Cuộc Sống Thường Ngày Của Bạn Trai Mất Trí Nhớ - Chương 2
4.
Tôi và Giang Thâm đều là người kiêu ngạo, không muốn bị mất mặt.
Nhưng trong 3 năm hẹn hò, lần nào người cúi đầu trước cũng đều là anh ấy.
“Vợ à, anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Có khi tôi chưa kịp hạ quyết tâm thì anh ấy trước tiên đã quỳ trên bàn phím khiến tôi dở khóc dở cười.
Giờ anh ấy bị mất trí nhớ, không nhớ tôi.
Nhưng thói quen yêu tôi thì vẫn không quên.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh ấy, phần lớn sự tức giận trước đây của tôi liền ngay lập tức biến mất.
Kỳ thực cũng không thể trách Giang Thâm được.
Anh ấy cũng là người bị hại, hiện tại cái gì cũng không biết,
Hiện tại “kết án” ngay đối với anh ấy thì quá không công bằng.
Đợi đến khi anh ấy lấy lại được trí nhớ…lại tính toán mấy khoản này cũng chưa quá muộn!
Tôi bước đến, đỡ anh ấy đứng dậy, cẩn thận đẩy anh ấy lên giường.
Trợ lý Lưu sớm đã bỏ chạy mất dạng.
Giang Thâm sửng sốt một hồi rồi hỏi: “Tôi thật sự cùng cô yêu nhau sao?”.
Tôi lấy điện thoại ra đưa cho anh ấy: “Anh tự xem đi.”
Hình ảnh cặp đôi, lịch sử trò chuyện…
Nó chứa đựng tất cả sự ngọt ngào trong mối quan hệ của tôi với anh ấy bao năm qua.
Điện thoại di động của Giang Thâm đã bị đập vỡ ngay tại hiện trường vụ án.
Sau khi lướt xong, vẻ mặt của Giang Thâm càng ngày càng hoài nghi về cuộc sống.
Anh ấy vẫn giữ thái độ thận trọng.
“Tôi có thể mượn điện thoại di động của cô được không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Tôi đã đồng ý.
Liếc nhìn thấy những con số đầu tiên anh ấy ấn…
Ồ, đó là số điện thoại của mẹ chồng tôi.
“Đừng gọi nữa.”
“Sau khi anh gặp tai nạn, em đã liên lạc với bố mẹ. Hiện tại họ đang bay từ nước ngoài về, điện thoại không liên lạc được.”
Giang Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi dựa vào đâu mà phải nghe cô?”. Nhưng tay vẫn thành thật rời khỏi nút gọi.
Tôi nhướng mày, trong lòng bỗng nhiên không hiểu nỗi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Trước tiên ăn cơm đã.”
Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, gọi một vài món ăn rồi đặt chúng trên chiếc bàn nhỏ.
Giang Thâm theo thói quen cầm bát đũa lấy hết hành lá ra.
Sau đó đặt đồ ăn đã được nhặt sạch hành để ở trước mặt tôi.
Sau khi làm tất cả những điều này…đột nhiên anh ấy đờ người ra.
Quay mặt đi thỉnh thoảng liếc nhìn, chỉ là vẫn luôn không có đối mặt với tôi.
Giang Thâm thật ra không có kén ăn.
Người thật sự không thích ăn hành chính là tôi.
Tôi ăn món cá diếc om yêu thích của mình, trong lòng có chút ngọt ngào.
5.
Chiều hôm sau Giang Thâm được xuất viện.
Cũng không biết là ai đã tiết lộ tin tức về chứng mất trí nhớ của anh ấy.
Bạn bè đều gọi điện đến để quan tâm, còn nói đã bày biện xong, nhất định muốn Giang Thâm phải đến.
Vì lần này, Lâm Hàm còn gửi riêng cho tôi một tin nhắn:
[Dư Dư, cô sẽ không bởi vì Giang Thâm mất trí nhớ quên đi cô mà lo được lo mất chứ?]
[Làm người thì nên rộng lượng một chút, nị nị oai oai*, thật sự khiến cho Giang Thâm mất mặt!”
*hình dung tình yêu cuồng nhiệt của các cặp đôi, vô cùng khăng khít
Câu từ âm dương quái khí phất vào mặt quá rõ ràng.
Lâm Hàm, chính là người năm xưa bởi vì thường thường nói tôi “có phúc khí”, bị Giang Thâm mắng cho một trận.
Nếu không phải cô ta có bạn trai, mà bạn trai Triệu Kỳ của cô ta lại là bạn tốt trong nhiều năm của Giang Thâm thì tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ta có hứng thú với Giang Thâm.
Trực giác của phụ nữ mách bảo tôi, bữa tiệc tối nay sẽ không đơn giản như vậy.
Ban đêm.
Tôi trang điểm kỹ càng, cùng Giang Thâm bước vào hộp đêm của khách sạn.
Khi nhìn thấy tôi xuất hiện, vẻ mặt của ai đó liền thay đổi:
“Dư Dư, cô cũng quá bám lấy Giang Thâm rồi, huynh đệ chúng tôi gặp nhau cũng đều muốn tham gia cùng.”
Lâm Hàm mở miệng chính là một tràng âm dương quái khí như cũ: “Thời đại hiện giờ không giống như trước, người phụ nữ tốt nên độc lập tự cường!”.
Tôi không nói nên lời.
Một hồi huynh đệ, một hồi nữ nhân.
Cảm xúc giống loài của cô ta cũng biến đổi theo nha!
Có những người không thể chịu được khi nghe nó còn hơn tôi.
“Dọc đường lớn liền ngửi thấy mùi chua chua, ghen tị đố kỵ, có bản lĩnh thì cô cũng đi tìm người bám lấy mình đi!”.
“Bớt nói mấy lời cổ quái đó đi, quá làm người kinh tởm rồi.”
Giọng nói chán ghét của Giang Thâm truyền khắp hộp đêm.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Lâm Hàm sắc mặt cứng đờ nói: “Giang Thâm, tôi chỉ tùy tiện nói một câu…anh không cần phải làm tổn thương người như vậy chứ.”
Giang Thâm: “Vậy tôi tùy tiện mắng cô hai câu, cô cũng đừng để trong lòng!”
“…”
Hộp đêm im lặng đến quỷ dị.
Mặt Lâm Hàm đỏ như gan lợn, tôi phải bịt chặt miệng mình để tránh bật cười.
Tôi bịt chặt miệng lại để khỏi bật cười.
Sau khi Giang Thâm mất đi trí nhớ, tính tình càng bộc phát, thậm chí càng không thèm kiêng dè gì.
Anh ấy tìm một chỗ rộng rãi để tôi ngồi xuống, rồi sau đó cởi áo vest khoác lên đôi vai mịn màng của tôi.
“Đều sang mùa thu rồi, còn dám lộ cái này lộ cái kia, cẩn thận về già lại mắc bệnh viêm khớp!”.
Tôi trợn trắng mắt nhìn anh ấy..
Đại ca à, thời tiết 25℃ mặc váy hai dây cũng không có phạm pháp!
Những người khác tranh thủ nói chuyện rôm rả, khung cảnh cuối cùng cũng trở nên sôi nổi.
Tôi một bên thưởng thức món cua lột của Giang Thâm bóc, một bên chú ý đến việc Lâm Hàm thỉnh thoảng liếc nhìn vào điện thoại của cô ta.
Biểu tình của cô ta có chút lo lắng, tựa như đang đợi chờ cái gì đó.
Ăn được nửa đường, đột nhiên cô ta trượt tay, đổ hết nước lên người Giang Thâm.
Sau đó giả vở aida một tiếng: “Xin lỗi, tôi uống say không khống chế được bản thân, Giang Thâm anh không sao chứ…”
Giang Thâm mở miệng nói: “Cách ba cái ghế còn có thể đổ nước lên người người khác, bệnh Parkinson của cô có phải nặng lắm rồi không?”.
“A Thâm, tôi thay mặt Lâm Hàm xin lỗi cậu, đi, anh đây cùng cậu đi xử lý một chút!”.
Triệu Kỳ nhìn không được nữa, đem lời nói xong liền ôm Giang Thâm đi ra ngoài, cũng không quên gửi cho tôi một ánh mắt xin lỗi.
Tôi cũng không để tâm, tiếp tục ăn uống.
Kết quả, năm phút trôi qua, Giang Thâm vẫn chưa quay trở lại.
Tôi để ý đến Lâm Hàm cầm điện thoại lên, lặng lẽ bước ra khỏi cửa.
Có mùi!
Tôi lặng lẽ đi theo, phát hiện Lâm Hàm đẩy cửa đi vào phòng bao nhỏ cuối hành lang.
Tôi tiến lại gần hơn, cửa không có đóng chặt!
Qua khe hở rộng bằng ngón tay trên cửa, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong đó tôi liền choáng váng.
Phòng riêng không rộng lắm, khoảng mười mét vuông, phía trong có ba người.
Giang Thâm, Lâm Hàm, còn có…Thẩm Y Y!
6.
“A Thâm, cuối cùng cũng có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau!”.
Ánh mắt Thẩm Y Y rơi xuống người Giang Thâm, ôn nhu như nước.
“Mấy năm nay anh trôi qua thế nào? Nhìn thấy anh, em lại nhớ đến thời điểm chúng ta học cấp ba…”
Yo hô, khởi đầu chính là một làn sóng hồi ức chết tiệt nha!
Lão trà xanh 82 tuổi không có chạy trốn nữa…tôi cắn thịt má, quay sang nhìn Giang Thâm.
Căng thẳng lẫn chút thấp thỏm.
Nếu tên này dám ôn lại đoạn ký ức ấm áp thời quá khứ…tôi sẽ bẻ gãy cái chân thứ ba của anh ấy!
Giang Thâm liền ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Đừng nói nhảm nữa, bồi thường đâu?”
“Đừng cho rằng nhắc lại chuyện cũ là có thể cho qua, nghĩ hay lắm!”.
“100.000 tệ, thiếu một xu tôi có thể kiện cô, tống cô vào tù!”
“…”
Vẻ mặt Thẩm Y Y thâm tình khẩn thiết, cho dù sau khi nghe Giang Thâm lạnh lùng đòi nợ, vẻ mặt một chút cũng không biến đổi.
Rất rõ ràng, Thẩm Y Y chính là cực phẩm bích liên hoa.
Sau khi lấy lại cảm xúc, cô ta chơi bài tình cảm trong nước mắt.
“A Thâm, em biết bởi vì chuyện chia tay năm xưa, anh đối em có sự hiểu lầm sâu sắc.”
“Nhưng em cũng bị bất đắc dĩ, trong nhà mắc nợ, em chỉ có thể thông qua phương thức này để trả nợ…nhiều năm như vậy, em sống rất khổ sở, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, em liền có động lực để sống tiếp.”
Nói đến đây, cô ta càng nghẹn ngào, vành mắt càng đỏ hơn.
“A Thâm, anh là chỗ dựa tinh thần của em, em thật sự không thể sống thiếu anh!”.
“Anh chỉ cần cho em một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại…có được không?”.
Tôi:???
Có bệnh cũng không thể nói mấy lời linh tinh này chứ!
Giây tiếp theo, bên trong nổ tung!
“Cô đọc nhiều tiểu thuyết Mary Sue quá rồi à? Hay là bị Quỳnh Dao chiếm xác, cho rằng mình là nữ chính của thế giới này? Đầu óc không có bệnh chứ?”.
“Trời xanh, mưa đã tạnh, cô cho rằng cô có thể làm được điều đó à, cho rằng tôi mất trí nhớ nên rất dễ bị lừa sao? Tiếp tục nằm mơ đi!”.
Trong mắt Giang Thâm tràn đầy chán ghét nhìn kẻ ngu ngốc kia.
“Nhìn nhìn xem mã QR của mình trông như thế nào!”
“Không quét một chút, thật sự không biết là cái thứ gì!”
Lâm Hàm nhịn không được nhảy ra nói.
“Giang Thâm, anh rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, sao lại có thể nói Y Y như vậy, không nhìn thấy cô ấy đều đã khóc rồi ư?”
Giang Thâm haha cười lạnh: “Sao nào, đàn ông không thể khóc?”.
“Hễ là cô đem năng lượng đối lập giới tình dùng ở trong suy nghĩ, trong não chắc hẳn có rất nhiều nước nhỉ!”
Lâm Hàm sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, Giang Thâm đây là mắng cô ta ngu ngốc!
“Giang Thâm, anh quá đáng lắm rồi đấy!”.
“Y Y vừa từ nước ngoài trở về, anh ngoài ý muốn mất trí nhớ, điều này có nghĩa là gì? Rõ ràng là ông trời đều đang hỗ trợ các người nối lại tình xưa?”.
“Mọi người đều là bạn bè lâu năm, cho anh một lời khuyên, mau chóng đem Dư Dư đá đi, dù sao anh cũng không nhớ cô ta…”
“Bang!”
Chai rượu đập mạnh vào bàn trà.
Giang Thâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Ai cho cô mặt?”
“Quản chuyện quản đến trên đầu ông đây!”
Lâm Hàm sợ hãi, toàn bộ sắc mặt tái mét.
Thẩm Y Y nước mắt rơi ào ào: “A Thâm, Lâm Hàm là bạn thân nhất của em, cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta…”
“Ồ, bạn thân trong miệng cô, vào kỳ nghỉ hè năm cấp ba cuối cấp đã gửi cho tôi bức ảnh cỡ lớn lúc nửa đêm, hỏi tôi có muốn 419 hay không!” *419-tình một đêm.
Bùm–
Giang Thâm đơn giản nói trắng ra một câu, giống như một quả ngư lôi thả xuống vực sâu.
Nổ tan tất cả yêu ma quỷ quái…
Lâm Hàm há hốc mồm…
Thẩm Y Y sửng sốt…