Cuộc Sống Sau Khi Xuyên Không - Chương 6
Một bó hoa không thể bù đắp được tổn hại mà anh ta đã gây ra cho Giang Vãn Thu. Tôi không có nhã ý hợp tác với anh ta trong vở kịch hàn gắn này.
Tôi quay người định rời đi thì bị Lục Hành Châu kéo tôi lại, sắc mặt thay đổi, tức giận.
“Em tháo nhẫn cưới rồi sao?”
Tôi đã tháo chiếc nhẫn cưới đó, cất nó đi trước khi xuất viện, nhưng đến bây giờ Lục Hành Châu mới phát hiện ra.
Tôi cảm thấy buồn cười: “Tôi không thích, tháo ra thì có sao đâu?”
Vẻ mặt của Lục Hành Châu cứng đờ, đây là lời mà chính anh ta nói khi đối mặt với câu hỏi của Giang Vạn Thu.
Lục Hành Châu và Giang Vãn Thu trực tiếp nhận giấy chứng nhận mà không tổ chức đám cưới.
Ngay cả chiếc nhẫn cưới cũng do chính Giang Vãn Thu mua, Lục Hành Châu cũng chưa từng đeo nó một lần nào.
Nhưng đối với Giang Vãn Châu, chiếc nhẫn cưới là biểu tượng địa vị duy nhất của cô trong cuộc hôn nhân này.
Giữ gìn cẩn thận phẩm giá của “bà Lục” của mình.
Tôi nhìn chằm chằm bộ dáng không nói nên lời của Lục Hành Châu, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Lục Hành Châu, tôi đối xử với anh như cách anh vẫn đối xử với tôi, anh có cảm thấy không chịu nổi không?”
Ngón tay anh ta nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt khẩn cầu: “Anh hối hận rồi, Vãn Thu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”
“Được rồi.”
Tôi vùng ra khỏi tay anh ta, thản nhiên cười nói: “Nếu anh chết, tôi sẽ cân nhắc việc bắt đầu lại với anh.”
“Sao vậy, anh bằng lòng chết sao?”
Tôi luôn là một người biết điều.
Giang Vãn Thu thật sự đã chết, Lục Hành Châu chết một lần cũng là công bằng.
Con người chỉ có sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Câu nói này quả thật không sai.
Lục Hành Châu muốn dùng tất cả mọi cách để khiến tôi hồi tâm chuyển ý.
Nhưng tâm tôi giống như tảng đá.
Cuối cùng, khi phát hiện cho dù như thế nào cũng không thể giành lại tình cảm Giang Vãn Thu dành cho anh ta, Lục Hành Châu suy sụp.
Thời gian không thể khiến nội tâm anh ta trưởng thành, anh ta vẫn là con người khi gặp chuyện khoing thể giải quyết đó, chỉ biết dùng rượu để làm tê liệt chính mình.
Lục Hành Châu uống say khướt, gõ cửa nhà tôi, hỏi đi hỏi lại tại sao tôi lại từ chối yêu anh ta.
Tôi sợ anh ta sẽ đánh thức An An đang say ngủ, sợ người ba say xỉn của con bé sẽ trở thành hình bóng tuổi thơ không thể xóa nhòa trong trái tim con bé.
Tôi mở cửa, cúi đầu nhìn Lục Hành Châu đang quỳ trên mặt đất: “Nhìn kỹ đức hạnh của anh đi, Lục Hành Châu, anh có điểm gì xứng đáng với tình yêu của tôi?”
Lục Hành Châu ngẩng đầu nhìn tôi, râu ria trên cằm khiến anh ấy trông già đi nhiều.
Chiếc áo sơ mi trắng dính đầy rượu, nhăn nheo khắp người.
Chiếc cà vạt tùy ý bị xé toạc, đeo xiêu vẹo trên cổ áo.
Lục Hành Châu trông sa sút và luộm thuộm, không còn tỉ mỉ như trước đây nữa.
Tôi không giấu được sự ghê tởm khi nhìn anh ta, như thể tôi đang nhìn một đống rác hôi thúi.
Lục Hành Châu ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt dần dần tập trung, ánh mắt loé sáng.
Anh ta túm lấy mắt cá chân tôi, bò dậy như một người chết đuối túm một khúc gỗ trôi dạt.
“Giang Vãn Thu, hãy tha lỗi cho anh, anh thề từ nay về sau sẽ không bao giờ làm em buồn nữa. Chẳng phải em luôn hối tiếc vì chúng ta đã không tổ chức đám cưới sao? Anh đã liên hệ với nhà thiết kế váy cưới yêu thích của em. Chúng ta có thể tổ chức một đám cưới thay thế không? ? Sẽ tổ chức ở Bali…bóng bay trên bãi biển đầy nắng và lửa trại, giống như những gì mà em mơ ước!”
Hóa ra anh ta biết sự hối tiếc và mong đợi của Giang Vãn Thu.
Tôi đá anh ta ra: “Lời hứa của anh cũng như con người của anh, trong mắt tôi đều là rác rưởi.”
Lục Hành Châu hốc mắt đỏ lên, không thể tiếp nhận: “Trước đây em rất yêu anh mà!”
Tôi phì cười: “Anh cũng biết là trước đây à? Bây giờ tôi hối hận tại sao trước đây lại mù mắt nhìn trúng anh.”
“Anh không tin.”
Anh ta vừa khóc vừa cười: “Trước đây cho dù anh làm tổn thương em như thế nào, em đều tha thứ cho anh. Giang Vãn Thu em yêu anh như vậy, làm sao có thể không cần anh nữa chứ?”
Nghĩ đến khả năng nào đó, anh ta đột nhiên sững sờ, cứng đờ nhìn tôi.
“Có phải… trong lòng em đã có người khác?”
Tôi không thể nhịn được nữa, đá vào ngực anh ta: “Không phải tất cả mọi người đều bẩn thỉu giống như anh, tôi không yêu anh không cần anh nữa, anh nghe có hiểu không hả?”
Lục Hành Châu thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm như đang tự lừa dối chính mình: “ không yêu người khác thì tốt rồi, nếu không yêu người khác, thì anh vẫn còn cơ hội.” …”
Không muốn lãng phí thêm lời nào với anh, tôi quay người đóng cửa lại.
Nhưng Lục Hành Châu đã nắm lấy cổ tay tôi đè ngã tôi xuống đất.
Anh vừa mới khóc, đôi mắt ướt đẫm, “Em… có thể cho anh ôm em được không?”
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ tôi, anh tham lam ngửi hơi thở của tôi.
Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi hơi buồn nôn.
Lục Hành Châu mặc kệ sự phản kháng của tôi, cố gắng luồn tay vào vạt váy của tôi, “Đã lâu rồi anh không được ngủ ngon, nhắm mắt lại anh chỉ nghĩ đến em… Vãn Thu, anh rất sợ mất em …”
Tay tôi đã nắm lấy chai rượu rỗng trên mặt đất, nhắm vào đầu anh, đập thật mạnh.
Máu bắn tung tóe dính trên mặt tôi, tôi đá Lục Hành Châu ra khỏi người.
Tôi tức giận đến đá anh ta mấy cái nữa: “Đồ khốn nạn!”
Sau khi trút giận xong, tôi trở về phòng, lấy điện thoại di động bấm số 120.
16.
Khi Lục Hành Châu xuất viện, tôi đã cùng An An chuyển đi.
Lục Hành Châu không liên lạc được với tôi, điên cuồng tìm kiếm tung tích của tôi.
Kết quả là trên đường xảy ra tai nạn giao thông, anh ta phải nhập viện trở lại.
Anh ta bị gãy ba xương sườn, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối.
Thời gian sống chỉ còn lại chưa đầy nửa năm.
Mẹ Lục Hành Châu khóc lóc gọi điện thoại cho tôi, mắng tôi là đồ hồ ly tinh xui xẻo, còn yêu cầu tôi đến bệnh viện thăm anh ta.
Tôi bận đưa An An đi nghỉ hè, tận hưởng nắng và cát ở Bali.
Sau khi trở về Trung Quốc, tôi một mình đến bệnh viện gặp Lục Hành Châu.
Hóa trị khiến anh rụng hết tóc, anh ta đội chiếc mũ len, cả người xanh xao gầy gò.
Và mái tóc đỏ của tôi vẫn nóng bỏng và bắt mắt.
Lục Hành Châu nhìn thấy tôi rất vui mừng, sau đó ánh mắt lại ươn ướt, thận trọng hỏi tôi: “Lần này em quay lại, em còn đi không?”
Tôi ngồi bên giường bệnh của anh, nửa miệng cười: “Có phải anh còn đang cho rằng nhìn thấy anh sắp chết nên sẽ tha thứ cho anh, rồi cùng anh nắm tay đi đến cuối cuộc đời không?”
Anh không nói gì, tràn đầy hy vọng.
“Không, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói từng chữ một: “Lục Hành Châu, tôi đang đợi anh chết đi để kế thừa gia sản của anh.”
Niềm hy vọng trong mắt anh từng chút một tan vỡ, đôi mắt mất đi ánh sáng.
Sau khi Lục Hành Châu qua đời, mẹ anh ta đến gặp tôi.
Bà ta không hài lòng với việc chia tài sản thừa kế của Lục Hành Châu, cho rằng tôi đã biển thủ tài sản thừa kế của con trai bà ấy nên dọa kiện tôi.
Tôi nói với bà ta: “Công ty do tôi và Lục Hành Châu đồng sáng lập trước khi kết hôn. Ngoài ra, trước khi kết hôn, Lục Hành Châu không sở hữu gì cả. Xe hơi, nhà cửa, tiền đặt cọc và các bất động sản khác đều là tài sản chung của vợ chồng. Bây giờ anh ta đã chết, theo luật thừa kế, phần đến tay bà chỉ có bấy nhiêu. Đúng rồi, tôi đã tìm được người mua căn nhà mà bà đang ở. Vui lòng chuyển đi trong vòng một tuần.”
Mẹ Lục Hành Châu kinh ngạc: “Tại sao chứ?”
Tôi mỉm cười: “Tại vì chủ sỡ hữu thực sự chính là tôi, căn nhà do tôi đứng tên.”
Tôi được thừa kế cổ phần từ Lục Hành Châu, cùng với số cổ phần ban đầu của mình, tôi đột nhiên trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lục Thị, à không, bây giờ tôi nên gọi là tập đoàn Giang Thị.
Nhưng tôi không tiếp quản công ty ngay lập tức mà thuê một người quản lý chuyên nghiệp để tạm thời quản lý công ty cho mình.
Đồng thời, tôi quyết định đi du học và học chuyên ngành Tài chính và Quản trị kinh doanh.
Chuẩn bị tiếp quản công ty trong tương lai.
Trước khi ra nước ngoài, luật sư đại diện của Lục Hành Châu gửi cho tôi một bức thư do chính tay anh ta viết khi còn sống.
Tôi không mở ra xem, mà ném vào thùng rác.
Người và chuyện ở quá khứ nên để lại quá khứ.
Còn tôi và con tôi, phải chuyển sang cuộc sống mới.
-Hết-