Cuộc Liên Hôn Thương Nghiệp Của Tôi Và Ảnh Đế Cố - Chương 4
18.
Tôi cầm điện thoại lên gọi cho anh trai trước.
Tiếng chuông kéo dài, không có kết nối.
[Cười chết, có lẽ ngay cả anh trai cũng không muốn phản ứng lại cô ta, có cô em gái thế này cũng mất mặt thật.]
[Ha ha ha ha ha, lầu trên biết nói chuyện quá, toàn là lời tôi thích nghe!]
Nhân viên công tác lập tức làm dịu không khí: “Có lẽ đang bận, cô thử đổi người khác gọi xem.”
Thế là tôi gọi cho bố, kết quả điện thoại vẫn không có kết nối.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Khu bình luận lại tươi cười sung sướng.
[Ông trời của tôi ơi, không phải là cô ta bị bố mẹ từ mặt rồi đấy chứ?]
[Kỳ quặc, gọi một người không nghe thì thôi đi, đằng này liên tiếp mấy người không gọi được.]
[Có khi là cô ta cố ý cũng nên, dù sao người nhà mình cũng không diễn được ~]
Lúc tôi đang định từ bỏ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Người gọi đến là bố.
Vừa nghe máy, bên kia đã vang lên giọng nữ dịu dàng.
Vẻ mặt mọi người thay đổi, người bên kia lại nói tiếp:
“Là cô chủ sao? Bây giờ chủ tịch Giang đang họp, cô có việc gì có thể nói với tôi trước, lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho cô.”
[Vẹo gì vậy? Cô chủ?]
[Đây là diễn viên Giang Dung thuê sao? Ha ha ha chết cười!]
[Buồn cười thật, có phải cô ta đang tự cho mình sắm vai công chúa nhỏ nhà giàu không, đúng là mặt dày.]
Lâm Lập Tuyết cười nhạo, không thèm giả giọng mà trực tiếp hỏi: “Chủ tịch Giang nào?”
Thư kí hơi ngừng lại, có hơi khó hiểu: “Chào cô, đây là thư kí của tập đoàn Giang Viễn, xin hỏi cô là?”
[Cmn?]
[Là tập đoàn Giang Viễn mà tôi nghĩ sao… Nghe nói có việc đều ngồi máy bay tư nhân đi thẳng…]
[Sao có thể a a a, lầu trên đừng có tin là thật. Nói không chừng là tập đoàn gà mờ nào đấy ấy.]
[Cười rụng răng, rõ ràng trước đó đã đào ra bối cảnh gia đình bình thường của cô ta rồi còn gì, bây giờ còn nói thế này, nghĩ người ta ngốc đấy à?]
19.
Tôi ngồi trên sofa, thản nhiên bình tĩnh.
Nụ cười chế nhạo trên mặt Lâm Lập Tuyết sắp tràn cả ra ngoài: “Ồ, là tập đoàn Giang Viễn có trị giá trăm tỉ kia sao?”
Cô ta xoay người nhìn tôi: “Cô có muốn diễn thì cũng phải có chừng mực thôi chứ.”
Câu nói này như một quả bom, những người khác nhìn tôi với ánh mắt không mấy thân thiện.
Cô ta tỏ vẻ như nắm được điểm yếu của tôi, khiêu khích đung đưa điện thoại:
“Trùng hợp là bố tôi có quen chủ tịch Giang, có cần tôi gọi điện thoại hỏi cô xem chủ tịch Giang có cô con gái nào tên Giang Dung không không?”
Tôi cười khẽ: “Cô cứ tự nhiên.”
Cô ta cầm điện thoại bấm bấm, cư dân mạng tinh mắt nhanh chóng thấy ghi chú…
Lâm Tông Đường.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia đầu dây vang lên giọng nói mạnh mẽ.
“Bố, lúc trước bố nói bố quen chủ tịch tập đoàn Giang Viễn, bố có biết con gái ông ấy tên gì không?”
“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Tên là gì bố không nhớ rõ lắm.”
Lâm Lập Tuyết còn đang định hỏi thêm thì bố cô ta đã nói tiếp:
“Nhưng bố nghe nói con gái ông ấy cũng vào giới giải trí.”
Ông ấy hơi dừng lại, dường như đã nhớ ra:
“À đúng rồi! Đứa nhỏ kia còn quay chung phim với con nữa đấy! Hình như là nhân vật phản diện trong phim mới của con!”
Lâm Lập Tuyết hơi giật mình, vẻ mặt dần cứng lại.
Lời này vừa dứt, khu bình luận bùng nổ!
[Tôi không tin, tôi không tin!]
[Cmn, thật hay giả vậy? Giang Dung thật sự là con gái chủ tịch tập đoàn Giang Viễn sao?]
[Nếu như là thật thì đúng là bạch phú mỹ xé truyện bước ra rồi! Đây mới là công chúa nhỏ này a a a!!!]
#Công chúa nhỏ tập đoàn Giang Viễn
#Cô chủ nhà họ Giang
Sau khi bị lộ thân phận, tên tôi ở trên hotsearch ba ngày liên tục.
Vô số quảng cáo và các nhãn hiệu tìm đến muốn hợp tác.
Người đại diện của tôi vừa hưng phấn vừa kích động, bắt đầu quở trách tôi: “Em nói em đó, lúc trước em giấu làm gì? Nếu lộ sớm ra một chút thì đã không suốt ngày bị antifan làm phiền rồi.”
Tôi thở dài: “Người nhà em cũng không muốn em vào giới giải trí lắm, em cũng không muốn dựa vào quan hệ của gia đình.”
Vẻ mặt người đại diện thấu hiểu: “À, vậy có nghĩa là em và ảnh đế Cố là liên hôn thương nghiệp, không có tình cảm sao?”
“Đúng nha.”
Cô ấy như suy nghĩ gì đó lẩm bẩm: “Nhưng sao chị nhìn thấy anh ta rất thích em vậy?”
20.
Một tháng sau ghi hình xong chương trình, tôi lại tham gia đoàn làm phim.
Bộ này là phim tiên hiệp, tôi đóng vai nữ phụ độc ác.
Sau vài chục lần NG.
“Làm lại.” Đạo diễn nhíu mày, lại lần nữa yêu cầu.
Lâm Lập Tuyết đóng chung bị tôi tát vài chục lần, mặt cũng đỏ.
Cô ta vô cùng khó chịu, xị mặt ra không diễn nữa.
Trước khi quay người đi còn hung dữ trừng mắt với tôi.
Người đại diễn vội vàng đi đến an ủi cô ta, sau đó cười nói với đạo diễn.
“Đạo diễn, ông xem, cảnh này đã NG vài chục lần rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi?”
Sắc mặt đạo diễn cũng hơi trầm xuống nhưng cũng chỉ nghiêm mặt không nổi giận.
“Được rồi, nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái đi.”
Phòng nghỉ chuyên dụng chia ra của nhân vật chính và nhân vật phụ.
Nhưng hiệu quả cách âm không tốt.
Lúc tôi ngồi trong phòng đọc kịch bản thì nghe thấy giọng nói tức giận của nữ ở phòng bên cạnh.
Lâm Lập Tuyết vừa chỉnh sửa lớp trang điểm vừa tức giận:
“Cố ý chỉnh tôi đấy à? Tôi đã bị cô ta tát đến vài chục lần rồi đấy!”
Người đại diện nói:
“Bà nội ơi, em nói nhỏ chút đi. Nhịn xíu đi, em nhắm mắt lại không phải là xong rồi sao? Vì em mà người ta cũng phải làm lại vài chục lần rồi nhưng cũng đã nói gì đâu.”
“Ý chị là gì? Sao lại thành lỗi của tôi rồi? Mặt tôi có bảo hiểm, cô ta làm hỏng rồi có bồi thường được không?”
21.
Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa.
Trợ lí Tiểu Kỳ của tôi ỉu xìu nói: “Lại là cơm hộp, cơm hộp của đoàn làm phim ăn là muốn nôn rồi.”
Lúc nhân viên đoàn làm phim đang sắp xếp thì đột nhiên có mấy toa đồ ăn được đẩy vào studio.
Đồ uống trà sữa gì đó đều có, rực rỡ muôn màu, phong phú xa xỉ đến mức khiến người khác phải cảm thán.
Tiểu Kỳ reo hò một tiếng, chạy đến nhìn ngó, không bao lâu đã hâm mộ quay lại.
“Không biết là ông chủ nào, đúng là chi lớn thật đấy.”
Lúc mọi người đang lén lút đoán xem là ai làm thì Cố Dịch đi từ ngoài studio vào với đạo diễn.
Người đàn ông có khí chất xuất sắc, bước đi thong thả.
So với nam chính bên cạnh thì càng sang trọng hơn.
Những người khác cũng nhận ra, điên cuồng nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều kích động hóng chuyện.
“Cmn, gióng trống khua chiêng đến thăm ban như vậy sao…”
“Hâm mộ muốn khóc!”
“Đại lão đến thăm ban cô vợ nhỏ của mình, yêu chết mất.”
Tiểu Kỳ woa một tiếng, hóng hớt nhích lại gần tôi, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là anh rể đến thăm ban!”
Tôi có hơi chột dạ, ừ ừ vài tiếng.
Lúc quay đầu về bên kia nhìn lại đúng lúc giao ánh mắt với Cố Dịch.
Lâm Lập Tuyết đi về phía anh trước mặt mọi người, trên mặt là nụ cười ngọt ngào: “Anh Cố Dịch.”
Mọi người trong studio ngầm hiểu, vẻ mặt vi diệu.
Tiều Kỳ phồng miệng, nói nhỏ bên tai tôi: “Đúng là cạn lời, rốt cuộc có biết phân biệt trường hợp không vậy?”
22.
Cảnh tiếp theo, tôi phải đi đổi quần áo.
Khóa kéo được một nửa lại bị kẹt.
Tôi nói ra ngoài: “Tiểu Kỳ, vào kéo giúp chị khóa áo với.”
Không bao lâu sau có tiếng bước chân vang lên.
Tôi xoay lưng lại, đợi cô ấy kéo khóa lên xong mới nói: “Lớp trang điểm hơi nhạt, em lấy phấn lại đây giúp chị đánh lại.”
“Ở đâu?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai.
Tôi lập tức quay người, vừa quay lại đã thấy Cố Dịch.
Dưới ánh sáng phòng trang điểm, khuôn mặt anh như được điêu khắc, đẹp trai đến mức quá đáng.
Cửa phòng trang điểm đột nhiên bị mở ra.
Nhân viên công tác đi vào:
“Chị Giang Dung, em…”
Vừa nói được một nửa đã thấy Cố Dịch, người đó nhanh chóng lùi lại nhìn bảng phòng.
Sau đó như nhớ ra gì đó, cô ấy ngượng ngùng xin lỗi rồi vội vàng lùi ra.
Trong phòng lại yên lặng.
Tôi nhìn Cố Dịch, kẻ gây chuyện lúc này vẫn rất thản nhiên.
“Sao anh lại không phát ra tiếng động gì thế, đây là phòng thay đồ của nữ!”
Cố Dịch ngồi xuống ghế cười khẽ:
“Đây không phải là phòng thay đồ chuyên dụng của em sao?”
“Anh không đi quay sao, sao hôm nay lại đến thăm ban?”
“Có phải em quên hôm nay là ngày gì rồi không?”
Tôi bừng tỉnh, hình như hôm nay là sinh nhật của tôi thì phải…
“Đi thôi, đưa em đi tổ chức sinh nhật.”
Tôi hơi do dự: “Nhưng em vẫn còn cảnh quay…”
Anh nâng tay lên, vô cùng tự nhiên vuốt tóc tôi.
“Yên tâm đi, anh sắp xếp xong rồi.”
23.
Chúng tôi đi khu vui chơi, đi vòng quay ngựa gỗ, máy nhảy,…
Vòng quay lớn chậm rãi chuyển động, ánh đèn neon chiếu sáng bầu trời đêm.
Anh ở dưới bầu trời đầy sao cười nói: “Vui không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy… em muốn báo đáp anh như thế nào?”
Anh hạ ánh mắt xuống, ánh mắt dần dừng lại trên môi tôi.
Tôi có hơi không được tự nhiên, vừa định nói gì đó thì trước mắt đã tối lại.
Đầu ngón tay anh lành lạnh, anh che mắt tôi lại.
Một giây sau, anh hơi cúi người, giọng nói trầm khàn vang lên: “Có thể… không?”
Gò má tôi đỏ bừng, cảm thấy cuống họng khô khốc.
Sau một giây ngắn ngủi, tôi kiễng chân lên, chủ động hôn anh.
Cố Dịch lập tức giữ chặt lấy gáy tôi, đảo khách thành chủ, biến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Thế giới của tôi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại xúc cảm mềm mại tinh tế.
Pháo hoa bên ngoài nở rộ, thế giới lại trở nên bừng sáng.
[Hết]