trước á.”
Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của Lạc Lạc, nghe nó nói những lời rùng rợn nhất bằng chất giọng non nớt của trẻ con.
Tôi nghĩ, trước tiên cứ ra ngoài, tìm điện thoại báo án trước đã.
May mà Lạc Lạc không có ác ý với tôi, nhưng quan niệm của nó thì hoàn toàn sai lầm!
Tôi cố gắng ngồi xổm xuống mới giấu được sự run rẩy của mình, đặt tay lên vai Lạc Lạc: “Lạc Lạc, mình đừng lén ăn thịt cừu nữa, ba ba biết sẽ giận lắm đó.”
Nói rồi tôi mới biết giọng mình run cỡ nào.
Tôi cố hít một hơi thật sâu: “Mình trả thịt về chỗ cũ đi nha? Chắc Khoái Khoái đang sốt ruột lắm, mình lên chơi với nó đi.”
Lạc Lạc không tình nguyện lắm, tôi phải nói tiếp: “Ba ba mà biết, sẽ giận rồi đuổi việc cô, lúc đó cô không ở với Lạc Lạc được nữa.”
Nghe vậy nó mới chịu bỏ thịt lại.