Cuộc Sống Thường Ngày Của Bạn Trai Mất Trí Nhớ - Chương 1
1.
Giang Thâm bị tấm biển quảng cáo bên đường rơi vào đầu dẫn đến mất trí nhớ.
Lúc đó tôi đang ở trong cửa hàng thử váy cưới.
Tay run một chút, khăn trùm đầu cô dâu trị giá 20 vạn lập tức bị hỏng.
Bình tĩnh lại, tôi truy hỏi chi tiết.
Trong điện thoại trợ lý Lưu ngập ngập ngừng ngừng nói:
“Chị Dư, chị mau tới đây đi, tình huống của Giang tổng có chút phức tạp…”
Vì thái độ của anh ta.
Tôi đã tưởng tượng ra bộ dáng của Giang Thâm với đôi tay và đôi chân cụt.
Cuối cùng tôi nghiến răng nghiến lợi.
Cảm tình ba năm không hề dễ dàng, cho dù Giang Thâm thật sự trở thành người thực vật, tôi cũng phải gả!
Đợi đến khi tới bệnh viện, tôi mới hiểu tại sao trợ lý Lưu lại do do dự dự.
Chứng mất trí nhớ của Giang Thâm có chút đặc biệt.
Sau đầu có cục máu đông khiến trí nhớ của anh ấy xảy ra sai lầm.
Chỉ quên mất tôi, quên đi ba năm giữa tôi và anh ấy.
Còn lý do tại sao anh ấy lại bị tấm biển quảng cáo rơi trúng…thì có liên quan đến Thẩm Y Y.
Ngay lúc này, cô ta đang ngồi trước phòng bệnh của Giang Thâm khóc như hoa lê đái vũ *khóc giống như hoa lê dính hạt mưa.
“A Thâm, anh ngốc quá, vì cứu em mà để bản thân mình bị thương…”
Tôi cẩn thận đánh giá cô ta.
Tóc dài bồng bềnh, thanh thuần đáng yêu, khuôn mặt tiêu chuẩn của mối tình đầu.
Nghe nói cô ta là mối tình đầu của Giang Thâm, bọn họ yêu nhau được bảy năm, từ cấp ba cho đến đại học.
Sau đó Thẩm Y Y ra nước ngoài, bọn họ liền chia tay.
Năm tiếp theo, tôi với Giang Thâm quen biết nhau trong một buổi xem mắt.
Hai bên vừa mắt lẫn nhau, hai bên phụ huynh cũng đều đã gặp mặt, lễ cưới được ấn định vào tháng sau.
Trước đó, Giang Thâm chưa từng nhắc đến có một mối tình đầu như này.
Vẫn là vào một bữa tiệc tối, bạn của anh ấy vô tình lỡ miệng nói ra.
“Dư Dư, vẫn là cô có phúc khí, người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát.”
Trong miệng cô ta, Giang Thâm trước kia rất khác, là chàng trai sẽ vì bạn gái làm nũng mà chạy ba con phố chỉ để mua một que kem.
Còn bây giờ…vì cái miệng tiện không lưu tình kia, anh ấy đã khiến không biết bao nhiêu cô gái có hảo cảm phải tan nát con tim.
Cái ngày mà Giang Thâm đưa tôi về nhà, bố chồng lẫn mẹ chồng đều lau nước mắt.
“Tiểu Dư à, nhà họ Giang có con thật sự nhờ hương khói tổ tiên!”.
Tôi nhịn không được hỏi riêng Giang Thâm chuyện có liên quan đến Thẩm Y Y.
Giang Thâm cau mày nói: “Lúc trẻ không biết sự thâm sâu của trà xanh, vợ à, xin em đừng nhắc đến đoạn lịch sử đen tối đó có được không?”.
Miệng anh tỏ vẻ chán ghét.
Anh ấy vẫn thành thật thừa nhận năm xưa Thẩm Y Y đã chân đạp hai thuyền, đem anh ấy biến thành màu xanh lá cây.
Quay đầu liền cũng đem mấy người bạn xuyên tạc chuyện mắng một hồi.
Sau ba năm hẹn hò, Giang Thâm vẫn luôn là người tỉnh táo giữa thế gian, đều không cần tôi phải mở miệng.
Mấy anh anh yến yến bên cạnh đều bị anh ấy làm cho tức giận đến mức phải bỏ chạy.
Nhưng bây giờ tôi có không chắc chắn.
Thậm chí có chút lo lắng lẫn khó chịu.
2.
Trong phòng bệnh.
Giang Thâm đang che đầu bị thương, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Y.
Người sau đỏ mặt vì xấu hổ.
Đứng ở cửa, trái tim tôi lỡ một nhịp.
Ánh mắt đó chuyên chú như vậy, chứng tỏ tình cảm sâu sắc không hề hối hận!
Ấn theo quy tắc truyền thống, tôi có phải là nên ngoan ngoãn tránh sang một bên, sau đó khai mở truy thê hỏa tá tràng?
Tôi còn chưa chuẩn bị tốt thì Giang Thâm đã bắt đầu thực thi đại pháp.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, mở miệng chính là ngôn ngữ tinh hoa quen thuộc của Trung Quốc:
“Tôi là bị mất trí nhớ chứ không phải mất trí, ngu ngốc thì tránh xa tôi ra một chút, cảm ơn!”.
Lập tức đem Thẩm Y Y mắng cho choáng váng.
“Giang Thâm…em yêu anh như vậy, vì anh mà đặc biệt trở về nước!”.
Giang Thâm ồ lên một tiếng, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
“Đơn giản chút, dùng phương thức bịa chuyện đơn giản một chút .”
“Là bị ông già bao nuôi 80 tuổi đuổi ra khỏi nhà, thượng vị thất bại…mở miệng nói khó như vậy à?”.
“Đáng tiếc cô tính toán nhầm chỗ rồi.”
“Tôi không phải là kẻ tiếp mâm, cũng không muốn đội nón xanh!”.
“Cút cút cút!”
….
Khóe mắt Thẩm Y Y lập tức đỏ lên.
“A Thâm, anh hiểu lầm rồi, em…” Đôi mắt cô ta đỏ hoe, trông có vẻ rất đau khổ vì bị hiểu lầm.
Loạng choạng chạy bộ về phía cửa, như một bông hoa nhỏ màu trắng yếu ớt.
“Đứng lại!”.
Giang Thâm cau mày giữ người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi để cô đi à!”
“Em liền biết, A Thâm, trong lòng anh còn có em…”
Vẻ mặt của Thẩm Y Y sáng lên.
Mang theo ánh mắt câu người đầy cảm xúc, lộ ra vẻ đáng thương.
Đáng tiếc, tất cả để ném cho một tên mù.
Giang Thâm căn bản không có để ý đến cô ta.
Thay vào đó ánh mắt của anh ấy không hề có chút gợn sóng nào, chuyển sự chú ý sang tôi.
“Đúng, chính là cô…chị gái hộ công đứng ở cửa.”
“Người phụ nữ này đã hại tôi bị thương, làm phiền giúp tôi báo cảnh sát, cảm ơn!”.
Hộ công…chị gái?
Tôi cúi đầu xuống, nhìn chiếc áo phông trắng và quần tây tây mặc tùy tiện mặc trên người bởi vì nóng lòng muốn đến thăm anh ấy.
Vốn dĩ tôi rất hài lòng với biểu hiện của anh ấy.
Nhưng lần này đến lượt tôi nghiến răng nghiến lợi.
Rất tốt!
Giang Thâm, vợ-của-anh-không-còn-nữa-rồi!
3.
Giang Thâm còn chưa biết vợ của mình sắp không còn nữa rồi.
Hiện tại anh ấy chỉ muốn mạng của Thẩm Y Y.
“Những kẻ tung tin tối nay sẽ phải chết bất đắc kỳ tử*!” *đột tử
“Cô là thứ gì mà cho rằng tôi sẽ bất chấp việc bị thương mà cứu cô chứ?”
“Vội vàng rời đi như vậy, xem ra chính là muốn trốn tránh trách nhiệm!”
“Được! Cứ chạy đi đi, cơm tù miễn phí đang đợi cô, không cần ra vẻ bích liên hoa!”
Bốn câu chế nhạo liên tiếp khiến Thẩm Y Y mặt hoàn toàn đỏ.
Chính là kiểu đỏ bởi vì bị tức chết vì xấu hổ lẫn tức giận.
“A Thâm, có phải vết thương của anh còn chưa ổn?”
“Trước đây anh chưa từng nói ra những lời như vậy với em, em rất lo sau này anh sẽ hối hận…”
Nửa giờ sau, cô ta hối hận rồi.
Trợ lý Lưu đã mở đoạn video giám sát vụ việc.
Trên màn hình hiển thị là khoảng ba giờ chiều, Giang Thâm từ cửa hàng trang sức bước ra, đang bước đi rất bình thường.
3:02 Thẩm Y Y xuất hiện trước mặt Giang Thâm, không biết nói cái gì, liền lao về phía Giang Thâm.
Giang Thâm từng bước lùi về phía sau, giống như gặp phải dã thú.
Dứt khoát trốn dưới một tấm biển quảng cáo lung lay sắp đổ.
Sau đó….chính là một cảnh tượng đẫm máu.
Màn hình đột nhiên kết thúc.
Có lẽ bản thân chưa từng gặp phải tình trạng xui xẻo nhếch nhác như vậy, sắc mặt Giang Thâm có vẻ u ám khó coi.
Anh ấy lạnh lùng nhìn vào Thẩm Y Y.
“Chi phí y tế là 3.800 tệ, nằm viện phục hồi 1.500 tệ, cộng thêm các khoản chi phí công việc , chi phí dinh dưỡng, tôi cho cô một con số làm tròn là 100.000 tệ”
“Alipay hay Wechat?”.
“Nhanh lên, nếu trễ một phút, chi phí sẽ tăng gấp đôi!”.
Trong lúc này anh ấy lại tự nói chuyện với bản thân mình.
“Nhưng mà đang yên đang lành, tôi đi đến cửa hàng trang sức làm cái gì?”.
Tất nhiên là đến nhận nhẫn cưới của chúng ta rồi, bảo bối.
Ồ không đúng, anh đã không còn vợ nữa rồi.
Tôi thương hại nhìn cái đầu quấn băng giống cái bánh bao của bạn trai mình.
Vì sao tôi lại yên tĩnh vậy ư? Đương nhiên là vì tôi có chỗ dựa nên không sợ rồi.
Nhìn tính tình ác liệt như hiện tại của Giang Thâm, cái bông sen trắng kia còn dám đến gần anh ấy à?
Thẩm Y Y nói không nên lời, nhặt chiếc túi của mình lên rồi bỏ chạy.
Nhanh đến nổi có thể tham gia vào thế vận hội.
Giang Thâm nhìn thấy cô ta chạy liền rất tức giận.
Quay đầu lại liền khiển trách tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô làm việc kiểu gì vậy, không phải bảo cô chặn người lại sao?”.
“Lần sau còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, tôi sẽ khiếu nại!”
Trợ lý Lưu ở phía sau lưng anh ấy mở to mắt, miệng đủ lớn để chứa hai quả trứng.
Tôi đáp lại anh ấy bằng một nụ cười.
Giang Thâm cau mày lại, lực đó có thể tạo thành một rãnh Mariana: “Bây giờ hộ công đều như vậy sao?”
“Ông đây bỏ tiền ra để mời tổ tông đến?”.
Thật trùng hợp, người nào đó ngày hôm qua ở trên giường không phải vừa gọi tôi là “tổ tông” à.
Cuối cùng, nhân vật pháo hôi-trợ lý Lưu không thể nhịn được nữa, anh ta thận trọng nói:
“Giang tổng, anh nhận nhầm rồi, chị Dư là bạn gái của anh!”.
“Hai người tháng sau sẽ kết hôn!”.
“Không thể nào!”.
Giang Thâm do dự một lát, sau đó lạnh lùng, phủ định một cách nhanh chóng:
“Tôi không thích kiểu người như cô ấy!”.
Tôi tức đến nỗi bật cười.
Năm xưa anh ấy cũng nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy.
Kết quả là ngày hôm sau, anh ấy mặt dày mày dạn thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin Wechat của tôi.
“Được, vậy chia tay đi!”.
Dứt lời, tôi liền quay người đi ra cửa.
Vừa mới đi được hai bước, phía sau liền truyền đến một âm thanh nặng nề.
Rầm….
Quay đầu lại, thì thấy Giang Thâm với cái đầu quấn đầy băng gạc đang quỳ trên mặt đất.
Miệng mở to, ủy khuất baba.
“Vợ à, anh sai rồi….mẹ kiếp?!”
Tôi:! ! ! ! ! !
Đúng là non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài.
Cái tính tình chó này của Giang Thâm, tuyệt!
Anh ấy bị sốc, không dám tin, đôi mắt đờ đẫn… nhìn chằm chằm vào đầu gối mình.
Giang Thâm hoảng sợ: “Sao tôi lại quỳ thành thạo như vậy được?”.
Tôi thở dài.
Tất nhiên là vì…quỳ thuần thục tích lũy ra kinh nghiệm nha!