Cuộc Liên Hôn Thương Nghiệp Của Tôi Và Ảnh Đế Cố - Chương 2
8.
Chương trình tôi tham gia lần này có tên là “Nhà trọ tình yêu”, áp dụng cách phát sóng trực tiếp, đưa các minh tinh đến đảo nhỏ trải nghiệm cuộc sống làm nông.
Sau khi đến địa điểm quay chụp, khách mời tự giới thiệu về bản thân.
Tôi mặc trang phục cao cấp số lượng có hạn, chân đi cao gót, trang điểm xinh đẹp, lên sóng cuối cùng.
[Mặc dù Giang Dung là người rất đáng ghét nhưng không thể không nói, nhan sắc này có thể lấy ra vả mặt người khác được đó. Tôi thật muốn làm fan nhan sắc của người này hu hu hu…]
[Cái gì có thể vả mặt được đều hại người!]
[Tôi cảm thấy tôi bây giờ như bị tâm thần phân liệt vậy, vừa chán ghét người này luôn ké fame vừa không nhịn được mà ngắm người ta.]
[Đúng vậy, tôi phát hiện mọi thứ cô ấy mặc đều rất cao cấp, mỗi lần xuất hiện đều khiến người khác kinh diễm, có cảm giác như tiểu thư con nhà danh giá ấy!]
Tô Tử Minh thấy tôi, ánh mắt lập tức ngẩn ra, sau đó có chút phức tạp:
“Giang Dung, em thay đổi nhiều quá.”
Các khách mời đều nhìn sang.
Có người tò mò:
“Hai người quen nhau sao?”
Tôi mỉm cười:
“Bạn học cũ, không quá quen.”
Anh ta hơi ngạc nhiên, cười một tiếng cay đắng rồi không nói thêm gì.
Đạo diễn bắt đầu dẫn dắt:
“Một tháng tiếp đây mọi người sẽ tự mình sinh hoạt trên đảo nhỏ, không được mang theo hành lý cá nhân.”
Vừa dứt lời, nhóm khách mời đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Lập Tuyết cũng phàn nàn: “Đừng nói là đồ chỉ được ba bộ, những thứ như kem dưỡng da kem chống nắng thì sao, cũng đâu thể để chúng tôi chưa trang điểm đã lên hình được?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Đạo diễn giải thích: “Trên đảo có đầy đủ mọi thứ, không cần lo lắng, nhưng…”
Ông ấy ngừng lại, tủm tỉm cười: “Tất cả mọi thứ mọi người đều phải đổi bằng sức lao động của mình.”
9.
Nhóm khách mời nhanh chóng mang theo balo nhỏ lên đảo.
Khi đến nhà nhỏ mà chương trình chuẩn bị, tất cả mọi người đều choáng váng.
Trên đảo nhỏ hoang vắng, chỉ có một căn nhà tranh rách rưới.
Trên bảng hiệu viết “Nhà trọ tình yêu”.
Một cơn gió thổi qua đã lung lay sắp đổ, dáng vẻ như chỉ cần đóng mạnh một chút là sập.
Nhân viên nói: “Ngày mai sẽ có một vị khách mời thần bí đến, mọi người phải chuẩn bị thật tốt nha.”
Khu bình luận cũng bắt đầu đoán xem khách mời thần bí mà chương trình mời là ai.
[Tổ chương trình cố ý nhấn mạnh thì chắc là người rất nổi tiếng nhỉ?]
[Thật mong chờ ~]
[Hu hu muốn nhìn vợ chồng yêu đương, muốn xem Tuyết Nhi và ảnh đế rải thức ăn cho chó!]
[Đừng nói nữa, có khi có khả năng này thật. Chuyện ẩn hôn đã ở trên hotsearch nguyên cả tuần nay rồi, độ hot lớn như vậy, tổ chương trình kiểu gì cũng muốn ké chút.]
[Oa oa, thật mong chờ!]
[Nhưng ảnh đế không tham gia chương trình giải trí hu hu, khả năng này rất nhỏ, đừng quá mong chờ!]
Ngày hôm sau, khách mời đều tụ tập trong phòng nhỏ.
Nhân viên chương trình nói:
“Hôm nay khách mời thần bí sẽ đến nhà trọ của chúng ta làm khách. Bây giờ chúng tôi cho các bạn bốn từ gợi ý, người nào đoán được tên của khách mời thần bí trong năm phút sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt.”
“Mời mọi người nghe rõ, từ gợi ý là nghe lời, lắp bắp, đơn giản, hôn nhầm.”
Khách mời nhìn nhau.
“Cái gì vậy?”
“Câu đố sao, cảm giác giống như đố chữ.”
Lúc này khu bình luận cũng đã có người đoán được.
10.
[A a a, cmn, tôi biết rồi!]
[Đơn giản, hôn nhầm, không phải là Dịch sao? Trời của con ơi, khách mời thần bí không phải là ảnh đế Cố đấy chứ?]
[Là Cố Dịch đó!!!]
[Chương trình này hot chắc rồi, vậy mà mời được cả Cố Dịch!]
[A a a, tôi chèo gãy tay rồi! Cũng không nhìn xem là vì ai đang ở chương trình, chắc chắc ảnh đế Cố đến vì Lập Tuyết!]
[Tôi không ổn rồi, không ngờ lúc sống tôi vẫn có thể thấy được thần tượng của mình đi chương trình giải trí, cuộc sống này tôi đã thấy viên mãn rồi!]
[Mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ xem tivi! Tôi kích động quá!]
Nhân viên tủm tỉm cười, nhìn đồng hồ đeo tay:
“Đã hai phút rưỡi trôi qua, có ai đoán được không?”
Lúc những người khác còn đang mơ mơ màng màng, trong lòng tôi đã có đáp án.
Vì sáng sớm hôm nay Cố Dịch mới gửi WeChat cho tôi ảnh anh vừa lên đảo.
Tôi đợi thêm một lúc, thấy không ai nói gì thì giơ tay lên:
“Ừm… Là Cố Dịch sao?”
“Chính xác, chúc mừng cô Giang đã trả lời đúng ~ Chúc mừng cô đã nhận được một món quà bí mật!”
Lúc này khu bình luận lại bùng nổ.
[??? Tại sao yêu tinh này lại trả lời đúng?]
[Chắc là do ngày nào cũng nằm mơ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đáng tiếc ảnh đế Cố đã là hoa có chủ, còn lâu mới thích cô ta!]
Cũng có người thắc mắc.
[Hả? Lâm Lập Tuyết không phải vợ ảnh đế sao, vì sao ngay cả hành trình của chồng mình mà cũng không biết?]
[Ai nhờ bạn lo, Lập Tuyết nhà chúng tôi trời sinh khiêm tốn, không được à?]
[Đúng đúng vậy, nói thẳng ra thì có gì hay ho, Lập Tuyết cũng đâu phải kiểu phụ nữ thích được chú ý?]
Lúc dáng người cao lớn của Cố Dịch đi từ cửa vào, các khách mời đều vô cùng kích động.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng hơi nâng lên.
Chào hỏi xong nhân viên nói:
“Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là, cùng nhau làm một bàn tiệc chiêu đãi khách quý.”
11.
Phòng bếp để lại cho nhóm khách mời, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Lâm Lập Tuyết nhìn tờ giấy thông báo, đột nhiên đứng ra, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
“Nếu mọi người đã không có ý kiến thì để tôi phân công nhiệm vụ vậy.”
Cô ta nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói:
“Giang Dung, cô khá khỏe, cô đi đốn củi gánh nước đi. Tôi và Tô Ngọc phụ trách rửa rau nấu nướng, Tô Tử Minh phụ trách vườn rau…”
Nói một hơi, cô ta ra vẻ hỏi thăm ý của mọi người:
“Sắp xếp như vậy mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Những người khác ngại livestream nên đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ ồn ào tỏ vẻ mình không có ý gì khác.
Tôi cười lạnh:
“Tôi có ý kiến.”
[Giang Dung này làm sao vậy, Tiểu Tuyết của chúng ta đã tốt bụng sắp xếp rồi, cô ta không cảm ơn thì thôi đi, bây giờ còn quay lại ý kiến?]
[Đúng vậy, những người khác không nói gì, mắc gì cô ta ý kiến, một chút tinh thần tập thể cũng không có.]
[Loại người này chính là kiểu người ích kỉ, không có chút ý thức cống hiến nào, trong nhóm là một con sâu làm rầu nồi canh!]
[Đúng là không trưởng thành chút nào, không biết tại sao chương trình lại mời cô ta nữa.]
[Bế Tuyết Tuyết về, để một mình cô ta tự sinh tự diệt là được rồi!]
Lâm Lập Tuyết quay đầu, nhẹ nhàng cười nhìn tôi:
“Ừm? Vì sao, tất cả mọi người đều có việc để làm, cô cũng đâu thể ngồi mát ăn bát vàng được?”
Tôi cười nói:
“Chẳng qua tôi thấy cô phân công không hợp lý, theo tôi biết thì cô đâu có biết nấu cơm? Cũng đâu giúp đỡ được gì? Cô định để một mình Tô Ngọc làm sao?”
Tô Ngọc nhìn thấy bầu không khí giữa chúng tôi ngày càng căng thẳng thì lập tức hòa giải:
“Không sao không sao, tôi làm được nha.”
Lâm Lập Tuyết mỉm cười đắc ý, bình thản nói:
“Đúng đó, Tô Ngọc người ta còn chưa nói gì đâu.”
[Đúng vậy, Tuyết Tuyết muốn nấu cơm thì để cô ấy nấu cơm đi, cô ta quản nhiều cái gì vậy.]
[Không biết làm cơm chẳng lẽ không thể làm cái khác được sao? Ai quy định người không biết nấu cơm thì không được xuống bếp?]
[Chết cười, tôi thấy cô ta đúng là chán rồi nên mới kiếm chuyện với Tuyết Nhi.]
Tôi liếc mắt nhìn bình luận, trong lòng cười lạnh.
Được thôi, đợi Lâm Lập Tuyết đốt cháy cái nhà bếp này rồi xem mấy người tẩy trắng kiểu gì.
Tô Tử Minh nhìn tôi nói:
“Để tôi đổi vị trí với em, dù sao em cũng là con gái, sức không lớn bằng tôi, loại chuyện như đốn củi gánh nước này để tôi làm là được rồi.”
Tôi lắc đầu cười nói:
“Không sao, không cần.”
[Ái chà, anh trai nhỏ này lịch sự thật đó.]
[Thành fan nha ~]
[Sao tôi cứ có cảm giác Giang Dung không biết nể mặt người ta vậy?]
[Đúng đó, người ta có lòng tốt còn không biết cảm kích.]