Cuốn Sổ Đòi Mạng - Chương 9: Ngoại Truyện
1.
Năm lớp 10, một cô gái có tiếng xấu chuyển đến ở căn hộ đối diện nhà tôi. Nghe đồn, cô ấy từng là thủ khoa thi cấp ba của thành phố, nhưng lại có thói quen ăn cắp, tay chân chẳng sạch sẽ chút nào. Ngay hôm đó, tôi đã gắn camera ở cửa.
Cô ấy sống rất đều đặn, mỗi ngày đều ra khỏi nhà sớm hơn tôi một tiếng và về muộn hơn nửa tiếng. Cả tháng, tôi chưa từng chạm mặt với cô. Nhưng tôi biết cô ấy trông thế nào. Không chỉ tôi đâu, cả trường đều nhận ra cô ấy.
Tóc chẻ ngôi giữa cứng nhắc, mái ngắn nham nhở, và bộ đồng phục trường lúc nào cũng nhăn nhó. Mỗi lần đến giờ tập thể dục, tôi đứng ngay cạnh lớp cô ấy.
Chỉ cần ngước lên, là thấy ngay mái tóc lởm chởm và chiếc cổ trắng mịn dài ngoằng của cô. Bạn bè gọi cô là “nấm đầu đông,” và tôi cũng nghĩ nó khá hợp.
Cô nghiêm túc đến mức lạc lõng, chẳng giống đám học sinh cấp ba quanh mình chút nào. Mỗi lần tôi đi vệ sinh ngang qua lớp cô ấy, chúng tôi lướt qua nhau không biết bao lần, nhưng dù tôi có để ý bao nhiêu, cô chẳng bao giờ nhìn tôi một cái, lạnh lùng như một con công kiêu ngạo.
Tôi bắt đầu chạy bộ vào buổi tối. Chạy từng vòng, lúc nào cũng vượt trước cô vài mét, đủ để cô thấy lưng tôi rắn rỏi, dẻo dai. Chỉ tiếc là, tôi đã không may tự vấp ngã trước mặt cô…
“Cậu có sao không?”
Cô ấy đỡ tôi dậy.
Giọng nói thật dễ nghe!
Đôi mắt tròn đen láy, tóc mái chẳng ra đâu vào đâu, dày chỗ này mỏng chỗ kia, ngay gần chân mày còn có một mảng trống to tướng, chắc là tự cắt. Dễ thương thật!
2.
Cô ấy thực sự có chút khinh thường người khác, ngay ngày hôm sau đã quên mất tôi rồi.
Lúc tôi gặp cô ấy trong hành lang và chào hỏi, cô ấy trông như bị dọa sợ, đứng ngơ ngác một hồi mới không chắc chắn lắm mà gật đầu lại với tôi: “Chào cậu.”
Ngay cả tên tôi cô ấy cũng chẳng nhớ nổi!
Tôi tiếp tục chạy bộ vào buổi tối thêm một thời gian nữa, cuối cùng cũng khiến cô ấy tạm nhớ ra khuôn mặt tôi. Khi gặp tôi trong trường, cô ấy cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Mùa đông năm 2012, tôi bị trật chân khi chơi bóng rổ, phải bó bột và chống nạng vài ngày. Như thường lệ, tôi trốn học vào nhà vệ sinh để lén hút thuốc thì xảy ra một trận động đất lớn. Cả tòa nhà học nhanh chóng tràn ngập tiếng la hét, mọi người nhốn nháo chạy xuống cầu thang, tòa nhà rung lắc mạnh hơn.
Tôi còn chưa kịp kéo quần lên thì đã bị ngã xuống sàn, chân kia cũng bị trật nốt.
Tôi cuộn mình trong cái ngăn nhỏ hẹp, nhìn thấy bao nhiêu bóng người hoảng loạn chạy qua cửa, không ai dừng lại vì tôi. Tôi nghĩ m//ạng mình thế là hết rồi.
Nhưng cô gái nhỏ bé ấy lại chạy ngược dòng người đang bỏ chạy, chen vào tận nhà vệ sinh nam.
“Cậu đừng lo, tôi sẽ giúp cậu ra ngoài.”
Vừa đỡ tôi đứng lên, cô ấy vừa trấn an. Sau đó, có lẽ vì lo không kịp, cô còn kéo hai cánh tay tôi qua vai rồi cõng tôi lên.
Năm tầng lầu, cô gái nhỏ nhắn ấy cõng tôi không ngừng bước.
Thật sự rất khỏe.
Sau này tôi mới biết, cô ấy đã xuống dưới từ lâu, nhưng vì không thấy tôi chống nạng chạy xuống, nên mới quay lại tìm.
Cô ấy lạnh lùng và xa cách, nhưng lúc người khác cần giúp đỡ, cô ấy chẳng ngần ngại đưa tay ra. Làm việc tốt không cần người khác ghi công, bị oan cũng không tủi thân, không bao giờ than vãn hay kêu đau…
Tôi thực sự rất thích cô ấy.
Sau này khi chia lớp, tôi đã nhờ người giúp đỡ để vào cùng lớp với cô ấy, trở thành “gã ngốc nghếch, suốt ngày hỏi linh tinh” ngồi chung bàn với cô.
Sau kỳ thi đại học, tôi đã tỏ tình với cô, nhưng bị từ chối.
Cô bé nhỏ nhắn ấy, tính tình cứng đầu lắm, chỉ trong một mùa hè ngắn ngủi, cô đã từ chối tôi đến 20 lần, sau đó còn chẳng thèm trả lời tin nhắn nữa.
3.
Nhưng tôi biết cô ấy cũng thích tôi.
Năm đó, khi cô giúp tôi làm bài, tôi giả vờ ngủ rồi ngả vào vai cô ấy, cô không nỡ đẩy tôi ra.
Cô ấy nói rằng mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn, cả đời sẽ không yêu đương. Làm sao có chuyện cả đời không yêu đương được? Không ai có thể chịu đựng cô độc lâu đến thế.
Cô bé bướng bỉnh ấy, nghĩ mình là ai chứ, tôi không phải không đợi được.
Để cô ấy không thấy áp lực, tôi đã hẹn hò với vài cô gái khác, nhưng vẫn luôn ở bên cô với tư cách bạn bè.
Đúng 7 năm.
Đến năm thứ 8, cô ấy lại chẳng thèm để ý đến tôi nữa, tôi giận lắm.
Lần này, tôi hẹn hò với cô lễ tân hay nũng nịu chào tôi mỗi ngày – người mà cô ấy ghét nhất: Lâm Hoan.
Tôi không tin cô ấy chịu nổi cảnh Lâm Hoan chiếm giữ một chàng trai hấp dẫn như tôi.
Sau đó, khi cô ấy liên lạc và hẹn gặp tôi ở khách sạn, tôi sợ cô ấy đổi ý nên đã bỏ qua một cuộc họp quan trọng, lập tức chạy ngay đến.
Cô ấy cạo trọc đầu, biến thành một “cây nấm” biết phát sáng, thật là ngầu.
Tôi cũng muốn cạo đầu, để người ta vừa nhìn vào là biết ngay chúng tôi là một cặp.
Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi phát hiện ra cô ấy không phải là lần đầu tiên…
Lòng ghen tuông khiến tim tôi đau nhói.
Tôi đã đợi cô ấy suốt 11 năm, đến hôn cô còn chưa dám, thế mà lại có tên nào đó không biết trời cao đất dày dám chạm vào cô gái nhỏ của tôi!
Nhưng tôi vẫn không thể ngừng hẹn hò với cô ấy, dò hỏi cô rằng tôi muốn ở bên cô cả đời.
Sau khi xem pháo hoa dịp Tết Dương lịch, trên đường đưa cô ấy về nhà, cô ấy ngủ quên trên xe và mơ thấy ác mộng.
Đã hơn 20 tuổi, mà cô vẫn như một đứa trẻ, khóc lóc gọi “mẹ”, xin mẹ đừng bỏ rơi mình, tôi đau lòng lắm.
Tôi có nghe qua tình hình gia đình cô ấy, với Lâm Vân Hà và Lâm Hoan, hai người phụ nữ đó, tôi ghét cay ghét đắng.
Tôi muốn sớm đưa cô ấy rời khỏi nơi đó, nên đã quyết định đến thăm nhà cô.
Nhưng từ sau hôm đó, cô ấy biến mất, còn đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội năm mới, tố cáo mọi sự xấu xa.
Tôi đọc từng chữ một, tim đau nhói đến mức co thắt.
Cô gái của tôi, rốt cuộc đã trải qua những gì trong cuộc đời này!
4.
Tôi đã phát đ//iên lên khi tìm cô ấy, nhưng lúc gặp lại thì nhỏ Nấm Đông của tôi đã nằm lạnh lẽo trong nhà x//ác. Cô ấy bị bệnh, gầy rộc đi cả người, cô độc nằm đó suốt hai mươi ngày mà chẳng ai đến nhận. Một ngọn lửa, chỉ còn lại ba cân tr//o tàn.
Tôi tìm người xử lý hai tên cặn bã nhà họ Lý, sa thải Lưu Kiến Trung, người thậm chí còn không nhận ra con gái mình, rồi đưa Nấm Đông của tôi đi Hải Thành. Còn về Lâm Hoan, tôi sẽ giữ lại để hành hạ từ từ.
Đầu tháng Ba, đôi vợ chồng vô trách nhiệm ấy cuối cùng cũng nhận ra con gái mình mất tích và tới tìm tôi đòi lại tr//o c//ốt. Đương nhiên, tôi chẳng để họ có được thứ đó.
Cô gái của tôi, cả đời chỉ muốn rời khỏi thành phố này; làm sao tôi nỡ không cho cô ấy được toại nguyện.
Ngày 1 tháng 5, một sự kiện lớn đã xảy ra ở quê nhà.
Lâm Vân Hà đã đánh thuốc mê Lâm Hoan, kẻ đang trốn tránh những lời đàm tiếu, và ném cô ta từ tầng tám của khách sạn xuống, khiến cô ta chet ngay tại chỗ.
Vị trí cô ta rơi xuống ngay sát cửa chính của khách sạn, gần con đường nhộn nhịp và chỉ cách lối ra ga tàu điện ngầm vài bước chân. Chỉ trong chốc lát, đám đông đã vây kín, và những hình ảnh đáng xấu hổ tràn ngập các nền tảng video.
Nghe đâu lúc rơi xuống, cô ta mặc đồ lót lòe loẹt, còn có một chiếc s* t*y lớn rơi ra từ dưới váy. Một cái chet đáng xấu hổ đã ngay lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên mạng.
Chẳng bao lâu, danh tính của Lâm Hoan – nạn nhân của vụ nhảy lầu ở khách sạn – bị lộ, kéo theo cả ảnh chụp di thư của Kỳ Kỳ lan truyền khắp các trang mạng địa phương.
Sau đó, Lâm Vân Hà đến căn hộ thuê của Lưu Kiến Trung, vừa thú nhận việc giet người, còn chưa kịp ăn lót dạ thì bị Lưu Kiến Trung trở mặt, báo cảnh sát ngay lập tức.
Đúng là nực cười. Lúc con gái mất tích, ông ta nhất quyết không để cảnh sát tìm, vậy mà khi vợ gây chuyện, ông ta báo cảnh sát còn nhanh hơn ai hết.
Nhưng Lâm Vân Hà chẳng cãi cọ gì, chỉ lại một lần nữa đề nghị ly hôn. Lần này, Lưu Kiến Trung chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Khi cảnh sát tới, hai người họ đã cầm giấy chứng nhận ly hôn trên tay.
Ông ta an ủi bà, bảo đừng sợ, ông sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho bà. Nhưng đến sáng hôm sau, tin tức truyền đến, Lâm Vân Hà đã uống thuốc chuẩn bị sẵn trong trại giam, t//ự s//át. Bà chẳng để lại cho ông một lời nào.
5.
Một năm sau.
Khi tôi mang một nắm tr//o c//ốt của nhỏ Nấm Đông đi du lịch, tôi gặp lại Lưu Kiến Trung. Ông ta lái một chiếc xe cũ kỹ, hỏng hóc đầy mình, mặc chiếc áo khoác da bạc phếch, nhăn nhúm, trông già nua đến mức khó nhận ra.
Ông ta va vào xe tôi, lỗi hoàn toàn là của ông ta. Phí sửa chữa ước tính là 250 nghìn, không nhiều. Nếu có bảo hiểm thì càng đơn giản.
Nhưng với Lưu Kiến Trung, như thể cả trời sập xuống. Mặc dù ông ta đã cố chải tóc bạc một cách tươm tất, đôi giày cũ đánh bóng loáng, vẫn không giấu được vẻ suy sụp.
Ông ta khóc lóc thảm thiết kể khổ với tôi, còn nói mình bị trầm cảm, phải gồng gánh thế nào mới sống tới giờ. Như thể nếu tôi đòi tiền, ông sẽ phải t//ự v//ẫn vậy.
Tôi chỉ cười nhạt: “Thế thì ông chet đi cho rồi.”
Ông ta sợ hãi lắc đầu: “Tiền Kỳ Kỳ để lại vẫn ở trong tay tôi. Tôi chet, tiền sẽ bị tịch thu. Tôi không nỡ.”
Rồi ông ta nhìn tôi như đe dọa: “Nếu phải bồi thường, tôi chỉ có thể dùng tiền của Kỳ Kỳ. Đó là thứ cuối cùng nó để lại trên đời này.”
“Thì cứ bồi thường đi.”
Tôi cười khẩy, không muốn để nhỏ Nấm Đông nghe, bèn cất kỹ cô ấy vào trong lòng, nhắc nhở Lưu Kiến Trung: “Tiêu nhanh lên, rồi chet đi sớm một chút.”
“Cứ tưởng tôi có thể để dành, rồi trao lại tận tay con bé…”
“Ai cần chứ.”
Lúc cần tính toán thì ông ta chẳng biết đường, còn khi không cần thì lại tính toán kỹ càng.
Rời khỏi viên cảnh sát đang xử lý vụ va chạm, tôi nhấn ga, lái đi thẳng.
Khi ấy, ánh nắng rực rỡ, tươi đẹp. Có người vẫn sống vật vờ trong góc tối, có người hạnh phúc bên người thân, tận hưởng hương vị của tự do, còn hoa mẫu đơn ở Hải Thành thì nở rộ hơn bao giờ hết.
[HẾT]