Đá Tra Nam Ở Tuổi Bảy Mươi - Chương 3
“Anh còn ở đây cãi nhau với tôi, thì không bằng nghĩ xem sau khi người dì Trần hiểu chuyện kia của anh vào cửa thì số tài sản không nhiều của ba anh lại phải có thêm một người thừa kế hợp pháp rồi.”
“Mục Vân, mẹ thật sự là ý chísắt đá. Dì Trần biết điều, không giống mẹ chỉ biết nhìn tiền, cũng khó trách ba con chọn bà ấy mà không chọn mẹ——”
Tôi không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, liền cúp điện thoại.
Nửa tháng sau, tôi thấy Thẩm Dục đăng ảnh cả nhà lên mạng.
Trần Uyên dựa vào bên cạnh Thẩm Chi Châu, tay dắt đứa cháu trai nhỏ, cả nhà năm người vui vẻ hòa thuận.
Con trai viết trong phần chú thích: “Cha là tấm gương cả đời của con, nửa đời trôi qua, tình yêu đích thực vẫn ở bên cạnh.”
Ngay lập tức nhận được vô số lượt thích của cư dân mạng, trong đó có một phản hồi nhanh chóng trở thành bình luận hot.
Người dùng mạng đó nói: “Cách đây vài năm, tôi đi du lịch ở Quảng Tây, từng gặp vợ chồng giáo sư Thẩm, lúc đó đã thấy, hai ông bà tình cảm sâu đậm, khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lại có thêm nhiều cư dân mạng trả lời hắn ta, lần lượt bày tỏ rằng mình cũng từng gặp hai người ở đâu đó vào năm nào đó, các bình luận nối tiếp nhau, ghép thành câu chuyện trên cuốn album ảnh đó.
Tình yêu của Thẩm Chi Châu và Trần Uyên lên hot search, cư dân mạng gọi bọn họ là nắm tay nhau từ thuở thiếu thời đến khi đầu bạc răng long ngoài đời thực.
Con trai nhắn tin cho tôi: “Mẹ thấy chưa, gia đình hạnh phúc mà cả cộng đồng mạng chúc phúc, là do chính tay mẹ từ bỏ đấy.”
Tôi cạn cmn lời, nghi hoặc trả lời nó: “Hay là con đăng cả giấy ly hôn lên mạng, để cư dân mạng xem xem, tình yêu đích thực kinh thiên động địa này thực ra chỉ là một cuộc ngoại tình không được nhìn thấy ánh sáng.”
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập, nhưng tôi đợi hơn mười phút, cũng không thấy trả lời lại một chữ nào.
Tất nhiên tôi không thực sự làm như vậy.
Một mặt dù sao cũng đã làm vợ chồng năm mươi năm, tôi không muốn cũng không đành cắt đứt đường lui của người khác. Mặt khác, tôi mới bảy mươi tuổi, nếu tôi ăn ngon uống tốt, tôi nghĩ mình vẫn còn có thể có một cuộc đời rất dài, để trải nghiệm những điều tốt đẹp trên thế gian.
Tôi không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp vào những người và việc không đáng.
Bên tôi thì bình yên, nhưng bên Thẩm Chi Châu lại xảy ra chuyện lớn.
7.
Sau khi tôi đi, Trần Uyên chuyển đến ở cùng Thẩm Chi Châu.
Lúc đầu cũng là cả nhà vui vẻ, Thẩm Chi Châu đón được ánh trăng sáng về, con trai thấy Trần Uyên đoan trang, cháu trai cũng thích bà ấy nhẹ nhàng, cứ gọi bà nội không ngớt.
Nhưng việc nhà phải có người làm, Trần Uyên sống an nhàn sung sướng, là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Con trai vội vàng bỏ tiền ra thuê người giúp việc.
Việc nhà đã có người lo, nhưng việc đón đưa cháu trai cũng cần người, con dâu không yên tâm người giúp việc, con trai liền đi cầu xin Trần Uyên, Trần Uyên cũng một mực nhận lời, cười bảo bọn họ cứ yên tâm làm việc.
Con trai rất biết ơn về điều này:
“Con đã nói mà, dì Trần là người dễ nói chuyện nhất, dì và ba con đều là trí thức, không giống những người già cổ hủ kia.”
Nhưng Trần Uyên mới đón được mấy ngày thì suýt làm mất cháu trai.
Hôm đó tan bọn học, bà dắt cháu trai đi dạo trong trung tâm thương mại, không nhịn được mà vào cửa hàng quần áo, chỉ lơ là một chút, đứa cháu trai bảy tuổi đã chạy mất dạng.
Bà hoảng hốt, vừa báo cảnh sát vừa huy động bảo vệ trung tâm thương mại, may mà cuối cùng có kinh không có hiểm, tìm được cháu trai ở tầng khác.
Trần Uyên vừa tức vừa gấp, chỉ vào cháu trai trách móc: “Không phải đã nói là ở trong cửa hàng đợi bà sao? Bà chỉ thử hai bộ quần áo có mấy phút, con chạy lung tung cái gì?”
Con dâu vội vã chạy đến vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Bề ngoài cô không biểu lộ gì, nhưng sau khi dắt cháu trai về nhà, cô ép con trai đến tìm tôi.
Con trai không chịu, nói Trần Uyên cả đời không con không cái, chưa từng nuôi con, lơ là một chút cũng là chuyện bình thường, sau này Trần Uyên nhất định sẽ cẩn thận hơn vân vân.
Nhưng tối hôm đó, Thẩm Chi Châu gọi điện cho con trai, bóng gió nói Trần Uyên về nhà thì đau lưng không chịu nổi, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo mệt lử người, chuyện đón đưa con cái, để bọn họ nghĩ cách khác.
Con dâu cười lạnh, ép con trai đến đây chịu đòn nhận tội với tôi.
“Mẹ, trước đây đều là lỗi của con, mẹ đừng để trong lòng.” Con trai cúi đầu: “Nhưng lúc đó con cũng đang tức giận, lời qua tiếng lại, không phải đều do mẹ ép con sao?”
Tôi không nói gì, con trai cười gượng vài tiếng, lại đi khắp nhà tôi xem, cuối cùng nằm lên chiếc ghế mát xa mới mua của tôi.
“Mẹ, không phải con nói mẹ, mẹ ly hôn rồi còn biết hưởng thụ, cái ghế mát xa này con thấy ở trung tâm thương mại, tám chín vạn đấy, mẹ cũng chịu chi thật.”
Tôi dùng lời của nó để chặn nó: “Mẹ chia của ba con nhiều tiền như vậy, không chọn họn đồ đắt tiền để mua thì tiêu sao cho hết?”
Hắn xoa mũi: “Mẹ, mẹ đừng giận con nữa, chồng mẹ không cần, con trai cũng không cần sao? Thần Thần là cháu ruột của mẹ, con không tin mẹ có thể nhẫn tâm nhìn nó không có ai chăm sóc.”
Con dâu cũng thành khẩn mở lời: “Mẹ, trước đây là Thẩm Dục không biết điều, con đã nói với anh ấy từ sớm, dù thế nào đi nữa, những gì mẹ đã đóng góp cho gia đình nhỏ của chúng con đều có mắt nhìn thấy.”
“Lần này Thần Thần suýt xảy ra chuyện, con không dám giao nó cho người ngoài nữa. Mẹ xem có thể không…”
“Nhưng mẹ đã đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi, từ thứ Hai đến thứ Sáu ban ngày không có thời gian rảnh. Vậy nhé, nếu cuối tuần không có ai trông Thần Thần, các con cứ đưa cháu đến đây.”
Tôi có chút khó khăn, con trai trợn tròn mắt: “Mẹ đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi từ khi nào? Mẹ đúng là chịu khó vất vả thật——”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Học đàn piano, mới mua đàn piano cách đây mấy ngày, chiều nay bên vận chuyển đã giao đến rồi.”
Hắn nhíu mày, há miệng định nói gì đó, con dâu lập tức véo hắn một cái, cười nói: “Mẹ đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi là chuyện tốt, để bồi dưỡng tình cảm.
Còn Thần Thần, con sẽ nghĩ cách khác.”
8.
Lại qua hai tháng, khi nghe tin tức về Thẩm Chi Châu, vẫn là do con dâu dẫn cháu trai đến thăm tôi nói.
Nhắc đến Trần Uyên, ánh mắt cô lạnh lẽo:
“Hoàn toàn ra vẻ là nữ chủ nhân, bày biện lại toàn bộ ngôi nhà lòe loẹt. Bây giờ lại còn quấn lấy ba đòi đăng ký kết hôn.”
“Mẹ yên tâm, con đã nói với Thẩm Dục, bảo anh ấy nói với ba, chúng con kiên quyết phản đối bọn họ đăng ký kết hôn.”
“Trước đây khi mẹ còn ở đó, chúng con chỉ cần chuyên tâm làm việc, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì trong nhà. Bây giờ thì tốt rồi, chúng con đi làm ban ngày, con cái chỉ có thể gửi đi trông trẻ, thỉnh thoảng Thẩm Dục còn bị bà ta sai đi làm việc.”
Nói rồi cô lại nháy mắt với tôi:
“Nghe nói ba cũng không chịu đăng ký kết hôn với bà ta, hai người cũng cãi nhau, con thấy ông già vẫn còn tỉnh táo lắm, chơi thì chơi, đăng ký kết hôn lại là chuyện khác.”
Tôi bật cười, đành chuyên tâm cắt hoa quả cho cháu trai.
Dù sao mỗi người đều có lập trường riêng, lập trường khác nhau, lợi ích xung đột, lựa chọn đương nhiên sẽ có sự khác biệt.
Tôi không biết tại sao Thẩm Chi Châu không chịu đăng ký kết hôn, nhưng đối với gia đình con trai, phản đối là chuyện quá đỗi bình thường.
Đặc biệt là chuyện Trần Uyên suýt làm mất Thần Thần, bà ta không tự trách mình vô trách nhiệm, lại còn đổ lỗi cho đứa trẻ chạy lung tung, chuyện này mà xảy ra với bất kỳ người con dâu nào, ít nhiều cũng sẽ có hiềm khích.
Điều khiến tôi không ngờ là, không chỉ có gia đình Thẩm Chi Châu gà bay chó sủa, ông ta và Trần Uyên còn lại lên hot search.
Hơn nữa không giống như lần trước được cả mạng xã hội chúc phúc, lần này lại có rất nhiều lời chỉ trích.
Nguyên nhân là có một người bạn học đại học của bọn họ nhìn thấy tin tức nên đã cảm thán trong phần bình luận:
“Giáo sư Thẩm và Trần Uyên, năm đó là đôi trai tài gái sắc của trường. Đáng tiếc sau này cũng phải khuất phục trước hiện thực, chim liền cánh bay. Mấy năm trước, trong buổi họp lớp, mọi người nhắc đến hai người bọn họ, ai cũng tiếc nuối, không ngờ bây giờ lại tái hợp thế kỷ?”
Một hòn đá ném xuống ao, lập tức có cư dân mạng đào sâu tìm hiểu.
Qua một hỏi một đáp, cư dân mạng mới vỡ lẽ, hóa ra cái gọi là tình yêu đích thực không phải là từ mối tình đầu đến bạc đầu, mà là sau khi chia tay, mỗi người đều lập gia đình riêng, thậm chí Trần Uyên còn kết hôn hai lần, cuối cùng mới tái hợp với người tình cũ.
Có người lên tiếng bênh vực bọn họ:
“Quả nhiên ánh trăng sáng vẫn là ánh trăng sáng, chia xa mấy chục năm, gặp lại vẫn sẽ rung động, đây không phải là tình yêu đích thực thì là gì?”
Cũng có người buồn bã gõ chữ:
“Nếu ánh trăng sáng mới là tình yêu đích thực, chỉ có mình tôi thấy thương cho người vợ đầu của ông Thẩm thôi sao?”
Có bình luận sắc bén hơn, chỉ ra một cách sâu sắc:
“Trước đó, cư dân mạng đã đăng tải hình ảnh ông Thẩm và ánh trăng sáng nắm tay nhau đi du lịch mấy chục năm, nhưng theo lời người bạn bọn học cũ thì trong buổi bọn họp lớp gần đây, hai người vẫn đang trong tình trạng mỗi người một gia đình, vậy nên thực ra đây là cả hai cùng ngoại tình?”
Tò mò là bản tính của con người, lời nói này vừa được đăng tải, lập tức gây ra sự bàn tán sôi nổi của mọi người.
Cư dân mạng lần theo manh mối, kết hợp với những lời tiết lộ của nhiều người trong cuộc, cuối cùng cũng khôi phục lại được sự thật của sự việc.
Cả mạng xã hội đồng loạt ủng hộ việc tẩy chay.
“Không thể nào, một chuyên gia y bọn học lớn như vậy cũng sập phòng sao? Đây rõ ràng là ngoại tình mấy chục năm mà.”
“Những kẻ não tàn đừng có tẩy trắng nữa, tẩy thì chúc các người kết hôn cũng gặp phải người bạn đời như ông Thẩm.”
“Ánh trăng sáng gì chứ, thật là ghê tởm, chẳng phải là biết người thứ ba mà vẫn làm người thứ ba sao? Hơn nữa còn làm người thứ ba mấy chục năm?”
“Xin đừng làm nhục từ ánh trăng sáng, ánh trăng sáng có thể chết, nhưng không thể thối rữa.”
…