Cướp Đoạt Thiên Phú - Chương 2
06
“Bravo!”
“Lại thêm một bài nữa nào…”
Buổi độc tấu piano kết thúc, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tôi cúi chào sâu, chiếc váy đuôi cá lấp lánh phất phơ kiêu hãnh khi tôi bước xuống sân khấu.
Ở một góc khuất, Lâm Oản Oản tức tối đá vào cây đàn bên cạnh.
[Hệ thống, tôi đã cố gắng suốt một tháng rồi. Nhưng Tĩnh Nhan dường như vẫn không thích tôi lắm, có cách nào khác để c//ướp thiên phú của cô ta không?]
[Ký chủ, cô có thể tích lũy thiện cảm từ những người khác để gia tăng vận khí. Khi vận khí của cô vượt qua cô ấy, cô sẽ có thể c//ướp lấy thiên phú.]
Khi đi ngang qua cô ta, tôi lại nghe thấy cuộc trò chuyện âm mưu giữa cô ấy và hệ thống.
Lâm Oản Oản giả vờ tử tế, ngẩng mặt lên cười với tôi.
Tôi hoàn toàn phớt lờ cô ta, tiếp tục trò chuyện với người khác và rời đi.
[Cô ta có gì mà tỏ vẻ? Nếu tôi có thiên phú như vậy, tôi cũng sẽ chơi giỏi như thế!]
Thiên phú ư?
Kiếp trước, sau khi có được thiên phú của tôi, Lâm Oản Oản vẫn chỉ là một kẻ vô dụng.
Nếu trên đời này mọi thứ đều chỉ phụ thuộc vào thiên phú, vậy thì mười mấy năm cố gắng của tôi chẳng lẽ là vô nghĩa?
07
Sau buổi biểu diễn, dàn nhạc tổ chức một buổi tiệc giao lưu ở sảnh phụ của nhà hát.
Tôi ngồi trong phòng bao trên tầng hai, lặng lẽ quan sát Lâm Oản Oản đang cầm cây vĩ cầm dưới lầu, chuẩn bị biểu diễn.
Cô ta cầm đàn violin làm gì? Rõ ràng cô ta không biết chơi violin.
“Buổi độc tấu hôm nay rất xuất sắc.”
Cửa bị đẩy ra, Hách Dự sải bước tiến vào. Anh ấy với vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm, trông vừa bá đạo lại vừa lạnh lùng.
Tất cả các buổi biểu diễn của dàn nhạc Philharmonic đều nhận được sự tài trợ của tập đoàn Hách Thị, vì vậy, anh ấy gần như có thể ra vào đây mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Thiên tài, loài hoa diên vĩ mà em thích nhất.”
Anh ấy mỉm cười nhét bó hoa vào lòng tôi. Thấy tôi hài lòng, anh còn tháo chiếc khăn quàng cổ màu đen của mình ra, nhẹ nhàng quấn nó quanh cổ tôi vài vòng.
“Xấu quá, dạo này Hách tổng rảnh rỗi nhỉ?”
“Ký xong hợp đồng là anh đáp máy bay về ngay, may mà không bỏ lỡ.”
Tôi lười biếng dựa vào lồng ngực của anh để nghỉ ngơi, dưới lầu bỗng vang lên tiếng violin du dương.
Lâm Oản Oản mặc chiếc váy trắng tinh khiết đứng trong khu vực biểu diễn, nhắm mắt lại đầy say mê kéo đàn.
Cô ta giống như một đóa hoa tầm gửi thanh thuần yếu đuối, lạc bước vào buổi tiệc xa hoa.
Sự đối lập mạnh mẽ này ngay lập tức thu hút sự chú ý của các nhân vật thượng lưu.
“Anh thấy trình độ của cô ta thế nào?”
Hách Dự cúi đầu hôn lên xương quai xanh của tôi, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài.
Nghe tôi hỏi, anh mới ngẩng đầu lên, thở dốc, giọng khàn đặc: “Không bằng em.”
Tiếng đàn không bằng tôi, nhưng khách quan mà nói thì cũng khá ổn. Lâm Oản Oản học thanh nhạc ở Nhạc viện, không phải nhạc cụ. Kiếp trước, cô ta chưa bao giờ kéo violin.
Cảnh tượng này khiến tôi bắt đầu suy đoán.
Tôi đẩy Hách Dự ra, lập tức gọi điện thoại: “Điều tra mối quan hệ của Lâm Oản Oản trong dàn nhạc, đặc biệt chú ý đến các nghệ sĩ violin.”
Làm việc bên cạnh chỉ huy dàn nhạc suốt một tháng, chắc hẳn Lâm Oản Oản đã tích lũy được khá nhiều thiện cảm từ mọi người.
Nếu có thiện cảm cao mà có thể c//ướp thiên phú…
“Thưa tiểu thư, một tuần trước Lâm Oản Oản đã cứu một người trước cổng nhà hát từ tay một gã say xỉn, người đó tên là Chu Dao.”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ hồi tưởng. Chu Dao, là nghệ sĩ violin thuộc nhóm thứ hai của dàn nhạc.
“Điều tra thân phận của gã say xỉn và nguồn tiền của hắn, rồi gửi kết quả trực tiếp cho Chu Dao.”
“Vâng.”
Tôi cúp máy, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay. C//ướp đoạt thiên phú quý giá của người khác, hủy hoại cuộc đời của họ.
Lâm Oản Oản, cô thật sự đáng chet!
Khi chai rượu đã cạn, tiếng violin mới ngừng lại. Những người thượng lưu nhiệt liệt vỗ tay, ai nấy đều hỏi về thân phận của người biểu diễn.
Lâm Oản Oản cúi đầu e thẹn chạy xuống sân khấu, nhưng không may lại va vào một người đàn ông đang đứng ở góc.
Anh ta cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng mặc lỏng lẻo, để lộ một phần xương quai xanh trắng nõn.
Khi nhìn người khác, khuôn mặt anh ta đầy vẻ u ám, tàn nhẫn, còn mang theo chút cố chấp.
Con trai riêng của bố tôi, Cố Viễn.
Rượu vang đỏ đổ lên chiếc áo sơ mi đắt tiền, cô ta hoảng hốt bật khóc. Tôi dựa vào lan can ngáp dài, đứng dậy rời đi.
“Chuyện thật chán ngắt, về nhà thôi, Hách tổng.”
“Được, anh vừa học được một món mới ở Pháp, về nhà anh nấu cho em ăn.”
“Tối nay em phải tập đàn, không có thời gian chơi với anh.”
“Không sao, em cứ tập đàn, anh nấu xong rồi đi.”
“…Được.”
08
Ngày hôm sau, trưởng đoàn đột ngột triệu tập tất cả thành viên của dàn nhạc để họp.
Tôi mang theo ly cà phê, đẩy cửa phòng họp, và nhìn thấy Lâm Oản Oản đang ngồi ở một góc.
Mọi người trong phòng khi thấy tôi đều nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, bắt đầu thì thầm bàn tán.
Sau buổi độc tấu piano, tôi đã nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Trong giới âm nhạc trong nước, tôi bỗng chốc trở thành một cái tên được săn đón, thu hút mọi sự chú ý. Dưới nhiều ánh mắt dõi theo, tôi tự nhiên ngồi xuống uống cà phê.
“Mọi người, dàn nhạc vừa có sự thay đổi về nhân sự. Chu Dao, thành viên của nhóm hai, vì lý do cá nhân đã xin từ chức và rời khỏi dàn nhạc.”
“Chúng ta hãy chào đón nghệ sĩ violin mới — Lâm Oản Oản.”
Trưởng đoàn ngồi ở vị trí chủ tọa, hai tay đan vào nhau, mỉm cười khi công bố thông tin này.
Ông ta trông có vẻ rất hài lòng.
Khi Lâm Oản Oản từ góc phòng bước ra với vẻ ngượng ngùng, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
“Tiểu Nhan không chào đón thành viên mới à?”
Chỉ huy dàn nhạc thấy tôi không có phản ứng gì, nên cố ý đề cập đến tôi để tạo không khí cho Lâm Oản Oản. Tôi nhướn mày, lập tức mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên.
“Tất nhiên là chào đón.”
Trò chơi chỉ mới bắt đầu, hoan nghênh cô gia nhập.
Lâm Oản Oản ngồi xuống với vẻ bồn chồn, cẩn thận liếc nhìn tôi một cái: “Em không có tài năng gì cả, chỉ là chăm chỉ một chút thôi. Sau này còn phải học hỏi nhiều từ mọi người!”
Không ít người bắt đầu khen ngợi, thỉnh thoảng lại cười đùa vài câu. Tất nhiên, cũng không thiếu những người kín đáo chế giễu tôi.
“Chăm chỉ cái gì chứ, Oản Oản mới luyện violin không lâu, mà đã đủ trình độ vào dàn nhạc rồi, chắc chắn là nhờ thiên phú!”
“Thật là mất mặt, có người từng bảo Oản Oản không có năng khiếu cơ mà.”
“Oản Oản cứ cố gắng, nhất định sớm vượt qua những kẻ xem thường em thôi.”
Lâm Oản Oản ngồi bên mép ghế, rụt rè lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại đầy vẻ đắc ý.
Tôi vẫn bình tĩnh uống cà phê, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhắn tin trên điện thoại.
Khi trưởng đoàn tuyên bố cuộc họp kết thúc, đã đến giờ ăn trưa từ lúc nào không hay. Tôi vươn vai, đứng dậy và ném ly cà phê đã cạn vào thùng rác.
“Rác rưởi vẫn là rác rưởi, cuối cùng vẫn phải nằm trong thùng rác.”
“Tiểu Nhan, vừa rồi chẳng phải nói rằng tất cả mọi người đều phải tham dự buổi tiệc chào mừng Oản Oản vào buổi trưa sao?”
Thấy tôi quay về phòng nghỉ, trưởng đoàn cau mày chặn tôi lại. Trong mắt ông ta là sự không đồng tình sâu sắc, có lẽ rất không hài lòng với câu nói về thùng rác của tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, lách qua ông ta.
“Giờ ăn trưa là thời gian cá nhân của tôi, trong phòng nghỉ có khách quý, xin hãy nhường đường.”
“Tiểu Nhan, tính cách này của em phải sửa đi…”
09
“Tiểu Nhan, những gì cô nói là thật sao?”
Thấy tôi bước vào, người phụ nữ đang ngồi trong phòng nghỉ lập tức đứng bật dậy. Khuôn mặt cô ấy tiều tụy, đôi mắt đầy những tia m//áu đỏ.
Tôi gật đầu, lấy cây violin từ sau lưng và đặt vào đôi tay run rẩy của cô ấy.
“Chu Dao, thử kéo một chút xem.”
Dưới ánh mắt khuyến khích đầy nghiêm túc của tôi, Chu Dao cắn môi. Hít thở sâu vài lần, cô ấy nghiêng đầu, kẹp đàn violin vào vai, nhẹ nhàng cầm cây vĩ…
Âm thanh phát ra vẫn là những nốt nhạc vụn vỡ.
Chu Dao buông lỏng tay, ngồi phịch xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở: “Tôi không thể kéo đàn nữa rồi, tôi đã học violin suốt hai mươi năm, vậy mà tôi không thể kéo đàn được nữa…”
Phòng nghỉ cách âm rất tốt, không ai có thể nghe thấy những gì đang xảy ra bên trong. Tôi ngồi yên lặng một bên, chờ cô ấy xả hết cảm xúc.
Người trên sàn khóc lóc vài phút mới bình tĩnh lại.
“Tối qua, tại buổi tiệc, Lâm Oản Oản đã kéo bản Vũ điệu của Phù thủy của Paganini, đó là tác phẩm mà cô chơi xuất sắc nhất.”
Để tỏ thiện chí, tôi vẫn đưa cho cô ấy chiếc khăn tay một cách tượng trưng. Chu Dao đứng dậy, tự tay lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt.
Cô ấy cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên sự căm hận: “Cảm ơn cô, tôi sẽ không tha cho con tiện nhân đó.”
“Tôi rất mong đợi điều đó.”
Sau khi đạt được thỏa thuận, khóe miệng Chu Dao cuối cùng cũng nở một nụ cười, khuôn mặt trắng bệch của cô ấy cũng không còn vẻ suy sụp nữa.
Trước khi rời đi, cô ấy dừng bước, quay lại nhìn tôi với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Nhan, cô là nghệ sĩ piano có thiên phú cao nhất mà tôi từng gặp.”
“Nhưng cô phải cẩn thận, con tiện nhân đó mưu mô nhiều lắm, sau lưng còn có không ít chỗ dựa.”