Đá Tra Nam Ở Tuổi Bảy Mươi - Chương 4
9.
Gặp lại Thẩm Chi Châu, là trên giường bệnh trong bệnh viện.
Con trai gọi điện đến, nói Thẩm Chi Châu và Trần Uyên cãi nhau một trận lớn, sau đó tức giận ngất xỉu, bây giờ đang nằm bất động trong bệnh viện.
Hắn nói: “Mẹ, mẹ coi như thương hại ba đi, một ngày nên vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, mẹ đến thăm ba đi.”
Tôi vốn không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi xem một lần, coi như tiễn biệt một người bạn già mấy chục năm.
Thẩm Chi Châu nằm trên giường bệnh, ông ta gầy hơn, cũng tiều tụy hơn, mái tóc trước đây đã điểm bạc, giờ đã bạc trắng.
Thấy tôi đến, ông ta nở một nụ cười: “A Vân, em còn chịu đến thăm tôi, thật tốt.”
Tôi tưởng rằng trong tình cảnh này, ít nhất cũng sẽ khiến tôi có chút cảm khái hay buồn bã nhưng kỳ lạ thay, chỉ có sự bàng hoàng và xa lạ quanh quẩn trong lòng tôi.
Ông ta khó khăn đưa tay về phía tôi:
“A Vân, nghe con trai nói, em đang bọn học đàn piano. Nếu tôi có thể khỏe lại, tôi cũng muốn nghe em đàn một bản.”
“Thiên An Môn, hùng vĩ lắm phải không? Thật đáng tiếc, tôi không thể cùng em đi, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn cùng em đi xem lễ kéo cờ một lần.”
Tôi nhíu mày, ông ta lại ho dữ dội mấy tiếng:
“Em đừng vội từ chối, để tôi nói hết, những lời này, mấy hôm nay vẫn luôn ở trong lòng tôi, tôi sợ hôm nay không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Sau khi em đi, tôi không biết tại sao, thường xuyên nhìn thấy em ở nhà, như thể em chưa từng rời đi.”
“Tôi biết là tôi có lỗi với em, cũng không có mặt mũi cầu xin em tha thứ. Tôi thường nghĩ, hôm đó em hỏi tôi có thể không đi, không đi du lịch cùng Trần Uyên không.”
“Nếu như… nếu như lúc đó tôi không cãi nhau với em, nếu như lúc đó tôi tỉnh ngộ thì bây giờ chúng ta có phải vẫn tốt đẹp không…”
Ông ta nhắc đến cuộc đối thoại hôm đó, trong lòng tôi ẩn ẩn nhói đau, như thể lại bị kéo về buổi chiều u ám ngồi một mình trên sàn nhà khóc nức nở.
Tôi lắc đầu, chậm rãi nói:
“Ông sẽ không. Nay Tần mai Sở, là bản tính của ông. Nếu ông có chân tình thì sẽ không cùng Trần Uyên đi du lịch chung vào năm 98.”
“Hôm nay ông nói ông hối hận, chỉ là vì ánh trăng sáng năm xưa chiếu vào hiện thực, trở thành hạt cơm trên bàn ăn. Còn tôi, ngược lại vì đi đủ nhanh, khiến ông thấy hiếm lạ.”
“Ong chính là người như vậy, mãi mãi không biết trân trọng, cả đời chỉ lo chạy theo những thứ không có được.”
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, rồi mở ra, đáy mắt ẩn chứa sự tự giễu và châm biếm sâu sắc:
“Đúng vậy, nhưng A Vân, chúng ta đã sống với nhau năm mươi năm, chẳng lẽ em không có một chút lưu luyến nào sao? Chúng ta đã ở bên nhau gần hết cuộc đời, chẳng lẽ thật sự không thể quay đầu sao?”
Tôi cười nhạo một tiếng:
“Thẩm Chi Châu, ôngcó thể khiến thời gian quay ngược lại không? ông có thể trả lại cho tôi năm mươi năm trong sạch không? Tại sao tôi phải lưu luyến cuộc hôn nhân bị phản bội này, tôi là loại người rất hèn hạ sao?”
Ông ta cũng cười, giọng khàn khàn: “… Cả đời tôi Thẩm Chi Châu chữa bệnh cho vô số người, đến cuối cùng, thầy thuốc không tự chữa được bệnh, lại chẳng còn gì.”
Tôi quay người rời đi, đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi thấy con trai và con dâu đang đứng ở cửa.
Con trai không chút do dự gọi một tiếng mẹ, đưa tay muốn kéo tôi, con dâu mím môi, nhìn tôi bằng ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn thương.
10.
Sau đó tôi cuối cùng cũng biết được lý do khiến Thẩm Chi Châu và Trần Uyên cãi nhau dữ dội lần cuối.
Trần Uyên lại đến tìm tôi một lần nữa, bà ta vẫn ăn mặc chỉn chu như lần gặp trước, chỉ là đáy mắt như phủ một tầng mây mù, không còn sự sáng suốt và tự đắc như trước.
Bà ta đẩy một cốc nước lọc đến trước mặt tôi: “Lần trước bà nói bà không quen uống cà phê, lần này tôi gọi cho bà một cốc nước lọc.”
“Bà thắng rồi, Mục Vân.”
Khóe môi bà ta nở một nụ cười, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
“Lần trước tôi nói, bà có được cuộc hôn nhân của Thẩm Chi Châu, tôi lấy đi tình yêu của ông ấy.”
Bây giờ xem ra, rốt cuộc là tôi đã quá ngây thơ, Mục Vân, tôi thua rồi, tôi phải đi.”
Tôi nhìn bà ta, cầm cốc nước trước mặt lên uống từng ngụm nhỏ.
Bà ta lại tự nói:
“Bà biết tại sao tôi và Thẩm Chi Châu cãi nhau không? Cả mạng xã hội đều đang mắng tôi, nói tôi không đứng đắn, già rồi còn không biết giữ mình, làm tiểu tam cả đời cho người khác.”
“Tôi cầu xin ông ấy, tôi nói tôi có thể không ép ông ấy đăng ký kết hôn với tôi, tôi chỉ cầu ông ấy lên mạng đăng một tuyên bố, nói ông ấy và bà đã ly hôn từ hai mươi lăm năm trước.
“Chỉ một tuyên bố, một lời nói dối, là có thể rửa sạch thanh danh cho tôi. Nhưng ông ấy không chịu, thà để bản thân thân bại danh liệt, thà nhìn tôi bị tùy ý mắng chửi, cũng không chịu nói với thế gian rằng cuộc hôn nhân của hai người đã kết thúc từ lâu.”
Tôi hơi muốn cười, tôi muốn mắng bà ta, sự thật là như vậy, bà ta vốn đã làm tiểu tam cả đời, đáng bị mắng.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
“Không có ai thắng ai thua cả. Nói nghiêm túc thì bà chỉ thua tình yêu của mình, còn tôi thì lãng phí cả cuộc đời.”
Trần Uyên đi rồi.
Thẩm Chi Châu sau đó cuối cùng cũng không chết, chỉ là cơ thể càng ngày càng yếu, trí nhớ cũng ngày một suy giảm, bác sĩ chẩn đoán, là bệnh Alzheimer.
Cả cuộc đời ông trên phương diện y bọn học không thể chê trách, tuổi già mắc bệnh, từng nhóm học trò lại đến thăm ông, vô số bác sĩ chủ nhiệm đến hội chẩn.
Nhưng ông đã bắt đầu không nhận ra người, cũng không nhớ được chuyện.
Tôi học rất chăm chỉ ở trường đại bọn học dành cho người cao tuổi, ngay cả giáo viên cũng khen tôi, tôi đã có thể chơi trọn vẹn một bản nhạc, đăng video lên mạng, còn được nổi tiếng một chút.
Tôi cũng bắt đầu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, dù chỉ một mình, đứng trước những danh lam thắng cảnh đó, vẫn cảm thấy lòng trào dâng.
Tôi lên máy bay, bay đến Pháp để ngắm tháp Eiffel.
Sau khi hạ cánh, tôi nhận được một đoạn video con trai gửi, Thẩm Chi Châu ngồi trên xe lăn, đeo kính dày, chăm chú nhìn chằm chằm vào video trong điện thoại.
Đó là tôi đang chơi đàn, bản nhạc “Đám cưới trong mơ.”
Thẩm Chi Châu đã quên rất nhiều chuyện, nhưng trong lúc xem video, nước mắt ông lại rơi lã chã, khóc như một đứa trẻ.
Tôi không buồn không vui, cảnh tượng này như cách biệt cả một thế hệ, cảnh đẹp trước mắt mênh mông, còn Thẩm Chi Châu đã dây dưa cùng tôi năm mươi năm, dường như chỉ là một giấc mộng.
Một cô bé tóc vàng mắt lam thân thiện cười với tôi, dùng tiếng Trung cứng nhắc chào hỏi tôi: “Chào bà.”
Tôi cũng cười đáp lại.
Tôi mới bảy mươi tuổi, dù đã bảy mươi tuổi, tôi vẫn có thể có một cuộc sống mới tươi đẹp.
-HẾT-