Cuộc Sống Sau Khi Xuyên Không - Chương 5
Sau một khoảng thời gian, khi tan trường vào buổi chiều, tôi đến nhà trẻ đón An An như thường lệ.
Nhưng cô giáo lại nói rằng An An đã được bà nội đón về.
Nghĩ tới việc mẹ Lục Hành Châu ngăn cản tôi đưa An An về nhà, tôi nhíu mày lái xe đến nhà mẹ Lục.
Mẹ Lục Hành Châu đang ngồi trên sofa uống trà, thấy tôi tới tìm An An, đặt mạnh ly trà lên bàn.
“Với thái độ này, người không biết rõ còn cho rằng tôi đã bắt cóc con của cô! Tôi là bà nội của An An. Tôi nhớ cháu gái của mình đón con bứ qua chơi một lúc cũng không được sao?”
Tôi ngồi xuống ghế sofa đối diện bà ta: “Không ai ngăn cản bà thăm đứa bé, nhưng trước khi đón An An, ít nhất cũng phải báo với người mẹ này như tôi một tiếng, không thể đưa con bé đi mà không nói một lời.”
Mẹ Lục Hành Chu hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô là ai! Tôi đón cháu gái của tôi cần sự đồng ý của cô sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi là người giám hộ hợp pháp của An An, nếu tôi không đồng ý, ngay cả tư cách gặp mặt bà cũng không có.”
Mẹ Lục Hành Châu tức đến run tay: “Cô đừng tưởng tôi không biết coi có dự định gì! Lúc đầu cô lợi dùng đứa con để gả vào nhà họ Lục chúng tôi, bây giờ lại lấy con ra làm lá chắn không chịu ly hôn! Tôi nói cho cô biết, An An không thiếu người làm mẹ cho con bé!”
Tôi nhạy cảm nhận ra điều bất thường trong lời nói của bà ta, lúc này đột nhiên nhận ra được, tôi đến lâu như vậy, mà không nhìn thấy An An, ngay cả giọng con bé cũng không nghe thấy.
Tôi lạnh mặt: “An An đang ở đâu?”
Mẹ Lục Hành Châu ra vẻ tự hào: “Tôi để Tri Nguyệt đưa con bé đi chơi rồi!”
Ngay lập tức máu tôi dồn lên não, không thể tin được.
“Bà dẫn con gái của tôi đi, rồi giao cho nhân tình của con trai bà?”
Mẹ Lục Hành Châu đập bàn: “Cái gì mà tình nhân! Sớm muộn gì A Châu cũng sẽ ly hôn với cô, đến lúc đó Tri Nguyệt làm mẹ mới của An An, trước mắt bây giờ nuôi dưỡng tình cảm tương lai có ích, nào đến lượt cô không vui!”
Tôi tức giận bật cười: “Chuyện của tôi và Lục Hành Châu không cần bà quan tâm, ngược lại ba Lục Hành Châu mất sớm, nói không chừng đã kiếm mẹ mới cho con trai bà ở dưới rồi!”
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi, tiếng tách trà vỡ tan sau lưng hòa lẫn với tiếng chửi rủa của mẹ Lục Hành Châu.
Tôi lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Lục Hành Châu nhưng lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
An An bị đuối nước.
13.
Khi tôi đến bệnh viện, Trịnh Tri Nguyệt đứng ở cửa phòng bệnh, đang khóc lóc đẫm nước mắt với Lục Hành Châu.
“Đều trách em không trông chừng An An, em nói với con bé bờ hồ nguy hiểm, nhưng con bé quá ham chơi, em không chú ý một chút con bé liền…”
Trịnh Tri Nguyệt nói một nửa, nhìn thấy tôi tức giận đi đến, trốn sau lưng Lục Hành Châu.
Lục Hành Châu ngăn tôi: “Giang Vãn Thu cô bình tĩnh trước đi…”
Tôi giơ tay, tát nhanh chuẩn vào mặt anh ta.
Nhân lúc Lục Hành Châu đang sững sờ, túm tóc Trịnh Tri Nguyệt, lôi cô ta từ sau lưng Lục Hành Châu ra, sau đó hung hăng tát cô ta.
“Cô biết trốn tránh trách nhiệm, ức hiếp An An hiện tại đang nằm trên giường bệnh không thể nói chuyện, phủi sạch sẽ trước cho mình.”
Trịnh Tri Nguyệt bị tôi tát không vui, nhưng Lục Hành Châu có mặt ở đây không dám làm gì, khóc lóc kéo áo anh ta: “Em thật sự không ngờ An An sẽ rơi xuống.”
Lúc này Lục Hành Châu mới tỉnh táo lại, che nửa bên mặt ửng đỏ: “An An bị rơi xuống hồ là ngoại ý muốn, cô đừng có không phận biệt đúng sai như vậy…”
“Chát!”
Tôi trở tay tát anh ta: “Lục Hành Châu, người nằm trên giường bệnh là con gái anh đó! Khi xảy ra chuyện chỉ có tình nhân của anh ở hiện trường, mặc kệ có ngoài ý muốn hay không Trịnh Tri Nguyệt cô ta thoát được sao?”
“Tôi từng cảnh cáo anh không được để tình nhân của anh nhảy vào trước mặt An An và tôi, nhưng cô ta không những hợp tác với bà mẹ đáng sợ của anh đem An An đi không báo cho tôi biết, mà còn để con gái tôi xảy ra chuyện dưới mí mắt cô ta! Lục Hành Châu, anh không quản được mẹ mình, cũng không quản được tình nhân, anh thật là một cái phế vật!”
Nhìn hai người này càng thấy buồn nôn, tôi xoay người đi vào phòng bệnh.
An An vẫn chưa tỉnh, đang nằm trên giường bệnh.
Gương mặt nhỏ tái nhợt, môi cũng thiếu sắc máu.
Bác sĩ nói An An không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá hoảng sợ nên mới ngất.
Tôi ở bên giường bệnh trông một lúc lâu, An An mới từ từ tỉnh dậy.
Con bé nhìn thấy tôi, ôm lấy cổ tôi khóc nức nở.
“Mẹ ơi,… huhu An An không cần mẹ mới,… phù thuỷ biển xấu xa, An An sợ lắm…”
Tôi vội vàng an ủi con bé, hỏi một lúc thì mới biết được toàn bộ sự việc từ An An.
Trịnh Tri Nguyệt không chỉ nói xấu tôi với An An, mà còn ám chỉ rằng cô ta muốn làm mẹ mới của An An.
An An rất tức giận, nói cô ta là phù thủy biển.
Trịnh Tri Nguyệt tức giận, đẩy An An.
Do đó An An bị rơi xuống hồ nhân tạo của công viên.
Tôi lập tức gọi cảnh sát.
Trịnh Tri Nguyệt vẫn chưa đi, cô ta cùng Lục Hành Châu đang ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện, trên mặt vẫn còn dấu tay của tôi.
Nhìn thấy tôi, uỷ khuất cúi đầu.
“Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi lo lắng cho An An…”
Tôi ngắt lời cô ta: “Lo lắng con bé sẽ vạch trần cô?”
Trịnh Tri Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn: “Cô nói bậy…”
Cô ta đột nhiên im bặt, hoảng sợ nhìn vài cảnh sát đi từ cuối hành lang đến.
Tôi nghiêm nghị lạnh mặt nhìn: “Có lời gì thì để dành nói với cảnh sát đi!”
Khi Trịnh Tri Nguyệt bị cảnh sát đưa đi không ngừng khóc lóc mình có bao nhiêu oan ức.
Hiện trường không có nhân chứng, lời nói của đứa bé ba tuổi không thể làm bằng chứng.
Trịnh Tri Nguyệt ngồi trong phòng thẩm vấn đồn cảnh sát, cắn răng nhất quyết không thừa nhận mình đẩy An An.
Nhưng cảnh sát tìm được camera của một góc công viên.
Camera ghi rõ cảnh Trịnh Tri Nguyệt đẩy An An xuống hồ.
14.
Tôi đã ủy quyền cho luật sư khởi kiện Trịnh Tri Nguyệt về tội cố ý giết người.
Trịnh Tri Nguyệt bị giam giữ, khóc lóc đòi gặp Lục Hành Châu.
Lục Hành Châu không gặp cô, nhưng lại tìm tôi, với vẻ mặt áy náy.
“Xin lỗi Vãn Thu, không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy.”
Tôi đang bận làm thủ tục xuất viện cho An An: “Anh cũng có lỗi với An An, vì người ba như anh mà con bé mới gặp phải tai họa vô lý này.”
Lục Hành Châu xấu hổ mím môi, anh ta không thể phủ nhận.
Tôi nhắc nhở anh ta: “Đừng quên chuyện này cũng có một phần của mẹ anh, tôi hy vọng từ nay bà ta đừng xuất hiện trước mắt An An nữa, có thể làm được không?”
Lục Hành Châu im lặng, sau khi im lặng một lúc lâu mới gật đầu: “Được, tôi đông ý với cô.”
Tôi không biết Lục Hành Châu nói với mẹ anh ta như thế nào, nhưng thật sự mẹ anh ta không đến làm phiền trước mặt tôi và An An nữa.
Mà người phiền chính là Lục Hành Châu.
Anh ta cắt đứt liên lạc với những người phụ nữ bên ngoài, từ chối tất cả những cuộc xã giao không cần thiết, giống như một đứa con hoang đàng tất cả gia đình nghe lý luận câu chuyện đạo đức… quay trở về với gia đình.
Anh ta bắt đầu đưa An An đi học nhà trẻ, gác công việc lại để chơi game với An An, đọc truyện trước khi đi ngủ.
An An cảm thấy vui mừng trước sự thay đổi của anh ta, Lục Hành Châu bình thường bận rộn với công việc, hiếm khi dành thời gian cho An An.
Sự đồng hành của người ba đối với sự trưởng thành của con trẻ có tác dụng rất quan trọng, tôi cũng không hy vọng ân oán giữa tôi và Lục Hành Châu ảnh hưởng đến sự trưởng thành của An An.
Huống hồ Lục Hành Châu cũng không sống được bao lâu, một lần ít đi một lần.
Vì vậy, tôi không can thiệp vào mối quan hệ giữa ba và con gái.
Nhưng Lục Hành Châu lại hiểu lầm thái độ của tôi là chấp nhận anh ta.
Khi đi cùng An An thường xuyên thể hiện sự thiện chí với tôi, vô tình trong lúc đi làm về mua cho tôi một bó hoa.
Nhưng kết hôn ba năm, anh ta không biết Gianh Vãn Thu dị ứng với phấn hoa.
Tôi không có niềm vui mừng như anh ta kong đợi, bó hoa tươi xinh đẹp đó, cuối cùng bị chính tay Lục Hành Châu ném vào thùng rác bên ngoài.
Lục Hành Châu nhìn tôi cuối cùng cũng ngừng hắt hơi, tràn đầy mong chờ chỉ còn lại lúng túng: “Xin lỗi.”
Là bởi vì khiến tôi bị dị ứng nên xin lỗi, hay là vì bản thân coi thường Giang Vãn Thu suốt bao năm qua mà cảm thấy có lỗi, tôi không thể hiểu được.
Tôi chỉ nhíu mày, trong mắt tỏ vé chán ghét: “Sau này đừng làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy nữa.”
Anh ta làm chuyện xấu với ý tốt, vẻ mặt bị tổn thương: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho em thôi.”
“Không cần.” Tôi rót cho mình cốc nước: “Tôi sẽ không ngăn cản anh đóng vai người ba tốt trước mặt An An, nhưng tôi mong anh có thể dừng lại việc làm vô ích này, thật là rẻ tiền.”
Tôi nói lời thô lỗ, sắc mặt Lục Hành Châu liền tái nhợt.