Cuộc Sống Thường Ngày Của Bạn Trai Mất Trí Nhớ - Chương 5
13.
Thẩm Y Y bị bắt ngay tại chỗ.
Tội danh ban đầu được bổ sung thêm tội cố ý giết người.
Có lẽ cả đời cô ta sẽ không thể thoát ra khỏi nhà tù được nữa.
Những chuyện này là do Giang Thâm kể lại sau khi tôi tỉnh dậy.
Lúc này, anh ấy đang toàn tâm toàn ý phục vụ tôi nằm trên giường bệnh.
“Nào, canh tươi ngon vừa mới nấu xong, em uống một chút…”
Tôi vừa mở miệng thì một cơn buồn nôn ập đến, có chút nhịn không nổi: “Ọe…”
Giang Thâm thuần thục đem ra một chiếc túi rác, sau khi nôn xong, anh ấy liền thuận tay ném vào thùng rác.
Quay người tiếp tục dỗ cho tôi ăn.
Tôi lắc lắc đầu, khó chịu không muốn mở miệng.
Giang Thâm cau mày, lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng của tôi: “Nhưng nếu em không ăn chút gì, cả người lớn lẫn đứa bé đều sẽ không chịu nổi.”
Đúng vậy.
Tôi mang thai rồi, được 7 tuần.
Lúc tôi ngất xỉu ở trên đường cũng là vì sớm đã mang thai.
Sau đó nghe y tá truyền dịch kể lại rằng, lúc Giang Thâm ôm tôi vào phòng cấp cứu, cả người anh ấy lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, hét lên: “Mau cứu vợ tôi!!!”, bộ dạng như thể tôi sắp rời đi vậy.
Sau đó nghe tin tôi có thai, anh ấy ngay lập tức hóa đá.
Bác sĩ phải thúc giục anh ấy nhanh đi thanh toán hóa đơn ba lần, anh ấy mới hồi phục lại tinh thần, sau đó…nắm lấy tay bác sĩ nói:
“Tôi sắp làm bố rồi, đây là thật ư?”.
“Hey hey, tôi có con rồi, tôi sắp được làm bố rồi…”
Tôi cố gắng tưởng tượng ra bộ dáng người bố ngốc nghếch mà cô y tá nhỏ đã miêu tả, rồi lại nhìn vẻ đoan chính của Giang Thâm hiện tại…
Ha, đàn ông!
Anh thật đúng là biết diễn!
Tôi nheo nheo mắt sờ sờ bụng, thầm thì nói với đứa bé ở trong bụng:
“Không thể học kiểu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo giống như bố con đâu đấy! Sau này sẽ khó mà tìm thấy được đối tượng!”.
…
Bởi vì mang thai, hôn lễ được dời đến vào tuần tới.
May là bố mẹ chồng đã từ nước ngoài trở về, bố mẹ tôi cũng từ bên ngoài quay về.
Bốn vị trưởng lão ra trận, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Đến đêm liền kính rượu chúc mừng mọi chuyện kết thúc.
Giang Thâm bồi tôi tẩy trang ở hậu trường thì có một vị khách không mời mà đến bước vào.
“Giang Thâm, sao anh lại đối xử với tôi như vậy!”.
Một cô gái tóc ngắn bước vào, nước mắt lưng tròng nói: “Tôi với anh là thanh mai trúc mã, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, chúng ta thế nhưng là hôn ước từ bé…”
“Hiện tại anh lại cưới người khác, liệu có còn nhớ lời hứa năm xưa không!”.
Giang Thâm sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: “Mạnh Khả Phi, sao cô lại đến đây?”.
“Nếu tôi không đến, làm sao biết được anh phản bội tình cảm của chúng ta…”
Mạnh Khả Phi nức nở chỉ vào tôi: “Rốt cuộc thì cô ấy có chỗ nào tốt!”.
Tôi mím môi: “Giang Thâm, đây là ai, sao em chưa từng gặp qua?”.
“Ngay cả tôi là ai cô cũng không biết, xem ra ở trong lòng của Giang Thâm, cô cũng không có quan trọng như vậy!”.
Mạnh Khả Phi lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Tôi nhìn Giang Thâm với ánh mắt thất vọng.
“Vợ à, đừng nghe cô ấy nói bậy!”
Giang Thâm nhất thời hoảng sợ. “Cô ấy là em gái anh!”
Mạnh Khả Phi điên cuồng ám chỉ: “Em gái nuôi, không có quan hệ huyết thống!”.
“Mạnh Khả Phi, cô im miệng cho tôi!”.
Giang Thâm gầm lên giận giữ, quay người nhỏ giọng nói: “Vợ à, mặc dù em chưa gặp qua, nhưng ở lần gặp mặt đầu tiên không phải anh đã cùng em nhắc qua một lần rồi sao!”.
“Ồ, em nhớ rồi, anh hình như có nhắc qua.”
Tôi mỉm cười nhìn Giang Thâm, nhắc nhấn mạnh: “Lần đầu tiên gặp mặt…”
“Hóa ra, anh đều nhớ.”
Giang Thâm: “…”
Mạnh Khả Phi cười ra tiếng, hướng tôi giơ lên ngón cái: “Chị dâu thật trâu bò!”.
Giang Thâm đen mặt đem người ném ra ngoài, sau đó khóa cửa lại.
Bụp–
Giang Thâm quỳ xuống nói: “Vợ à, anh sai rồi!”.
Tôi cười lạnh một tiếng!
Tên chó!
Bảo anh giả vờ!
14.
Vào đêm kết thúc hôn lễ, Giang Thâm thuần thục quỳ trên bàn phím, thừa nhận lỗi lầm với tôi.
Anh ấy chủ động thừa nhận mình đã khôi phục trí nhớ rồi.
*Bên lề
Khi đang điều tra Thẩm Y Y, mấy ngày đó Giang Thâm bận rộn ở công ty, bởi vì vận dụng não bộ quá mức, sau khi đầu óc choáng váng một lúc, liền nhớ lại tất cả mọi chuyện.
“Vậy sao lúc đó anh không nói với em?”.
Tôi chất vấn Giang Thâm, người kia nhìn tôi với ánh mắt áy náy: “Anh sợ vợ mắng anh…”
Rất hiển nhiên, anh ấy cũng biết mức độ nghiêm trọng của “chị hộ công” cùng với câu cửa miệng “cô mới không phải vợ của tôi!”.
“Vẫn là vợ thông minh lanh lợi!”
Giang Thâm tiến tới trước mặt tôi nói: “Chuyện gì cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của em!”.
Sau đó anh ấy lẩm bẩm một mình đầy vẻ nghi hoặc: “Anh cảm thấy bản thân mình đã diễn khá tốt…”
Tôi lén trợn trắng mắt.
Tên này vẫn chưa biết, từ khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, thì bí mật của anh ấy đã bị lộ rồi.
Giang Thâm “mất trí nhớ” sao có thể biết tôi thích cá nướng?
Còn có trong thời gian nằm viện, sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ kia…sớm đã khiến tôi nghi ngờ từ lâu rồi.
Thế nên tôi mới liên lạc với Mạnh Khả Phi qua Wechat, nhờ cô ấy đến diễn một vở bắt baba trong rọ.
Mạnh Khả Phi là con gái của một người bạn của bố chồng, sau khi bố cô ấy qua đời, cô ấy trở thành trẻ mồ côi được bố chồng nhận nuôi.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy đi theo con đường giống bố mình, trở thành một chiến sĩ bảo vệ tổ quốc đáng tự hào.
Trong ba năm kể từ khi tôi và Giang Thâm yêu nhau, Mạnh Khả Phi chưa từng quay trở lại bởi vì tính chất công việc.
Chúng tôi chưa từng chính thức gặp mặt, vừa hay có thể lợi dụng điều này để Giang Thâm lộ ra ma chảo…
Tối hôm đó.
Tôi đá Giang Thâm ra phòng khách, để anh ấy nhận thức sau sắc hậu quả nghiêm trọng của việc ba hoa không cần vợ.
Kết quả ngày hôm sau khi tôi thức dậy, bên cạnh đã nhiều thêm một người nằm cạnh.
Khung cảnh thật quen thuộc!
Giang Thâm vòng tay qua eo tôi, còn chưa mở mắt đã hôn một ngụm.
“Vợ à, chào buổi sáng…”
Tôi không nói nên lời nhướng mày.
Lần này vì đứa bé trong bụng nên tôi không có đạp người ra ngoài.
Không có cách nào….
Chồng do bản thân mình chọn…
Phải nuông chiều thôi~
Hết.