Cuộc Sống Thường Ngày Của Bạn Trai Mất Trí Nhớ - Chương 3
7.
Cái đầu nhỏ phấn khích của tôi quay cuồng nhanh chóng.
Năm cấp ba…………
Giang Thâm và Thẩm Y Y còn chưa có chia tay.
Hành động này của Lâm Hàm được gọi là gì? Đâm sau lưng bạn tốt?
Tình chị em plastic bị đảo lộn!
Đúng là một quả dưa lớn………….
Trong phòng vẫn tiếp tục…
Miệng Giang Thâm tựa như súng máy mất khống chế, vẫn tuôn ra không ngừng.
“Lâm Hàm, những năm này tôi nhẫn nhịn cô lâu lắm rồi.”
“Nhìn ở mặt mũi của Triệu Kỳ, tôi vốn dĩ không định khiến cô xuống không được đài, nhưng cô lại cứ nhất quyết muốn ghê tởm tôi, vậy chính là bản thân cô tự tìm đường chết!”.
“Là ai sau khi gửi đoạn tin nhắn kia, đến ngày hôm sau liền tìm đến cửa, ở trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết, không bằng nhân cơ hội này để cô hồi tưởng lại thời thanh xuân của mình nhé?”.
Lâm Hàm sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thẩm Y Y run rẩy nói: “Lâm Hàm, cậu từng…”
“Im đi! Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?” Giang Thâm buff mãn cấp chế nhạo : “Não của cô làm bằng nhựa nhân PVB à, cùng một lô phế phẩm!”.
“Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe hiểu tiếng người à, cứ nhất quyết muốn tôi mời bác sĩ thú y đến xóa đói giảm nghèo cho từng người một phải không?”.
“Trà xanh ngàn năm lại muốn giả vờ làm bông hoa trắng nhỏ ngây thơ, quay về mà tiếp tục diễn vở kịch đáng thương của mình đi!”.
Giết điên rồi, giết điên rồi…
Giang Thâm hoàn toàn điên rồi!
Nhìn anh ấy đem Lâm Hàm lẫn Thẩm Y Y cùng nhau hoài nghi nhân sinh, tôi không khỏi vỗ tay.
“Xinh đẹp!”
Vỗ từng cái một cho đến khi ba cặp mắt nhìn về phía tôi.
Ayza, lộ rồi…
Tôi bình tĩnh đẩy cửa đi đến bên cạnh Giang Thâm: “Làm không tệ!”.
“Cũng không nhìn xem tôi là ai!” Giang Thâm kiêu ngạo hừ hừ.
“Với thủ đoạn này của bọn họ, ai bị lừa thì đó chính là kẻ ngốc!”.
Tôi không cẩn thận nhìn đến ngơ ngác, tim đập thình thịch.
Hiện tại Giang Thâm mất đi sự bình tĩnh vốn có, trở nên cởi mở, không cần phải chú ý đến bất cứ điều gì.
Giống như lần đầu tiên gặp tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy.
Đủ thú vị, tôi thích!
Tôi xem kịch vui vẻ, Giang Thâm cũng cảm thấy thoải mái.
Cũng có người thương tâm cũng có người phiền lòng.
Ví dụ như Triệu Kỳ người “vô tình” nghe được toàn bộ quá trình ở ngoài cửa.
Anh ta cầm trong tay chiếc khăn, người cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc.
Biểu cảm của anh ta chuyển từ mù tịt sang tức giận phẫn nộ, nhanh đến mức khiến người ta đau lòng.
A…..
Đột nhiên nhớ ra.
Triệu Kỳ và Lâm Hàm cũng đồng dạng trong cuộc đua tình yêu đường dài.
Thời gian còn dài hơn Giang Thâm năm nó.
Trọn vẹn 8 năm nha…
Huynh đệ, đầu của anh xanh quá!
8.
Đêm đó vô cùng hỗn loạn.
Kết thúc với màn gầm lên của Triệu Kỳ: “Con mẹ nó, Lâm Hàm, chia tay! Ông đây không phục vụ nữa!” cùng với má phải bị tát đỏ bừng của Lâm Hàm.
Sau khi rời đi, tôi còn nhìn thấy Thẩm Y Y và Lâm Hàm đánh nhau…
Tóc tai rối bù đứt đoạn bay xoay tròn trên không trung.
Đã từng là chị em tốt một thời nay lại trở thành kẻ thù, từng phút một đều trình diễn kịch tính.
Đợi đến khi về đến nhà.
Tôi mơ hồ phản ứng lại.
Xoay người lại đem Giang Thâm chặn ở cửa vào.
Hỏi: “Có phải anh cố ý không?”.
Cố ý vạch trần ý nghĩ bẩn thỉu của Lâm Hàm trước mặt Thẩm Y Y.
Để cho họ chó cắn chó.
Giang Thâm có một thói quen rất nhỏ.
Khi anh ấy đang toan tính điều gì đó, sẽ vô thức chạm vào ngón tay út của mình.
Vừa rồi khi anh ấy gây sự trong kia, tôi đã chú ý đến động tác của anh ấy.
Giang Thâm nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại phản ánh hết thảy.
Về phần tên Triệu Kỳ bất hạnh kia…
Giang Thâm giương tay: “Lúc đó tôi đã ám chỉ cho Triệu Kỳ, nhưng cậu ta không tin, ảnh chụp lần tin nhắn Wechat đều kịp thời thu hồi, cũng không lưu lại chứng cứ gì.”
Ồn ào suốt một đêm.
Toàn thân tôi ra một thân mồ hôi, liền đi tắm trước, mệt quá lập tức leo lên giường.
Nửa tỉnh nửa mê…
Cảm giác như có ai đó đang nằm cạnh mình.
Là một mùi hương quen thuộc khiến người ta yên tâm…………
Ừm?
Không đúng?!
Tôi chợt mở mắt.
Nhìn thấy Giang Thâm nửa thân trên lộ ra ngoài, rất bình tĩnh nằm ở bên giường còn lại.
Tôi cố gắng rời mắt khỏi cơ bụng sáu múi của anh ấy.
Kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình rồi… đá người đó xuống.
Bộp–
Giang Thâm từ trên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi cười bảo anh ấy: “Phòng khách, phòng sách, sàn nhà đều được, nhưng anh không được phép nằm trên giường!”.
Tôi vẫn chưa quên tên chó này gọi tôi là “Chị hộ công!”
Phải để anh ấy kéo dài trí nhớ!
Giang Thâm sửng sốt một hồi, sau đó liền tức giận!
“Đây là phòng tôi mua!”
Thế là tôi cười cười trêu anh ấy: “Nhưng bây giờ nó là của em rồi!”.
Một năm trước, Giang Thâm đã chuyển quyền sở hữu căn nhà này cho tôi.
Nửa đêm kiểm tra chứng nhận bất động sản, Giang Thâm biểu cảm chuyển thành emoji.
Ngồi quay lưng lại mép giường, cái đuôi vô hình cụp xuống đất.
Tôi nhịn cười, tiếp tục trêu chọc: “Nghĩ xong ngủ ở chỗ nào chưa?”.
Giang Thâm trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt ủy khuất.
“Nửa đêm đuổi tôi ra ngoài, em vẫn là vợ tôi à?”.
Tôi nhướng mày, gửi lại toàn bộ lời trước kia cho anh ấy: “Anh không phải không thích kiểu người như em à?”.
Giang Thâm sững người.
Bị đánh vào mặt nhưng anh ấy không nói gì, má phồng lên tức giận, ủy khuất baba.
Đúng là cẩu nam nhân!
Đối phó anh, còn không phải là bắt ba ba trong lọ!
Trong lòng đủ thoải mái rồi, tôi đặt một tấm nệm cao su trên sàn phòng ngủ cùng một tấm chăn.
Tạm thời để Giang Thâm ngủ ở đây đi.
Nhìn vào việc anh ấy mất trí nhớ, sau này sẽ xử lý sau vậy!
Vào giữa đêm, khi tôi đang chìm vào giấc ngủ.
Tôi cảm thấy có ai đó ôm lấy mình, sau đó hôn lên mặt mình một ngụm, còn có tiếng “vợ…” quen thuộc dính dính đó.
Bầu không khí quen thuộc ập đến.
Tôi tưởng mình bị ảo giác khi ngủ.
Xoay người, mắt vẫn nhắm, theo thói quen rúc vào nơi ấm áp.
Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to bên cạnh…
Tôi: !!!
Tên này bò lên giường lúc nào vậy!
Hít một hơi thật sâu.
Sau đó dơ một chân đá một phát!
Đạp cái một!
Giang Thâm lại lăn xuống sàn nhà, người hoàn toàn tỉnh ngủ!
Sau một hồi bàng hoàng.
Anh ấy tức giận sờ vào phần eo bị thương của mình.
Lại lần nữa nhắc lại:
“Tàn nhẫn như vậy, em khẳng định không phải là vợ của tôi!”.
9.
Sau khi ăn xong bữa sáng Giang Thâm làm cho mình thì điện thoại reo lên.
Là điện thoại gọi từ bố mẹ chồng đang ở nước ngoài.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi dự định sẽ đến sân bay đón vào chiều hôm qua.
Nhưng không ai cũng không ngờ, chuyến bay của họ đi được một nửa thì gặp phải bão tuyết, phải dừng lại ở trạm trung chuyển.
Hành trình trở về bị trì hoãn.
“Tiểu Dư, vất vả cho con phải chăm sóc cho Giang Thâm rồi.” Mẹ chồng ở trong video bên kia nghiêm túc cảnh cáo: “Nếu nó mất trí nhớ mà bắt nạt con, con cứ đánh mắng thoải mái, đừng khách khí!”.
Giang Thâm không vui nói: “Mẹ, mẹ có thể quan tâm đến con không?”.
Mẹ chồng trắng mắt nói: “Tên nhóc thối, con còn có mặt mũi nhắc đến!”.
“Nếu không phải đang yên đang lành mất trí nhớ, thì có xảy ra mấy chuyện xấu này à?”.
“Mẹ cảnh cáo con, Tiểu Dư là con dâu duy nhất mẹ nhận định, nếu con dám gây sự, mẹ liền mặc kệ con!”.
Giang Thâm hừ lạnh một tiếng: “Con là con trai ruột của mẹ!”.
Mẹ chồng: “Cũng có khả năng là không phải!”.
Hai mẹ con nói chuyện chéo nhau, tôi nghe một cách thích thú.
Giang Thâm nhất định thừa hưởng một nửa cái miệng sắc bén của mẹ chồng.
Về phần nửa DNA còn lại…
Bố chồng từ phía sau nói vào.
“Nhớ lấy, món quà tốt nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ chính là sự trinh trắng, đừng bởi vì mất trí nhớ liền hành động liều lĩnh!”.
Giang Thâm sắc mặt tối sầm.
Tôi ở phía sau cười ngặt nghẽo đến mức không đứng thẳng người được.
Bố chồng và mẹ chồng tôi vẫn rất quan tâm đến tình trạng của Giang Thâm.
Họ đề nghị chúng tôi quay lại những nơi cũ, đến những nơi chúng tôi từng hẹn hò để kích thích trí não, nói không chừng Giang Thâm liền có thể nhớ được gì đó.
Tôi nghĩ nó khá đáng tin cậy.
Vì thế liền cùng Giang Thâm đến công viên giải trí nơi chúng thường hẹn hò.
Chơi qua tất cả trò chơi mà chúng tôi đã từng chơi cùng nhau.
Trên đường đi, tôi ghé mua chai nước cho đỡ khát, đợi đến khi quay lại liền thấy Giang Thâm bị một nhóm nữ sinh vây quanh.
Hihihaha hỏi Wechat của anh ấy.
“Anh trai, anh lớn lên thật đẹp trai nha!”
“Anh có bạn gái chưa? Hay là bọn em làm bạn gái của anh có được không?”.
“Đến đến đến, cùng nhau chơi đi!”.
Trong lúc hoảng hốt, có cảm giác Giang Thâm chính là Đường Tăng lạc vào nữ nhi quốc vậy!
Nhìn khiến người ta rất khó chịu.
“Xin lỗi, không được!”.
Đối mặt với hiện trường lớn, Giang Thâm thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, lắc lắc chiếc nhẫn đôi trên tay giống hệt cái của tôi.
Mấy nữ sinh nhìn thấy vậy liền bỏ đi.
Tôi đứng ở bên cạnh nhìn, tâm trạng đột nhiên chuyển từ mây mù cuồn cuộn sang nắng trong xanh.
Tiếp tục tham quan khu vui chơi.
Đợi khi chơi mệt, tôi hỏi anh ấy: “Có nhớ được gì không?”.
Giọng điệu vô thức có chút hy vọng.
Giang Thâm im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: “Xin lỗi!”.
Mặc dù đã sớm đoán được khả năng như vậy, nhưng tôi vẫn có chút buồn.
Bác sĩ nói, cục máu đông sau não của Giang Thâm không lớn, một khi nó tự nhiên tiêu tan, trí nhớ của anh ấy sẽ được khôi phục.
Nhưng khi nào trí nhớ của anh ấy sẽ được phục hồi…
Vô tình, chúng tôi đi đến dưới vòng đu quay.
Tôi để ý thấy Giang Thâm nhìn vào vòng đu quay, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Trông quen quen…Chúng ta đã từng đến đây chưa?”
Tôi khịt mũi.
Phí lời!
Ai đó chính là ở chỗ này tóm lấy tôi.
Sau khi mất trí nhớ, Giang Thâm lần đầu tiên chủ động nắm tay tôi leo lên vòng đu quay.
Hộp đu quay từ từ nâng lên.
Khung cảnh quen thuộc, đồng dạng người đối diện nhau.
Trong lúc hoảng hốt, tôi cảm thấy như mình đã quay trở lại nửa năm trước.
Chính tại nơi đây Giang Thâm đã cầu hôn tôi.
Hoa phủ trên mặt đất, xung quanh được bao quanh bởi người thân và bạn bè, anh ấy quỳ một gối xuống dưới vòng đu quay và cầu hôn tôi.
Đó là khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Đợi đến khi lên đến đỉnh vòng quay, tôi vô thức nhìn qua thì phát hiện Giang Thâm đang chăm chú nhìn mình.
Cái nhìn sâu thẳm.
Có cảm giác anh ấy yêu tôi rất nhiều…