Cuộc Liên Hôn Thương Nghiệp Của Tôi Và Ảnh Đế Cố - Chương 3
12.
Có lẽ vừa rồi mới bị tôi kích thích nên công chúa nhỏ mười ngón tay không phải chạm nước như Lâm Lập Tuyết vì để chứng minh mình không lười biếng mà đã tự mình xuống bếp nấu ăn.
Lúc đầu fan hâm mộ của cô ta còn không ngừng tâng bốc.
[Oa! Tuyết Tuyết thật chịu khó, không biết mặt ai đó có đau không.]
[Thật mong đến bữa cơm ~]
[Hi hi, nấu cơm có gì khó chứ, Tuyết Tuyết thông minh như vậy, chắc chắn vừa học là biết làm!]
[Ngồi hàng đầu đợi ăn cơm ~]
Kết quả Lâm Lập Tuyết chẳng những không làm được gì mà càng làm càng phiền.
Sau một loạt hành động của cô ta, ví dụ như…
Củ cải không gọt vỏ đã bỏ vào nồi, khoai tây nấu khét đến mức có thể vứt luôn cả nồi đi.
Nụ cười trên mặt mọi người không còn giữ được nữa, ai nấy đều nhanh chóng bỏ việc trong tay mình xuống để đến hỗ trợ nấu nướng.
Khi thấy cô ta trực tiếp đổ dầu nóng vào trong chảo còn nước, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Tô Ngọc vội vàng đẩy tay cô ta ra nhưng cũng không thể tránh được việc rớt mấy giọt dầu xuống.
Tay Lâm Lập Tuyết bị đẩy đến đau nhức, cô ta cau mày đang định nói gì đó thì dầu trong chảo đã bùng lên như ngọn lửa, thậm chí còn tràn cả ra ngoài.
Dầu nóng rớt xuống bếp, ngọn lửa ở bếp “ầm” một cái, bốc cháy đến cả mét.
Lâm Lập Tuyết giật mình hét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện hất nước trong tay mình ra, kết quả lửa càng cháy lớn hơn.
Ánh lửa khiến cả căn phòng đỏ rực.
Tình huống trở nên hỗn loạn.
“Cháy rồi!”
“Tôi đi gọi người!” Lâm Lập Tuyết vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều có hơi luống cuống, có người bắt đầu tìm bình cứu hỏa, có người dùng thùng lấy nước.
Khói đen ngày càng dày.
Tôi cầm một chậu nước dội thẳng từ đầu xuống chân, vừa ho khan vừa che mũi miệng lại.
Tôi nhúng tất cả chăn có thể làm ướt trên giường đơn gần đó rồi dập thẳng vào ngọn lửa.
Lửa cháy thêm mấy phút nữa, Tô Tử Minh tìm được bình cứu hỏa, ngọn lửa dần nhỏ lại.
Sau khi làm xong, vì hít phải quá nhiều khói nên tôi hơi choáng váng, phải dựa vào cửa thở hổn hển một lúc.
Tôi nghe được giọng Lâm Lập Tuyết từ xa: “Cố Dịch, đừng vào!”
13.
Lúc này fan của Lâm Lập Tuyết lại vô cùng yên lặng.
Mấy bình luận lặng lẽ chạy qua.
[Thật mạo hiểm…]
[Tri thức cứu hỏa trong sách!]
[Chị gái nhỏ thật dũng cảm, thật yêu, có ai biết tên chị gái nhỏ này là gì không?]
Lúc này có người nhảy ra châm chọc.
[Sao cô ta không nói cho Tuyết Nhi nên nấu thế nào từ trước đi, lúc này cố ý đi cứu hỏa là muốn gây chuyện à?]
[Đúng đó.]
[Má ơi, thấy đau lòng cho Giang Dung, cứu hỏa còn bị nói nữa? Ai mà biết công chúa nhà mấy người ngay cả kiến thức cơ bản cũng không hiểu?]
[Nếu không có Giang Dung thì có khi cả căn bếp này đều đã cháy rồi, còn ăn cơm cái gì nữa, ăn cái rắm.]
Một giây sau, khu bình luận bỗng nhiên bùng nổ.
Lúc này một đôi tay đột nhiên xuất hiện bế ngang tôi lên.
Cố Dịch, ngay trước mặt mọi người, cởi áo khoác ra khoác lên cho tôi.
Sau đó anh không nói một lời bế tôi lên.
Tô Tử Minh nhìn tôi nhíu mày, anh ta dường như muốn đi lên.
Lâm Lập Tuyết vừa thấy cảnh này đã tái mặt.
Sắc mặt mọi người ở đây đều khác nhau, bầu không khí lại lần nữa rơi vào im lặng.
Cả người tôi ướt đẫm, tóc cũng nhỏ nước, nhếch nhác vô cùng.
[Chuyện gì vậy?]
[A a a, chuyện này là thế nào? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế, tôi không hiểu.]
[Tôi đã bỏ qua gì rồi sao…]
[Sao Cố Dịch lại bế Giang Dung?]
[Thật ảo diệu, ông trời của tôi ơi.]
[Ngay trước mặt vợ mà ôm người phụ nữ khác thì không ổn lắm đâu nhỉ?]
14.
Tô Tử Minh vươn tay ra chắn đường: “Đưa cô ấy cho tôi đi.”
Cố Dịch nghiêm mặt, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt: “Dựa vào đâu?”
Tô Tử Minh nhíu mày, giọng nói nặng hơn:
“Dựa vào chuyện cô ấy là bạn gái cũ của tôi, quan hệ của anh và cô ấy là gì?”
Cố Dịch hơi dừng lại rồi đột ngột nói:
“À, dựa vào chuyện cô ấy là vợ của tôi, anh cảm thấy thế nào?”
Lời này vừa dứt, ai nấy đều ồn ào.
Khu bình luận lập tức nổ tung!
[Cmn!]
[Mẹ ơi chắc con nghe nhầm rồi…]
[A a a a a! Giang Dung mới là vợ Cố Dịch sao?]
[Tôi không tin!]
[Tôi hóng được quả dưa lớn nhất năm rồi!]
Cơ thể Lâm Lập Tuyết lung lay, ngây ngẩn nhìn Cố Dịch: “Anh Cố Dịch… Em xin lỗi…”
Anh liếc qua cô ta: “Người cô nên xin lỗi không phải là tôi.”
Sau đó xoay người ôm tôi sang phòng y tế tạm thời bên kia.
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Lập Tuyết.
Mà không ai biết rằng Weibo lúc này đã bùng nổ.
#Giang Dung Cố Dịch
#Vợ Cố Dịch
[Nói cách khác, Lâm Lập Tuyết không phải vợ Cố Dịch mà là Giang Dung?]
[Trời ơi, thế lúc trước Lâm Lập Tuyết làm gì vậy, không phải mấy ngày trước còn mới đăng Weibo sao?]
[Thế giới này quá ảo diệu, mấy ngày trước tôi còn đang chiến đấu với fan của Giang Dung nữa… Đánh mấy ngày mới phát hiện là người một nhà hu hu.]
[Không ai thắc mắc sao Giang Dung lại theo đuổi được thần tượng sao, đúng là ngôi sao sáng trong làng theo đuổi idol!]
[Tôi khóc, tôi muốn đổi hồn với Giang Dung! Ghen ghét khiến trái tim này trở nên vặn vẹo hu hu!]
15.
Lúc chúng tôi quay lại phòng khách.
Lâm Lập Tuyết đã không còn ngang ngược như trước, cô ta trốn trong một góc, vừa tự trách vừa tổn thương nói:
“Thật xin lỗi, đây là lần đầu tôi xuống bếp, không ngờ lại thành ra như vậy.”
Sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tôi cũng chỉ muốn giúp mọi người mà thôi.”
Đã nói đến mức này rồi, mọi người cũng không thể nói thêm gì khác.
Ngược lại còn bắt đầu an ủi cô ta:
“Không sao, ai cũng có lần đầu tiên mà.”
“Ha… À đúng, lần đầu tiên đều vậy, đừng quá trách bản thân.”
“Không sao, cô đừng tự trách.”
[Chết cười, lúc cứu hỏa không biết cô ta chạy đi đâu nữa, bây giờ lại tỏ vẻ đáng thương như vậy.]
[Cmn.]
[Ai cũng có lúc mắc lỗi, chẳng lẽ bạn chưa từng mắc lỗi sao?]
[Đúng đó, cô ấy đã khóc thành thế rồi mấy người còn muốn sao nữa?]
[Đúng vậy đúng vậy, những người khác chỉ là thiếu chút nữa bị chết cháy mà thôi, chỉ là cả ngày chưa được ăn miếng nào mà thôi, Lâm Lập Tuyết nhà mấy người chỉ khóc một tí thôi mà!]
Đám người vây quanh Lâm Lập Tuyết, cô ta nhận được mọi sự chú ý, khóe mắt liếc về phía tôi.
Dường như đang tuyên bố với tôi rằng, ván này cô ta lại thắng.
Cô ta vẫn mãi là dáng vẻ này.
Rõ ràng là cô ta làm sai nhưng chỉ cần nhỏ mấy giọt nước mắt là có thể yên tâm hưởng thụ sự quan tâm an ủi của mọi người.
Mà ở bên kia, tôi thấy Tô Ngọc đứng ở bên ngoài khoanh tay không nói lời nào.
Tôi không nói gì, lấy thuốc trị bỏng trong hộp y tế ra đưa cho cô ấy: “Bôi thuốc chưa?”
Cô ấy ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn tôi, dường như khá bất ngờ.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, cảm động nói: “Cảm ơn…”
16.
Đến buổi tối, vì Cố Dịch còn việc khác phải làm nên đã bắt chuyến bay gần nhất rời khỏi đảo.
Tôi quay về phòng nhưng lại bị Lâm Lập Tuyết cản lại.
Tôi dừng bước, nhíu mày nhìn cô ta.
Giọng cô ta vô cùng cay nghiệt: “Ha, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, cô cho rằng dính vào Cố Dịch là có thể như cá gặp nước trong giới giải trí này sao?”
Tôi không hiểu gì, cô ta vênh mặt, giọng điệu kiêu ngạo như nữ vương:
“Con người ấy mà, vẫn nên đi đường chính thì hơn. Cô sinh ra đã không phải cùng một loài người với chúng tôi, chim sẻ vĩnh viễn không thể thành phượng hoàng được, cô không hiểu đạo lí này sao?”
Nghe lời này, trong lòng tôi lập tức hiểu rõ, chắc chắn cô ta đã từng lén lút điều tra tôi.
Lúc trước, vì để tránh trường hợp bị người khác tiếp cận có ý đồ.
Tôi đã sớm lần nữa chỉnh sửa lại tư liệu cá nhân của mình.
Cho dù là ai tìm hiểu cũng sẽ chỉ cho rằng tôi là con gái một gia đình làm công ăn lương bình thường.
Tôi chỉ thở dài, ánh mắt sâu xa nhìn cô ta: “Làm sao cô biết… tôi là chim sẻ?”
Tôi không ngờ Lâm Lập Tuyết lại hành động nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, dư luận trên mạng bắt đầu đảo ngược.
Có người tự nhận biết chuyện đứng ra bóc phốt, nói tôi dựa vào thủ đoạn để kết hôn, còn nói trước đấy tôi chia tay với người yêu cũ cũng là vì chê nghèo yêu giàu.
Lần này như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Fan hâm mộ của Cố Dịch không để yên, ai nấy ồn ào nói tôi cút ra khỏi giới giải trí.
[Không ngờ người phụ nữ này lại tâm cơ như vậy, thật buồn nôn!]
[Trời ạ, không những thích ké fame mà còn là người hám của!]
[Xã hội bây giờ làm sao vậy, giới giải trí bây giờ nát đến mức này rồi cơ à?]
[Người lầu trên mắng thì mắng, đừng có lôi những người khác ra, chỉ có cô ta mới không biết xấu hổ như vậy thôi có được không.]
[Đúng vậy, nữ diễn viên giữ bản thân trong sạch lại kính nghiệp có rất nhiều nha, ví dụ như Tuyết Tuyết nhà tôi chẳng hạn ~]
17.
Tôi đọc bình luận ác ý trên mạng, cảm thấy buồn cười: “Cô không cảm thấy mình làm rõ quá rồi sao?”
Lâm Lập Tuyết đang sơn móng tay, nghe vậy thổi thổi móng tay, thản nhiên nói:
“Tôi chỉ muốn cô có thời gian nhìn nhận rõ ràng, giới hào môn không phải dễ vào, tôi đang giúp cô nha.”
Cô ta ngẩng đầu cười: “Muốn trách thì trách cô đầu thai vào sai nhà thì hơn.”
Có sự giúp đỡ của thủy quân, cư dân mạng bắt đầu ra tay từ những thông tin cơ bản nhất, thậm chí còn bắt đầu nhục mạ bố mẹ tôi.
[Có người sinh mà không có người dạy.]
[Haiz, không biết bố mẹ cô ta thấy cô ta thế này có buồn không nữa.]
[Buồn cái gì mà buồn, bố mẹ thế nào con thế đấy, bố mẹ cô ta chắc chắn cũng không phải người gì tốt lành!]
[Đúng vậy, kiểu này đều là học từ người khác mà ra, nói không chừng cả nhà đều là đỉa hút máu.]
Ngay cả tôi học đại học ở đâu cũng bị tra ra rõ ràng.
Đáng tiếc, đây đều là giả.
Chương trình vẫn đang được chú ý rất nhiều.
“Lúc trước chúng tôi đã nói, người đoán được khách quý sẽ nhận được một món quà lớn.”
“Chúng ta cùng chúc mừng Giang Dung nhận được cơ hội nâng cấp nơi ở! Tối nay cô có thể chuyển từ nhà tranh sang biệt thự sang trọng ở bên cạnh!”
[A a a a tức chết tôi rồi, tại sao lại để cô ta ở biệt thự, như vậy không công bằng với những người khác!]
[Đúng vậy, cô ta thế này không phải là gian lận sao?]
[Cạn lời, có phải cô ta chưa từng được ở biệt thự bao giờ không?]
[Đúng là khó hiểu, tại sao lại mời kiểu nghệ sĩ như thế này tham gia chương trình chứ.]
[Biến đi, biến đi, biến đi!]
Sau đó tổ chương trình còn nói:
“Vì hôm qua không hoàn thành nhiệm vụ nên hôm nay mỗi người đều phải nhận một thử thách nhỏ.”
“Nhiệm vụ thử thách đó là gọi điện thoại cho người thân của mình, một khách mời khác sẽ giả giọng người đó để nói chuyện, nếu như không bị phát hiện thì cả hai người đều thử thách thành công!”
“Ai muốn bắt đầu?”
Đạo diễn nhìn mọi người, Lâm Lập Tuyết cười: “Không phải Giang Dung mới thắng lớn sao, để cô ấy bắt đầu trước đi!”
Nhân viên công tác nhìn về phía tôi, ánh mắt hỏi thăm.
Tôi cười gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được nha, không thành vấn đề.”