Cướp Đoạt Thiên Phú - Chương 5
19
Trên bục nhận giải, tôi cúi người cảm ơn khi nhận chiếc cúp Nghệ sĩ Piano Quốc tế.
Dưới khán đài, Hách Dự hớn hở cầm máy ảnh chụp liên tục.
Lâm Oản Oản cắn chặt môi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười để chuẩn bị nhận giải thưởng hạng nhì.
Đúng lúc đó, khán giả bên dưới đột nhiên mở to mắt. Họ nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử phía sau bục trao giải.
Ban đầu, màn hình đó chiếu video cá nhân của tôi, nhưng giờ đây nó bỗng phát một đoạn phim khác.
Trong video, có một bóng dáng mảnh khảnh lén lút đi vào hậu trường trong đêm tối.
Khi thấy không có ai xung quanh, cô ta cố tình giẫm mạnh làm gãy bàn đạp của chiếc đàn piano dùng để biểu diễn.
Trước khi rời đi, cô ta còn xé nát các bản nhạc trên đàn và ném chúng vào thùng rác. Người phụ nữ đó quá đắc ý, đến mức không cẩn thận để lộ khuôn mặt của mình.
Chính là Lâm Oản Oản, người đang đứng trên bục trao giải với khuôn mặt tái nhợt.
Cô ta không thể tin được, quay sang nhìn tôi, định mở miệng giải thích.
Nhưng ủy ban tổ chức quốc tế đã sớm nhận được bằng chứng mà tôi trình lên, họ ngay lập tức bước lên sân khấu để xử lý.
“Thưa cô Lâm, tư cách tham gia cuộc thi của cô đã bị hủy bỏ, và ủy ban âm nhạc quốc tế sẽ cấm cô thi đấu vĩnh viễn.”
“Không, các người hãy nghe tôi giải thích, không phải vậy, là Tĩnh Nhan hãm hại tôi…”
Đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ và xì xào của mọi người, Lâm Oản Oản đột nhiên mất kiểm soát.
Cô ta hét lên và lao về phía tôi, nhưng ngay lập tức bị bảo vệ giữ lại và lôi xuống, trông thảm hại như một con chuột chui rúc trong cống rãnh.
Dưới ánh đèn sân khấu, tôi ôm cúp, thong thả đứng xem cảnh tượng ấy.
Lâm Oản Oản, rơi từ trên cao xuống đau lắm đúng không?
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu.
20
Khi chuyến bay từ Berlin về nước vừa hạ cánh, bên ngoài sân bay, các phóng viên vây kín đến mức không thể di chuyển.
Tôi rời đi bằng lối VIP và thuận lợi lên xe.
【Xong rồi.】
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Chu Dao, kèm theo một tin tức.
Trong đó là hình ảnh Lâm Oản Oản bị tấn công trên đường phố Berlin, gân tay của cô ta đã bị c//ắt đứt.
Từ giờ trở đi, dù cô ta có c//ướp lấy thiên phú của ai, cũng sẽ không bao giờ có thể biểu diễn được nữa.
Kể từ khi tôi chú ý đến Lâm Oản Oản, Chu Dao đã ngày đêm theo dõi mọi động tĩnh của cô ta.
Người nghệ sĩ violin bị c//ướp mất thiên phú trước thềm cuộc thi ở Berlin, Bohr, không phải là một người dễ đối phó. Dưới những bằng chứng mà Chu Dao cung cấp, họ đã liên kết lại để hành động.
Ngoài ra, trên bảng hot search trong nước còn có một tin tức chấn động. Vị chỉ huy nổi tiếng đã có gia đình bị bắt gặp đang hẹn hò với Lâm Oản Oản tại cầu thang nhà hát.
Vợ của vị chỉ huy đã tìm đến làm ầm ĩ và khóc lóc, khiến danh tiếng của dàn nhạc bị hủy hoại hoàn toàn.
Đang mải mê đọc tin tức trên điện thoại, tôi ngẩng đầu lên và nhận thấy phong cảnh bên ngoài có chút lạ lẫm.
Hướng đi của xe không đúng.
Sau vài giây suy nghĩ, tôi bắt chéo chân và bấm số gọi cho ai đó: “Cho anh 20 phút, đến đây ngay.”
21
Những tòa nhà cao tầng san sát, tiếng gió thổi rít qua tai. Đây chính là nơi mà kiếp trước tôi bị đẩy xuống lầu, vỡ đầu m//áu chảy.
Trước mắt vẫn là con người đó, Lâm Oản Oản.
Nhưng lần này, người rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu không phải là tôi.
Khi nhìn thấy tôi xuất hiện, biểu cảm của Lâm Oản Oản trở nên dữ tợn, kèm theo một chút điên loạn mất kiểm soát: “Tĩnh Nhan, thiên phú của cô là của tôi! Danh tiếng cũng là của tôi! Thân phận vợ Hách tổng cũng là của tôi! Cô đi chet đi! Đi chet đi! Cô đã chet một lần rồi, tại sao hồn ma cô vẫn không tan biến?!”
Chet một lần rồi sao?
Tôi nhướn mày, chợt nhận ra rằng, lúc này Lâm Oản Oản cũng đã nhớ lại mọi chuyện từ kiếp trước.
Điều này làm cho việc trả thù trở nên thú vị hơn nhiều.
Vì vậy, tôi thong thả dựa vào lan can, mỉm cười lạnh lùng: “Cô đã tàn phế rồi, còn không biết an phận sao?”
“Tĩnh Nhan, cái vẻ mặt kiêu ngạo của cô thật khiến người khác buồn nôn! Cô nghĩ rằng tôi không thể thắng được cô khi không có thiên phú sao? Đằng sau tôi còn có…”
“Có Cố Viễn làm chỗ dựa cho cô?”
Tôi thản nhiên cắt ngang lời Lâm Oản Oản, chẳng có hứng thú nghe cô ta nói lời đe dọa.
Bị tôi bóc trần, cô ta sững sờ lùi lại vài bước, lắc đầu mạnh mẽ: “Cô… làm sao cô biết được?”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bên tai, nhìn về phía cánh cửa tầng thượng, nơi có bóng người đang xem kịch: “Cố Viễn, còn không ra đây?”
Sau vài giây im lặng, Cố Viễn bước ra với vẻ mặt không vui. Ánh mắt anh ta sắc lạnh, trong cặp lông mày hiện rõ sự bực bội.
Lâm Oản Oản bên cạnh như tìm thấy chỗ dựa, đôi mắt ngấn lệ bước lên định ôm lấy cánh tay anh ta. Nhưng Cố Viễn chỉ lạnh lùng lùi lại vài bước.
“Xử lý cô ta đi, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không thì cậu cũng cuốn gói ra khỏi nhà họ Cố.”
“vâng, chị.”
Anh ta cúi đầu ngoan ngoãn đáp, giọng khàn đặc. Nghe thấy từ “chị”, đôi mắt Lâm Oản Oản mở to kinh ngạc.
Cô ta tái mặt, nhìn qua lại giữa chúng tôi, trong đôi mắt hiện lên sự căm hận điên cuồng.
[Hệ thống, hệ thống giúp tôi! Dù phải trả giá gì tôi cũng phải c//ướp lấy thiên phú của Tĩnh Nhan! Tôi muốn cô ta trả giá!]
[Ký chủ, hiện tại vận khí của cô quá thấp, không thể c//ướp đoạt.]
Giọng nói lạnh lùng vô tình của hệ thống vang lên, phá vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lâm Oản Oản. Cô ta đứng sững tại chỗ, để mặc cho người của Cố Viễn xông tới khống chế.
Thấy vậy, tôi thoải mái duỗi người định rời đi. Đôi tay này của tôi là để chơi đàn piano, không phải để xử lý những thứ bẩn thỉu.
Không ngờ, đúng lúc này, một sự cố đã xảy ra.
22
“Tĩnh Nhan, cô đi chet đi!”
Sau lưng vang lên tiếng hét đ//iên loạn của Lâm Oản Oản, cô ta bất ngờ thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ và lao về phía tôi.
Trong tay cầm một con d//ao ngắn, cô ta đ//âm mạnh xuống. Tôi cau mày, đang định xoay người tránh thì một bóng người đột nhiên xuất hiện.
“Hách Dự?”
Mùi m//áu tanh nồng lập tức lan tỏa khắp sân thượng. Tôi cẩn thận đỡ lấy Hách Dự, người đã bị đ//âm vào vai và đang run rẩy sắp ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Oản Oản bị kích động, lại cầm con d//ao lao tới. Khi lưỡi d//ao sắp chạm vào, một bàn tay trắng trẻo đã cản lại lưỡi d//ao một cách thô bạo.
Cố Viễn đứng yên tại chỗ, cố gắng chịu đựng cơn đau, không hề nhíu mày.
Quả là một kẻ biến thái.
Tôi nhướn mày, sau đó đứng dậy và đá mạnh Lâm Oản Oản văng xa ba mét.
Trong ánh mắt kinh hoàng của cô ta, tôi cúi người nhặt con d//ao lên và đ//âm về phía mặt cô ta.
Lưỡi d//ao sắc bén lướt qua má cô ta, chỉ khẽ rạch một đường nhỏ.
“Cố ý gây thương tích, với khả năng của tôi, tôi có thể khiến cô ngồi tù cả đời.”
Lâm Oản Oản co rúm lại dưới đất, rên rỉ, mồ hôi lạnh toát ra trên trán vì sợ hãi. Cho đến khi nghe thấy việc phải vào tù, cô ta hoảng loạn lảo đảo đứng dậy bỏ chạy.
“Aaaa!”
Trong cơn hoảng loạn, cô ta lao thẳng về phía lan can bảo vệ trên sân thượng. Chiếc lan can vốn đã lung lay sụp đổ ngay lập tức, kéo cô ta ngã xuống.
Tiếng hét th//ảm thiết vang lên, Lâm Oản Oản biến mất trong gió. Ngay giây tiếp theo, điện thoại trong túi tôi rung lên.
“Tĩnh Nhan, thiên phú của tôi đã trở lại! Tôi lại có thể chơi violin rồi.”
“Chúc mừng.”
23
Không lâu sau, xe cứu thương đến.
Khi Lâm Oản Oản được đặt lên cáng, cô ta đã bị phủ kín bởi một tấm vải trắng. Hiện trường nơi cô ta ngã xuống đầy m//áu và não trắng vương vãi khắp nơi.
Thì ra, kiếp trước khi tôi chet, trông cũng th//ảm thương như vậy.
Đang mải nghĩ ngợi, Hách Dự, sau khi được băng bó vết thương, không để ý đến lời khuyên của nhân viên y tế, bước về phía tôi.
“Cảm ơn anh nhé, Hách tổng, nếu không có anh, em đã sớm giải quyết cô ta rồi.”
“……”
Đối mặt với lời châm chọc, Hách Dự chỉ ấm ức chớp mắt mà không nói gì. Tôi bước lên đỡ anh, nhưng lại bị anh ôm chặt eo một cách bá đạo.
“Đau…”
“Đau thì ngoan ngoãn đi bệnh viện đi, em sẽ thuê hộ lý tốt nhất chăm sóc cho anh.”
“Thế còn em thì sao?”
“Tuần sau dàn nhạc sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn cầu, em phải đi.”
“Tĩnh Nhan, piano quan trọng hay anh quan trọng?”
“Piano.”
“…… Thế em dẫn anh theo lưu diễn cùng có được không?”
“Được.”
Tôi bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, dỗ anh đi bệnh viện.
Cuối cùng, số phận cũng đi vào quỹ đạo. Mọi bóng tối trong lòng tôi giờ đây đã tan biến.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ dành cả cuộc đời mình để phấn đấu trở thành nghệ sĩ piano vĩ đại nhất thế kỷ này.
[HẾT]