Cuộc Sống Sau Khi Xuyên Không - Chương 2
Sự phản bội và sự thỏa hiệp vô số lần trong một ngàn chín mươi lăm ngày đêm, vào thời khắc đó ngưng tụ thành bản chất, như núi Thái Sơn đè ép phá tan rào cản tâm lý bên bờ vực nguy hiểm của Giang Vãn Thu.
Và câu nói đó của Lục Hành Châu bẻ gãy cọng rơm cuối cùng của cô.
Giang Vãn Thu chết vì chết tâm.
Mãi cho đến hiện tại, Lục Hành Châu vẫn còn hỏi tôi đã làm loạn đủ chưa.
Anh ta không nghe rõ lời tôi nói, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
Tôi nói: “Cút.”
Lục Hành Châu tức giận, anh ta ghét bỏ nói: “Cô không thể nói chuyện tử tế sao?”
“Lúc tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, anh coi tôi là kẻ thù, bảo tôi cút càng xa càng tốt, bây giờ tôi không vui vẻ nói chuyện với anh, anh bắt đầu muốn cùng tôi nói chuyện đàng hoàng.” Tôi bình tĩnh quay đầu nhìn anh ta: “Lục Hành Châu, anh có rẻ tiền hay không chứ?”
Lục Hành Châu hít một hơi sâu: “Cô cho rằng trong cuộc hôn nhân này người chịu đau khổ chỉ có một mình cô sao? Nếu không phải vì con, tôi sẽ không bao giờ kết hôn với người phụ nữ mà mình không yêu!”
Cho nên anh ta hạ nhục lòng thành của Giang Vãn Thu, làm như vậy để trừng phạt cô.
Nhưng Giang Vãn Thu đã làm sai điều gì?
“Người đề nghị kết hôn với tôi là anh.” Tôi nhắc nhở anh ta: “Lục Hành Châu, tôi chưa bao giờ yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Sau đêm đó, Lục Hành Châu và Giang Vãn Thu giữ nguyên thái độ hiểu ngầm của người lớn, ngâm giả vờ như tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra.
Giang Vãn Thu biết Lục Hành Châu không yêu cô, cô không cưỡng ép.
Cho đến khi Giang Vãn Thu phát hiện mình mang thai.
Cô là trẻ mồ côi, luôn khao khát có người thân cùng huyết thống với mình.
Thế nên cô có dự định giữ lại đứa bé này.
Sau đó Lục Hành Châu cũng phát hiện ra, cô băn khoăn thấp thỏm chờ điện thoại của Lục Hành Châu.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Tôi nhìn người đàn ông đạo đức giả và ích kỷ trước mắt này, không hiểu tại sao Giang Vãn Thu lại yêu anh ta.
“Nỗi đau của anh không phải do tôi gây ra, là bản thân anh đáng bị, nhưng anh lại giận cá chém thớt sang tôi.”
“Vừa muốn làm một người đàn ông tốt có trách nhiệm trong mắt thiên hạ, vừa tiếc nuối tình yêu mình đánh mất đối với những người phụ nữ đó. Anh trách tôi cản trở tình yêu của anh và Trịnh Tri Nguyệt, nhưng cô ta ra nước ngoài, không dự đám tang, anh có mười ngàn cơ hội gương vỡ lại lành với cô ta. Anh không trách chính mình, cũng không trách cô ta, nhưng lại hết lần này đến lần khác trách móc tôi. Anh không chỉ ngu ngốc, mà còn khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Nhưng hiện tại những điều này không còn quan trọng nữa rồi.”
Lục Hành Châu mặt đỏ bừng, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng thì nghe tôi nói: “Chỉ cần đừng nhảy trước mặt tôi và An An, anh và đám oanh oanh yến yến của anh, người yêu mới người yêu cũ, yêu như nào lăn lộn như thế nào thì mặc kệ!”
Giang Vãn Thu yêu Lục Hành Châu, tình yêu dành cho người được yêu có quyền làm hại người yêu.
Nhưng tôi không phải Giang Vãn Thu.
Lục Hành Châu không có quyền được làm tổn thương tôi.
5.
Lục Hành Châu thích mái tóc đen dài, nên Giang Vãn Thu bao nhiêu năm vẫn giữ kiểu tóc này.
Việc đầu tiên sau khi tôi xuất viện, chính là đi đến tiệm làm tóc làm một kiểu tóc uốn gợn sóng.
Trong mấy ngày tôi nhập viện, An An được đưa đến chỗ mẹ Lục Hành Châu.
Bây giờ tôi đã xuất viện, đương nhiên muốn đón con bé về.
Mẹ Lục mỗi lần nhìn thấy tôi là nhíu mày: “Lòe loẹt, chả ra làm sao!”
Mẹ Lục Hành Châu ghét bỏ gia thế của Giang Vãn Thu, luôn coi thường cô.
Năm đó nhà họ Lục phá sản, ba Lục Hành Châu nhảy lầu.
Mẹ của Lục Hành Châu không chịu nỗi cú sốc nên ngã bệnh.
Kẻ vô tích sự Lục Hành Châu đó, gặp chuyện không giải quyết được, chỉ biết dùng rượu để mê man bản thân.
Ngày nào anh ta cũng uống say bí tỉ, Giang Vãn Thu giúp xử lý hậu sự ba Lục, đảm nhận trọng trách chăm sóc mẹ Lục.
Mẹ Lục Hành Châu sống trong nhung lụa nhiều năm, cho dù rơi vào bước đường cùng, nhưng vẫn tự cao tự đại như quý bà giàu có.
Nước trái cây phải được ép tươi, trái cây phải được cắt lát.
Giang Vãn Thu giống như bảo mẫu có sẵn bất cứ lúc nào 24/24 mỗi ngày, đến khi mẹ Lục Hành Châu xuất viện, bản thân cũng gầy đi mấy cân.
Nhưng điều này cũng không nhận được vẻ mặt dễ chịu của mẹ Lục.
Có một bệnh nhân cùng phòng hỏi mẹ anh ta: “Cô gái mỗi ngày đều đến kia là bạn gái của con trai bà sao? Siêng năng quá!”
Mẹ Lục Hành Châu lấy tăm chọc trái cây trong đĩa, lạnh nhạt nói: “Đó là hộ lý con trai tôi thuê.”
Sau này Giang Vãn Thu gả cho Lục Hành Châu, mẹ anh ta bắt bẻ cô đủ chỗ.
Tóm lại chỉ có một câu: Giang Vãn Thu không xứng với con trai ngoan của bà ta.
Bệnh trầm cảm của Giang Vãn Thu cũng có liên quan đến sự giày vò của mẹ Lục Hành Châu.
Mà Giang Vãn Thu vì Lục Hành Châu, cho dù cô bị gây khó dễ như thế nào cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng tôi thì không quen giống như cô.
“Tôi vừa trẻ vừa xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp có người nhìn. Chẳng lẽ đợi đến khi già nua lão hóa như bà, ăn diện cho quỷ xem sao?”
Mẹ Lục Hành Châu không ngờ tôi dám mỉa mai bà ta, khuôn mặt trang điểm nền nã trở nên méo mó: “Đồ không cha không mẹ nên không có dạy dỗ, thế mà còn dám cãi với người lớn!”
Mẹ Lục Hành Châu thích cái đẹp, khi trẻ cũng là một mỹ nhân.
Nhưng đáng tiếc mỹ nhân tuổi xế chiều, nên diện mạo trở nên khó nhìn.
Biểu cảm hơi hung dữ, kem nền kẹt sâu trong nếp nhăn.
Bộ dạng trông nhăn nhó.
Tôi thờ ơ cười nói: “Tôi cho tiền ăn xin cũng có thể nhận được điều tốt, nhưng tôi moi tim móc phổi đối xử tốt với bà nhiều năm như vậy, không phải bà chỉ xem tôi là kẻ thù thôi sao? Rõ ràng sự giáo dục này cũng giống như ý thức, cũng là gặp mạnh thì bất khuất.”
Mẹ Lục Hành Châu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ vào tôi: “Cô… cô… tại sao con trai tôi lại cưới loại người như cô chứ!”
“Vui vẻ đi!” Tôi thong thả nhìn bà ta tức tối giận dữ: “Nói như thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con bà, năm đó nếu không phải tôi tốt bụng giúp đỡ thì làm sao bà có thể khỏe mạnh làm bộ làm tịch với tôi ở đây? Có thể người không cha không mẹ đó, còn có thể là con trai bà!”
Nói xong tôi mặc kệ sắc mặt tức giận tái nhợt của bà già, sải bước lên cầu thang xoắn ốc.
An An đang ngủ trưa trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, tôi nhẹ nhàng ôm con bé lên đi xuống lầu.
Mẹ Lục Hành Châu chặn ở cổng lớn: “Cô không được mang An An đi!”
Tôi lạnh mặt: “Tôi là mẹ ruột của An An, bà không có quyền ngăn cản tôi.”
Bà ta hừ lạnh: “Loại mẹ giống như cô, làm sao An An có thể được dạy dỗ tốt được? Đứa bé là của nhà họ Lục chúng tôi, không thể để cho cô làm hư được.”
An An khịt mũi, nằm sấp trên vai tôi động đậy.
Tôi vỗ lưng an ủi con bé, nói với mẹ Lục Hành Châu: “Nếu bà nghe không hiểu tiếng người, tôi còn biết động tay đấy.”
Mẹ Lục Hành Châu ngạc nhiên: “Cô còn dám động tay với tôi à?”
Tôi nhíu mày: “Thử xem?”
Mẹ Lục sợ, vội vàng lấy điện thoại ra: “Tôi không quản nổi cô nữa rồi, tôi bảo A Châu ly hôn với cô!”
Tôi đi thẳng ngang qua bà ta ôm An An của tôi rời đi.
6.
An An thức dậy nhìn thấy tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Con bé giống như chiếc đuôi nhỏ, đi theo tôi không rời nửa bước.
“Mẹ thật xinh đẹp, giống như công chúa nàng tiên cá vậy.”
Tôi vui vẻ hôn vào khuôn miệng nhỏ nhắn của con bé, dỗ con bé chơi một lúc, rồi đeo tạp dề chuẩn bị nấu bữa tối.
An An không ầm ĩ, ngoan ngoãn kéo chiếc ghế gập nhỏ, ngồi ở cửa bếp ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi tò mò: “An An sao con cứ nhìn mẹ hoài vậy?”
“An An sợ chớp mắt, mẹ lại biến mất, mấy ngày không thấy.”
Từ khi con bé chào đời đến nay, chưa bao giờ rời xa mẹ lâu như vậy.
Trong nguyên tác khi tận mắt chứng kiến thi thể của Giang Vãn Thu, An An bị ốm một trận nặng.
Tôi đau lòng ôm cơ thể bé nhỏ của con bé: “ Mẹ hứa, mỗi ngày sau này đều sẽ bên cạnh An An.”
Lúc này nỗi lo lắng của con bé trở thành niềm vui.
Sau khi ăn tối xong, An An chơi đồ chơi ở phòng khách, tôi rửa chén ở phòng bếp.
Lục Hành Châu trở về, nhìn thấy An An đang đắm chìm trong thế giới đồ chơi, rồi quay người đi vào phòng bếp.
Anh ta nhìn thấy mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ đó của tôi, ngây người: “Giang Vãn Thu?”
Tôi lười biếng nói: “Có rắm thì thả.”
Bầu không khí im lặng một lúc, giọng Lục Hành Châu nói nghe có vẻ khó chịu: “Nghe nói cô suýt động tay với mẹ? Giang Vãn Thu, trong mắt cô rốt cuộc còn sự tôn trọng không vậy?”
Tôi chuyên tâm chà cọ vết dầu trên đĩa: “Không phải người già thì có thể cậy sức già, biết đạo đức thì mới xứng để tôn trọng.”
Lục Hành Châu không phải không biết thái độ mẹ anh ta đối với tôi, nhưng anh ta chưa bao giờ chống lưng cho tôi.
“Mẹ là người lớn, dù có làm loạn mâu thuẫn như thế nào, cô cũng không thể nhẫn nhịn sao?” Lục Hành Châu không cho tôi nói kéo tôi đi ra ngoài: “Bây giờ cô dẫn An An về nhận lỗi với mẹ đi.”
Tôi hất tay anh ta ra, cởi chiếc găng tay cao su ném vào mặt anh ta.
Bọt xà phòng dính đầy mặt anh ta, trông rất nhếch nhác.
“Ngay cả anh tôi cũng không muốn nhịn, anh còn hy vọng tôi nhịn mẹ anh sao?”
Tôi đi nhanh ra khỏi phòng bếp, bế An An đi lên tầng hai tắm rửa.
Sau khi tắm xong kể chuyện trước khi đi ngủ như thường lệ.
An An lấy trong chồng truyện tranh cổ tích ra một cuốn 《Con gái của biển》: “Mẹ, An An muốn nghe chuyện công chúa nàng tiên cá.”
Tôi mở cuốn truyện tranh, nhẹ nhàng kể sạch câu chuyện trong sách.
“Đột nhiên, các cô chị xuất hiện. Bọn họ vì muốn cứu em gái về nên đã thỏa thuận với phù thủy biển.”
“Phù thủy biến muốn lấy đi mái tóc dài của bọn họ, đưa cho bọn họ một con dao sắc.”
“Chỉ cần nàng tiên cá dung con dao đâm vào ngực hoàng tử, cô ấy liền có thể biến trở lại đuôi cá, trở về biển lớn.”
“Nàng tiên cá cầm con dao, không một chút do dự đâm vào ngực hoàng tử. Cô trở về biển, quay trở lại cuộc sống vui vẻ.”
An An vốn đang mơ màng buồn ngủ, nghe xong liền phấn chấn ngay lập tức: “Mẹ mẹ đọc sai rồi, nàng tiên cá biến thành bọt biển.”
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của con bé: “Vậy An An muốn nàng tiên cá biến thành bọt biển sao?”
An An lắc đầu.
Câu chuyện nàng tiên cá con bé nghe không bao giờ chán, mỗi lần đọc đến đoạn nàng tiên cá biến thành bọt biển, An An đều rơi nước mắt.
Xem ra, con bé cũng không chấp nhận được kết cục này.
Tôi nói với con bé: “Nếu một đoạn tình cảm chỉ mang đến cho con sự đau khổ, vậy thì nên ngừng ngay việc hy sinh động lực cho chính mình, kết thúc đoạn tình cảm này. Chỉ có thực sự yêu bản thân, mới không bị dây dưa bởi tình yêu cảu người khác.”
“Tương tự như.” Tôi cúi đầu nhìn đôi mắt bối rối của An An: “Nếu con không thích kết cục của một câu chuyện, thì nên tự mình viết lại.”
An An vẫn còn quá nhỏ, cũng không thể nghe hiểu hết đạo lý thâm sâu.
Nhưng tôi hy vọng, có thể gieo vào trái tim con bé một hạt giống nhỏ, mang tên “yêu bản thân mình”.