Cừu Hai Chân - Chương 2
03.
Tôi về phòng trọ thu dọn hành lý để hôm sau lên núi.
Gia sư tại nhà làm sáu ngày nghỉ một ngày, cuối tuần là được xuống núi.
Mỗi ngày tôi dậy lúc bảy giờ rưỡi, gọi Lạc Lạc dậy rồi cho bé đọc sách nửa tiếng, tám giờ bắt đầu ăn sáng.
Bình thường chị Vương không ngồi chung bàn với bọn tôi, chỉ làm xong bữa cho hai người một chó rồi đi chỗ khác ăn.
Tôi và Lạc Lạc sẽ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ hình vuông, còn Khoái Khoái thì có riêng một cái bàn lùn đặt bên cạnh.
Sau khi ăn sáng, tôi sẽ cho Lạc Lạc luyện chữ nửa tiếng.
Đến chín giờ là tới giờ thể dục và dắt chó đi dạo, tôi sẽ dẫn Khoái Khoái Lạc Lạc ra ngoài, tung tăng trên đồng cỏ.
Tôi rất thích dẫn hai nhóc đó ra ngoài, lúc ở trong nhà, trừ phòng mình ra thì tôi cứ nghe mùi máu tươi thoang thoảng khắp nơi.
Cả ngọn núi đều là của ông Trương, nên cũng không cần xích chó, Khoái Khoái chơi đến là tự do.
Chó chăn cừu trời sinh hoạt bát, năng lượng lúc nào cũng dư thừa.
Khoái Khoái rất thích rượt theo bọn tôi chạy khắp nơi.
Trò chơi yêu thích của ba chị em là “Chăn cừu”.
Khoái Khoái không hổ là Border Collie – loài chó có chỉ số thông minh cao nhất trên thế giới, gen trong người nó còn là gen chăn cừu, chơi mấy ngày đã học được cách phối hợp giữa miệng với cơ thể, đuổi tôi với Lạc Lạc vào chung một chỗ.
Bọn tôi cũng rất thích làm “cừu” cho nó chăn.
Khoái Khoái “làm việc” xong thì tự hào lắm, cái đuôi ngoáy tít lên trời.
Ba chị em chơi mệt thì ngã lên bãi cỏ, tôi và Lạc Lạc nằm sải lai như hình chữ đại, Khoái Khoái sẽ ghé vào bên cạnh chúng tôi, há miệng thở khì khì.
Ăn trưa với nghỉ trưa xong, trước tiên chúng tôi đọc sách hai ba tiếng, sau đó lại dắt nhau ra ngoài chơi.
Nắng quá thì núp dưới giàn hoa phủ đầy dây leo để chơi đùa.
Trên núi có một dòng sông cạn nhỏ, có khi chúng tôi cũng đến đó chơi. Tôi và Lạc Lạc kiếm một ít nhánh khô quăng xuống nước, Khoái Khoái sẽ hào hứng ngậm trở về.
Mà mấy việc này không được cho chị Vương biết.
Có lần tôi nói mua cho Khoái Khoái một trái banh để chơi, bị chị Vương nghiêm túc phê bình: “Nó là chó chăn cừu, không phải chó cảnh nuôi chơi, ngày nào cũng chỉ biết chơi!”
“Thay vì nghĩ mấy cái này thì cô chạy thêm một vòng quanh trang trại đi, tốt cho cơ thể.”
“Cô đừng hòng làm biếng, nếu mọi người vận động không đủ, tôi sẽ nói với ông chủ.”
Tôi chỉ có thể bĩu môi gật đầu: “Em biết rồi.”
Khoái Khoái Lạc Lạc cũng hết vui, chạy đi mất.
Sau khi ăn tối xong, Lạc Lạc thường ngồi đối diện, hoặc là dựa hẳn vào lòng tôi, hai chị em cùng đọc truyện cổ tích.
Ban đầu Lạc Lạc có hơi nhát, không dám chơi với tôi.
Tôi bèn một tay ôm Khoái Khoái, một bên giả giọng chó con nói chuyện với ẻm: “Gâu gâu gâu, cậu chủ nhỏ ơi, sao cậu không muốn chơi với tụi tui?”
Nói rồi một người một chó xông tới quậy Lạc Lạc tưng bừng.
Lạc Lạc mới đầu còn nghiêm mặt như ông cụ non, sau chịu hết nổi cũng phải phì cười, chơi cùng chúng tôi.
Thằng bé cứ hay đang vui thì lại lo lắng nhìn tôi một cái, thấy tôi không nói gì mới chơi tiếp.
Tôi cũng không biết Lạc Lạc đang lo cái gì.
Vài ngày sau, thằng bé quen rồi, đến ôm cánh tay tôi lắc lắc: “Con thích cô giáo lắm, con không muốn cô đi đâu.”
Ở đây một tuần mà tôi mới gặp chủ nhà có một lần.
Đầu tiên, ông ấy gọi Lạc Lạc ra nói chuyện riêng, rồi kiểm tra bài tập của em ấy, nói mấy câu với chị Vương, cuối cùng mới đến gặp tôi.
“Cô làm tốt lắm, Lạc Lạc cũng rất thích cô, tôi rất vừa ý.”
Nói xong tôi biết mới, trước tôi có một giáo viên vừa không thích thằng bé vừa không thích chó.
Mỗi ngày người nọ chỉ dắt chó đi dạo đúng hai tiếng đồng hồ cho hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ dẫn Lạc Lạc với chó đi chơi.
Tôi đoán tại người nọ không đối xử tốt với Lạc Lạc, nên lúc đầu nó mới sợ tôi như vậy.
Đến một ngày nọ, con chó kia không nhịn được cắn cô giáo một cái.
Ông Trương xử lý con chó cắn người, nói nó “Phá vỡ quy tắc.”
Cũng vì vậy mà ông Trương mới biết bình thường cô giáo đó làm ăn ra sao, rồi sa thải người nọ.
Nên mới thuê tôi.
…
Ngày nghỉ đầu tiên tới rất nhanh, tôi còn không nỡ về.
Mới ở chung với Khoái Khoái Lạc Lạc một tuần, mà giờ tôi còn không nỡ xa tụi nó một phút.
Khó khăn duy nhất trong công việc này là chị Vương — người luôn dùng ánh mắt mang tính xâm lược dò xét tôi, cứ như thể tôi là một đồ vật vậy.
Mỗi khi tôi lễ phép nhìn lại, chị ta luôn đánh mắt xem thường rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tôi thấy chị ấy cứ như tâm thần phân liệt vậy, là một người hoàn toàn khác với chị Vương nhiệt tình hôm tôi đến phỏng vấn.
04.
Chủ nhật, tôi trở lên núi lúc hơn bốn giờ.
Khoái Khoái Lạc Lạc đang lót thảm dã ngoại, ngồi đọc sách trên bãi cỏ.
Khoái Khoái thấy tôi từ đằng xa, vừa sủa vừa chạy đến mừng.
Lạc Lạc thấy vậy cũng đứng lên, vứt cả sách chạy tới.
Chị Vương đứng sau lưng tụi nó, mặt không hề vui.
Từ cuối tuần trước, tôi đã thấy chị Vương tính khí thất thường, dường như không quá thích tôi chơi với Khoái Khoái Lạc Lạc quá nhiều.
Này cũng là chuyện bình thường, tôi cũng không thèm để ý, chào một tiếng rồi về phòng cất đồ trước.
Khoái Khoái quấn lấy chân tôi không chịu bỏ ra, nó theo sau mông tới cửa phòng tôi luôn, còn Lạc Lạc bị chị Vương kéo lại.
Lúc tôi ra khỏi phòng, nghe loáng thoáng chị Vương dạy Lạc Lạc: “Cậu chủ, thân phận của cậu là gì, nó là một đứa làm công ăn lương thôi, cậu đừng có thân với nó quá!”
Lạc Lạc hét rất to, mắng chị Vương: “Tôi ghét mấy người! Chỉ có cô giáo Tiểu Lam chịu chơi với tôi! Cô giáo mấy người kiếm về lúc trước không ai dẫn tôi đi chơi, mấy con chó lúc trước cũng vậy. Có mỗi cô Tiểu Lam là chơi với tôi thôi, còn chơi với Khoái Khoái nữa. Tôi sẽ chơi với chị ấy và Khoái Khoái!” Nói rồi đẩy chị Vương rất mạnh, chạy ra ngoài.
Tôi thấy chị Vương sắp đập đầu vào tường, vội đến đỡ sau lưng, đang định an ủi.
Thì chị ta quay đầu, hung hăng liếc tôi, không nói không rằng bỏ vào phòng bếp.
Lời của tôi còn kẹt trong miệng, trong lòng cũng không vui.
Suy nghĩ của chị Vương quá cổ hủ, cũng không phải công tử thư hương thế gia cổ đại gì, làm gì có chuyện phân biệt giai cấp như vậy?
Tối đó, tôi nghĩ nên lấy việc ban chiều ra giáo dục Lạc Lạc.
Tôi nói với nó dù có giận cỡ nào cũng không được đẩy người khác.
Nó còn ngây thơ hỏi tôi: “Người có thân phận thấp hèn cũng không được đẩy ư?”
Tôi giải thích với nó, con người không chia ra thấp hèn hay cao sang gì hết, có người tuy rằng không giàu có, nhưng họ dựa vào hai bàn tay mình làm việc chăm chỉ, như vậy cũng không hề thấp hèn.
Nhưng nó lại nói với tôi: “Cô Tiểu Lam, cô nói sai rồi. Ba ba nói, cô với thím Vương là người có thân phận thấp hèn, trời sinh đã thấp hơn con một bậc, là nô lệ trời sinh, là súc vật trời sinh.”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Không ngờ một người nhìn có vẻ lịch sự, tôn trọng người khác như ông Trương lại có tư tưởng thế này.
Còn quá đáng hơn là giáo dục con mình cái khái niệm như vậy.
Có lẽ cảm giác được tôi bất ổn, Lạc Lạc sốt ruột dựa vào người tôi, đưa bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ mặt tôi: “Cô ơi, trong mắt con cô không phải người như vậy. Chị không phải đâu.”
Tôi hít sâu một hơi, không nói gì.
Tuy đã lường trước công việc gia sư kiêm luôn bảo mẫu này sẽ không được người khác tôn trọng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng bị một đứa nhỏ nói thẳng mặt như vậy, lời nói còn rất khó nghe, tôi vẫn thấy khó chịu.
Kể cho xong hai câu chuyện cổ tích, tôi đóng cửa phòng Lạc Lạc, thở một hơi thật mạnh.
Về phòng, tôi buồn đến ngủ không được.
Tôi biết mình như vậy có hơi overthinking, kiếm được tiền còn ra vẻ.
Việc này không thông qua người khác giới thiệu, có thể nghỉ ngang bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi vẫn phải làm, vì tiền.
Lại nhớ tới câu cuối của Lạc Lạc, tôi cho rằng vẫn có thể.
Lạc Lạc chỉ là một đứa nhỏ, là một trang giấy trắng tinh tươm, quan niệm sai lầm của em ấy vẫn có thể sửa lại.
Cho nên, sau hôm đó tôi càng cẩn thận dạy dỗ em ấy hơn.