Cứu Con Gái - Chương 8
8/
Tôi thông báo tình hình với cảnh sát, bọn họ lập tức cử người đi.
Khi về đến nhà, tôi phát hiện cây đàn trong nhà bị đập vỡ, nhà cửa bừa bộn.
Con gái tôi đang ngồi khóc trong góc khuất của phòng khách, đầu tóc rối bù.
Máu cả người tôi giống như ngừng chảy.
Hai kiếp trước, lúc cây đàn trong nhà bị đập vỡ, con gái đã nói không phải do con bé làm nhưng tôi lại nghĩ là con bé nói dối.
Tôi đưa con gái đến bệnh viện ngay.
May thay, sau khi kiểm tra bác sĩ nói bọn tôi đã về đúng lúc, con gái không sao cả.
Cảnh sát lục soát khắp căn nhà và tìm thấy thầy Triệu đang trốn trong tủ quần áo.
Tại cục cảnh sát, ông ta đã khai nhận hành vi phạm tội của mình.
Thầy Triệu tên đầy đủ là Triệu Cường, trước đây khi làm giáo viên ở một trường đại học, ông ta đã bị sinh viên tố cáo tội quấy rối tình dục nên mới mất việc.
Sau khi được thả, ông ta đến một thành phố nhỏ khác dạy học, thấy nhà trẻ thiếu giáo viên âm nhạc nên ông ta đã lợi dụng cơ hội.
Ở nhà trẻ, Triệu Cường vừa ý con gái tôi, nhưng ở đó quá đông người, không tiện ra tay. Thế nên ông ta đã khuyến khích con gái tôi học đàn dương cầm, vậy thì ông ta sẽ có cơ hội ở riêng với con bé.
Sau khi con gái tôi đến chỗ ông ta học đàn, Triệu Cường bỏ xuống lớp ngụy trang, bắt đầu động tay động chân với con gái tôi.
Ông ta dọa con gái tôi rằng nếu con bé nói chuyện này ra, ông ta sẽ giết chết cả nhà chúng tôi.
Ngày hôm qua, Triệu Cường nghe nói chúng tôi đến nhà trẻ điều tra, lo lắng mọi chuyện bại lộ nên mới định rời đi.
Tuy nhiên, trước khi đi, ông ta còn muốn làm gì đó với con gái tôi.
Vì thế, ông ta đã gọi điện thoại cho tôi và nói muốn đến dạy thêm cho Bội Bội một tiết.
Tôi gấp gáp đi báo án, cảm thấy đúng lúc trong nhà không có ai trông chừng Bội Bội nên đã đồng ý.
Hai kiếp trước, Triệu Cường cũng thường xuyên đến nhà dạy học, tôi đã quen với việc này nên không nghĩ gì nhiều.
Trong lòng tôi, ông ta là một vị giáo viên dịu dàng và tinh tế, tôi hoàn toàn không ngờ ông ta lại làm ra loại chuyện này.
Kiếp trước, lúc đàn dương cầm bị đập vỡ, con gái đã vào tiểu học. Ngày đó, thầy Triệu cũng đến nhà dạy học.
Vì chúng tôi điều tra khiến Triệu Cường bị kích thích, cho nên chuyện đập vỡ đàn mới xảy ra.
Hôm nay, Triệu Cường đến nhà là vì muốn làm gì đó với con gái tôi, nhưng hiếm khi con gái tôi lại không chịu phối hợp.
Mắt thấy uy hiếp và lừa gạt đều vô dụng, trong lúc giận dữ, Triệu Cường đã lấy ghế đập vỡ đàn dương cầm, định mượn chuyện này dọa sợ con gái tôi.
Vì tránh né, Bội Bội chạy lung tung khắp nhà, trong quá trình Triệu Cường đuổi bắt con gái tôi đã làm cả căn nhà trở nên bừa bộn.
Đúng lúc này, ông ta nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Trực giác nói cho Triệu Cường biết cảnh sát tới để bắt ông ta, nhưng bây giờ ông ta không còn thời gian để chạy nữa.
Vì vậy, khi nghe tiếng bước chân đến gần, ông ta đành chui vào tủ quần áo trốn, cuối cùng ông ta đã bị cảnh sát bắt về quy án.
Triệu Cường còn nói, hôm con gái tôi và Ninh Ninh tranh giành súng bắn nước làm ướt quần áo, ông ta cũng có mặt ở nhà trẻ để dạy tiết âm nhạc.
Khi cô giáo Tiểu Vũ đưa con gái tôi vào phòng lau người, ông ta đã nhân lúc cô giáo vắng mặt mà lén lút vào phòng, sờ soạng cơ thể con gái tôi.
Trước khi giáo viên quay lại, ông ta đã bỏ đi, cho nên không có ai phát hiện ông ta cả.
Sau khi biết được những chuyện này, lòng tôi đau như dao cắt.
Con gái tôi không hề nói dối.
Con bé chỉ sợ hãi mà thôi.
Con gái nhỏ giọng nói với tôi rằng trước đây còn bé không phản kháng lại Triệu Cường là vì sợ.
Tuy nhiên, chính câu nói sẽ không để ai làm tổn thương con bé của tôi ngày hôm ấy đã tiếp thêm dũng khí cho con gái tôi.
Con bé tin tưởng tôi, tin rằng người quấy rối nó sẽ bị trừng phạt.
Vì thế, ngày hôm đó con bé mới chống cự lại.
Nhờ có hành vi phản kháng của con bé nên mới tranh thủ thời gian để cảnh sát đuổi đến kịp lúc.
Sau đó, Triệu Cường bị pháp luật trừng phạt.
Vì sợ tâm lý của Bội Bội bị ảnh hưởng nên tôi mua rất nhiều sách, bắt đầu nghiên cứu về tâm lý học để tư vấn tâm lý cho Bội Bội.
Thông qua những quyển sách này, tôi hiểu những đứa bé từng trải qua sự kiện như thế này sau khi lớn lên sẽ dễ xuất hiện vấn đề về mặt tinh thần, bọn chúng sẽ trở nên nổi loạn, nóng này và đánh mất lòng tin vào cuộc sống. Thậm chí bọn chúng có thể sẽ trở thành những thanh niên không ngoan và qua lại với một số bạn xấu.
Bọn họ lớn lên cùng với sự tổn thương, chính sự tổn thương này sẽ làm bọn họ hiểu sai về cách thế giới vận hành, hướng bọn họ đi về phía bóng tối.
Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao sau khi trưởng thành, Bội Bội thường nói mình không muốn sống nữa.
Không phải con bé học hư mà là bị bệnh.
Đồng thời, tôi cũng hiểu được lý do con bé hận tôi và tại sao con bé luôn nói rằng tôi không yêu thương nó.
Nếu tôi thật sự yêu thương con bé sao lại không cảm nhận được cảm xúc của con bé? Tại sao lại không tin tưởng con bé? Sao có thể xem thường con bé trong lúc nó cần tôi nhất chứ?
Nói trắng ra, chỉ có một mình tôi cảm động vì tình yêu của mình.
Tôi đúng là một người mẹ thất bại, tôi tự dùng cách bản thân cho là đúng để dạy dỗ con gái, nhưng tôi lại không biết rằng thứ con bé cần không phải sự dạy dỗ mà là thấu hiểu và giúp đỡ.
Thời gian sau đó, cả gia đình tôi dọn đến Bắc Kinh sống, tôi muốn giúp Bội Bội rời xa quá khứ đen tối.
Công việc làm ăn của tôi rất thuận lợi, chi nhánh cũng mở rộng đến Bắc Kinh.
Tại Bắc Kinh, tôi tìm cho Bội Bội một giáo viên dạy đàn chuyên nghiệp, do sơ gợi lại bóng ma tâm lý trong lòng còn bé nên tôi cố tình tìm một giáo viên nữ.
Từ đó, con gái tôi không còn từ chối việc học đàn dương cầm nữa.
Nhân dịp giá nhà ở Bắc Kinh chưa tăng, tôi đã mua năm căn hộ. Cho dù tương lai con gái không đạt được thành tựu gì thì còn bé vẫn có thể không cần lo đến cơm áo gạo tiền.
Thật may mắn khi kiếp này không hề có tóc hồng hay tóc xanh xuất hiện, con gái tôi đã thuận lợi trưởng thành.
Bội Bội bộc lộ năng khiếu mạnh mẽ về đàn dương cầm, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng đã nhận được rất nhiều giải thưởng. Con bé thành công tiến vào trường trung học liên kết và thi đậu đại học.
Sau khi hoàn thành việc học, Bội Bội gia nhập ban nhạc, bắt đầu sự nghiệp soạn nhạc và trở thành một người khá nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc.
Mãi đến lúc ba mươi mấy tuổi, Bội Bội vẫn không chịu yêu đương và kết hôn, con bé nói nó không có hứng thú với đàn ông.
Bội Bội hỏi tôi: “Tại sao từ trước đến nay mẹ không hề hối thúc con kết hôn? Lẽ nào mẹ không muốn ẵm cháu?”
Tôi cười đáp: “So với việc còn không thích yêu đương, mẹ càng sợ con sẽ dẫn về một chàng trai hư hỏng hơn.”
Bội Bội nhìn tôi, ghét bỏ nói: “Sao có thể, con là người không có gu như vậy sao?”
Tôi nói: “Biết đâu được.”
Mặc dù mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng đã xảy ra trong hai kiếp trước.
Tôi nhìn Bội Bội, nghiêm túc nói: “Con có kết hôn hay không cũng không quan trọng, nhưng con hãy hứa với mẹ, đừng bao giờ vì đàn ông mà để bản thân chịu thiệt thòi, hạnh phúc và mạng sống của con là quan trọng nhất.”
Bội Bội trả lời: “Vâng, con hứa với mẹ thà thiếu chứ không chọn ẩu, con hiểu mà!”
Kiếp nay còn bé không cần tìm kiếm tình yêu từ những tên đàn ông cặn bã, thế giới tinh thần của con bé đủ phong phú để nó tự tạo ra giá trị của bản thân mình.
Còn tôi, nhờ có sự san sẻ của Doãn Bình nên cơ thể không bị suy kiệt, không bị già trước tuổi nữa.
Việc kinh doanh cửa hàng quần áo của tôi ngày càng phát đạt và tôi đã hoàn thành được ước mơ sở hữu nhãn hiệu thời trang riêng của mình.
Nhiều năm qua, chồng tôi luôn ở bên cạnh Bội Bội khi con bé luyện đàn, ra nước ngoài du học hay đi biểu diễn khắp nơi.
Trong quá trình làm bạn bên cạnh Bội Bội, Doãn Bình cảm nhận được niềm hạnh phúc khi làm cha, ngày nào anh ta cũng khoe khoang với tôi rằng anh ta dạy dỗ con gái rất tốt.
Kiếp này, cuộc sống của cả gia đình tôi đều rất tốt.
(Hết)