Cứu Con Gái - Chương 6
6/
Kiếp trước, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến mấy vấn đề này, dường như trong suy nghĩ của anh ta, còn cái không cần nuôi nấng mà là tự động lớn lên.
Đời này, rốt cuộc Doãn Bình đã tham gia vào quá trình trưởng thành của con.
Anh ta cũng đạt được điều quý giá nhất, đó là cảm giác thành tựu.
Bội Bội biết bò rồi!
Bội Bội đi được rồi!
Bội Bội biết đã biết nói!
Doãn Bình cứ luôn miệng nói bên tai tôi.
Vì được Doãn Bình san sẻ công việc nên tôi có thời gian chăm sóc bản thân mình.
Tôi bắt đầu trang điểm, kiểm soát vóc dáng và sửa soạn cho bản thân.
Trước đây, Bội Bội từng nói ngoại hình của tôi quá xấu.
Thế nhưng còn bé không hề biết, khi còn trẻ tôi rất xinh đẹp.
Chỉ là từ khi sinh con bé ra, vì quá mệt mỏi nên vóc dáng của tôi dần biến dạng, cũng không có thời gian chăm chút cho mình.
Vì vậy đời này tôi bắt đầu theo đuổi cuộc sống mà bản thân muốn.
Bội Bội ngày càng lớn và bắt đầu thích nói dối.
Nhưng có một sự thay đổi rất lớn, đó là đối tượng trong lời bịa đặt của Bội Bội không phải tôi mà là cha con bé.
Bội Bội nặn ra một giọt nước mắt, uất ức chỉ vào cha nó và nói: “Cha đánh con, không cho con ăn cơm, con sẽ đi mách mẹ.”
Từ khi chồng tôi nhận trách nhiệm chăm con, anh ta đã biết không thể cho trẻ con ăn nhiều kem, sẽ bị tiêu chảy. Kẹo cũng không được ăn nhiều, nếu không sẽ bị sâu răng, không thể cho con nhiều đồ ăn vặt, bằng không sẽ ảnh hưởng đến bữa chính.
Kiếp trước, khi tôi bị Bội Bội vu khống, chồng và mẹ chồng tôi đều tin lời con bé.
Chỉ cần con gái mách lẻo với họ, bọn họ sẽ mắng tôi quá hung dữ.
Nhờ vậy, Bội Bội sẽ đạt được thứ nó muốn, thế nên con bé nói dối ngày càng thuận miệng hơn.
Mà bây giờ, nghe Bội Bội nói dối, tôi lại nhìn thẳng vào con bé và nói: “Tại sao cha đánh Bội Bội? Có phải Bội Bội hư, không chịu ăn cơm hay không?”
Thế là Bội Bội giận dữ bỏ đi.
Muốn giải quyết vấn đề nói dối thì không thể mắng chửi mà phải làm cho con bé biết, nó không để vịn vào lời nói dối để đạt được bất kỳ lợi ích nào cả.
Bội Bội năn nỉ chúng tôi cho con bé học đàn, thế nên hai vợ chồng tôi đã dẫn nó tới cửa hàng chọn đàn.
Lúc mua đàn, vợ chồng tôi đã giao kèo với Bội Bội ba điều kiện, một khi đã mua đàn thì còn bé phải kiên trì luyện tập, Bội Bội đồng ý.
Kết quả mới đi học được vài buổi, Bội Bội lại khóc lóc nói không muốn đi học nữa.
Lần nào tôi và Doãn Bình cũng dỗ dành, mua đồ ăn vặt và dẫn con bé tới công viên trò chơi để khuyến khích nó đi học.
Dần dần, Bội Bội cũng thích ứng được với chương trình học đàn dương cầm.
Lúc Bội Bội giành đồ chơi của bạn ở nhà trẻ và bị giáo viên mắng, con bé nghiêm túc nói giáo viên sàm sỡ mình.
Tôi hỏi: “Bội Bội nói cho mẹ nghe xem giáo viên đã làm gì?”
“Giáo viên xốc váy của con lên và sờ vào người con.”
“Giáo viên nào đã chạm vào con? Là cô Tiểu Vũ hay cô Văn Văn?”
Bội Bội lắc đầu.
“Vậy tại sao cô giáo lại sờ vào người con?”
“Bị ướt.”
“Cái gì ướt?”
“Quần áo ướt.”
Hỏi nửa ngày, tôi mới biết thì ra Bội Bội và Ninh Ninh giành súng phun nước mới làm quần áo bị ướt.
Cô Tiểu Vũ lâu người cho con bé, cho nên con bé mới nói giáo viên sờ soạng cơ thể mình.
Tôi cũng dần nhận ra, Bội Bội thật sự không phân biệt được ảo tưởng và tưởng tượng.
Nếu người lớn càng phản ứng mạnh với lời nói dối của Bội Bội thì con bé sẽ càng hăng hái nói dối hơn.
Bấy giờ, tôi mới nhận ra muốn làm một người mẹ tốt thì tôi phải tìm hiểu suy nghĩ của con cái chứ không phải dùng góc nhìn của người lớn để phán xét đúng sai.
Tôi không còn suy nghĩ bản thân đã trả giá bao nhiêu vì Bội Bội, mà ngày càng trân trọng niềm hạnh phúc do còn bé mang lại cho tôi từ mối quan hệ mẹ con này.
“Cha ơi, con không ngủ được, có quái vật, con sợ lắm.”
Cả hai kiếp trước, mỗi lần gặp phải tình huống này, tôi đều ôm Bội Bội vào ngực và ngủ cùng con bé.
Thế nhưng kiếp này, chồng tôi lại là người chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề này.
“Có phải con nằm mơ hay không? Bội Bội tới đây, cha giúp con đánh đuổi quái vật nhé?”
“Dạ dạ!” Bội Bội phấn khích nói.
“Con kể cho cha nghe xem quái vật trông như thế nào đi!”
Bội Bội im lặng không nói tiếng nào.
“Con phải dũng cảm lên nào, cha không biết dáng vẻ quái vật thì sao có thể đánh đuổi nó giúp con được, đúng không?”
Bội Bội lấy hết dũng khí nói: “Nó trông giống hệt con người, khuôn mặt to, có râu và đeo kính.”
Nghe vậy, hai vợ chồng tôi đều im lặng.
Hình dạng của con quái vật được miêu tả quá cụ thể, thậm chí có thể nói đó là một người.
Chồng tôi hỏi tiếp: “Vậy còn quái vật đó có làm Bội Bội bị thương không?”
Con gái im lặng chốc lát rồi lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sao Bội Bội lại sợ quái vật?”
Bội Bội đột nhiên hạ giọng: “Bởi vì nó chạm vào người con.”
Hai vợ chồng tôi giật mình, hoảng hốt liếc nhìn lẫn nhau.
Trước kia, mỗi lần Bội Bội nói có quái vật, tôi đều nghĩ rằng con bé tự tưởng tượng ra nên chưa từng hỏi rõ ràng xem bộ dạng của quái vật trông thế nào.
Tôi cứ nghĩ nếu mình hỏi con bé về dáng vẻ của quái vật, con bé sẽ miêu tả lại, như vậy tôi sẽ càng khó dỗ con bé đi ngủ hơn.
Khi đó, tôi quá mệt mỏi nên không có tinh thần hỏi han bất kỳ điều gì.
Vì vậy, trong cả hai kiếp trước, tôi đều không hề suy nghĩ về dáng vẻ của quái vật.
Tôi hỏi: “Vậy Bội Bội có thể nói cho mẹ biết con quái vật đó sờ soạng con thế nào không?”
Con gái giơ tay lên áp vào mặt mình.
Tôi chợt nhớ lại hành động này.
Kiếp trước, khi tôi hỏi con bé “mẹ đánh con ra sao?”, Bội Bội cũng giơ tay lên áp vào mặt mình.
Khi ấy, tôi cứ nghĩ Bội Bội thích nói dối. Thế nhưng nếu con bé chưa từng nhìn thấy hành động này thì sao nó có thể dùng chính hành động đó để bịa chuyện chứ?
Có lẽ con bé không hề nói dối, chẳng qua là trí nhớ của nó quá lộn xộn nên con bé mới nhớ nhầm.
Ví dụ như việc tôi đổ cơm của con bé làm nó sợ hãi, nhưng tôi không đánh vào mặt hay sờ soạng con bé.
Mà có một người khác lúc làm con bé sợ hãi đã sờ mặt và đánh con bé.
Vì vậy, Bội Bội đã chắp vá những mảnh ghép hỗn loạn lại với nhau.
Bấy giờ, tôi chợt nhớ đến lời khẳng định rằng trong nhà trẻ có người sờ soạng cơ thể con bé của Bội Bội.
“Mẹ hỏi con, con đã nhìn thấy quái vật ở nhà trẻ đúng không?”
Bội Bội bất ngờ bật khóc: “Không có quái vật, là con nói dối, không hề có quái vật nào cả.”
Nếu là trước kia, tôi sẽ tức giận và cho rằng Bội Bội đang nói dối.
Nhưng kiếp này, tôi lựa chọn tin tưởng con bé.