Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 3
Ban đầu, bạn bè xung quanh còn đồn đoán rằng giữa tôi và cậu ấy sẽ nảy sinh chút tình cảm.
Suy cho cùng, cả hai chúng tôi đều là học bá, mà một người thì đẹp trai, người kia lại là một mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nhìn thế nào thì cũng không có lý do để không thích đối phương.
Nhưng sự thật là, cậu ấy chưa bao giờ thích tôi.
Còn tôi, từ lâu đã chìm đắm trong nụ cười của cậu ấy hết lần này đến lần khác rồi.
Vào tiết học thứ hai, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đến phòng giáo vụ.
Tôi biết, chắc chắn là ba mẹ ruột đó của tôi tới rồi.
Dù đã để lại lá thư, họ vẫn không hề từ bỏ hi vọng đó !
Trong phòng giáo vụ chỉ có hai người Vương Dũng và Thẩm Lan.
Vừa nhìn thấy tôi bước vào, Thẩm Lan liền tiến tới, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã kịp thời né tránh.
Tôi nhìn họ, giọng nói kiên quyết và dứt khoát.
“Tôi sẽ không hiến thận cho Vương Thành Vũ.”
Sắc mặt Thẩm Lan đột nhiên cứng đờ, nở một nụ cười gượng gạo : “Thiến Thiến à, chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Con bị làm sao thế?”
Nếu tôi không biết được sự thật, có lẽ tôi đã bị diễn xuất của bà ta đánh lừa nữa rồi.
“Tôi mắc bệnh tim, tôi không muốn đem mạng sống của chính mình ra đùa giỡn.”
Thẩm Lan không ngờ tôi sẽ nói ra lời như vậy, sửng sốt một hồi.
“Nhưng, chẳng phải bệnh của con đã khỏi rồi sao? Bác sĩ đều nói là không có vấn đề gì rồi mà.”
Tôi cười lạnh một tiếng : “Phải rồi, các người luôn biết tôi mắc bệnh tim, vì thế mới vứt bỏ tôi, đúng chứ?”
Thấy bí mật của mình bị vạch trần, trên gương mặt Thẩm Lan thoáng hiện vẻ bối rối trong giây lát, nhưng rất nhanh, bà đã kìm nén lại được.
Bà ta lại đổi sang vẻ mặt đáng thương, cố gắng tìm lý do để biện hộ cho bản thân.
“Không phải như vậy đâu, Thiến Thiến, năm đó mẹ và ba con không có một đồng nào, nếu con ở với chúng ta thì chỉ có con đường chết thôi.”
“Nhưng nếu con đi theo họ thì khác, họ có khả năng, có thể giúp con chữa khỏi bệnh, chúng ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho con thôi mà !”
Vì muốn tốt cho tôi sao?
Lúc họ hưởng thụ cuộc sống sung sướng thì chẳng bao giờ nhớ đến tôi, chỉ khi nào cần tôi, họ mới nghĩ đến tôi.
Cái tốt như vậy, tôi thà không cần còn hơn.
“Các người tốt hơn hết là tự hiến thận mình cho Vương Thành Vũ đi ! Nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, con trai của các người sẽ không còn sống nổi đâu.”
“Tôi còn phải vào lớp, nên đi trước đây.”
Nói xong, tôi trực tiếp bước ra khỏi phòng giáo vụ.
Phía sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Lan chửi rủa đầy cay nghiệt.
“Tô Kiều, mày không phải là con người, em trai của mày sắp chết rồi, mày sao có thể máu lạnh đến như vậy? Mày muốn nhìn em mày chết thì mới vừa lòng đúng không?”
“Mày là kẻ gieo tai hoạ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi ! Đáng lẽ ngay từ đầu tao không nên sinh ra mày !”
Tôi cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng là bọn họ muốn nhìn thấy cả tôi lẫn Vương Thành Vũ đi chết cơ mà !
Vì bà ta, mà mọi người trong trường đều bàn tán rất nhiều về tôi.
Sau lưng tôi, họ chửi tôi là kẻ máu lạnh, là đứa vong ơn phụ nghĩa, không có lương tâm, là đồ phản bội.
Tôi còn chả biết cái “ơn” đó đến từ đâu cơ.
Là cái ơn sinh ra nhưng không nuôi dưỡng? Hay cái ơn vứt bỏ tôi một cách tàn nhẫn?
Khi tôi bất ngờ trở về nhà, ba mẹ nuôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tôi chỉ bảo rằng bản thân không muốn hiến thận cho Vương Thành Vũ nữa, chứ không kể với họ việc mình đã biết rõ bộ mặt thật của ba mẹ ruột.
Nếu họ biết, chắc chắn sẽ tìm đến bọn họ để nói lý lẽ một phen.
Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với bọn họ nữa, càng không muốn để họ xúc phạm ba mẹ nuôi của tôi.
Tôi vốn tưởng là mọi chuyện đã kết thúc ở đây, nhưng không ngờ Vương Dũng và Thẩm Lan lại đều không dễ dàng buông tha cho tôi.
Họ đến tìm phóng viên và rêu rao trên các mặt báo rằng tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa, máu lạnh, thấy chết không cứu.
Ngày hôm đó, tôi đi bộ đến trường như mọi khi.
Chưa kịp bước tới cổng trường đã bị mấy phóng viên tinh mắt phát hiện ra rồi.
Bốn năm nam phóng viên cao lớn, lực lưỡng lập tức bao vây lấy tôi.
Họ chẳng thèm quan tâm đến sự phản đối của tôi, trực tiếp giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, miệng không ngừng đặt ra những câu hỏi dồn dập.
【Tô Thiến, nghe nói vốn dĩ em đã đồng ý hiến thận cho em trai rồi, nhưng sau đó lại đột ngột thay đổi quyết định, lý do là gì vậy?】
【Có tin đồn cho rằng ba mẹ nuôi của em muốn đòi tiền từ ba mẹ ruột, cuối cùng không đạt được thoả thuận, có phải như vậy không?】
【Em trai của em mới 10 tuổi, nếu em ấy vì em mà chết, liệu em có cảm thấy áy náy không?】
Micro của phóng viên dí sát vào mặt tôi, tôi cau mày, còn chưa kịp tức giận thì bất ngờ có một bàn tay xuất hiện, đẩy các cây micro ấy ra xa.
Bóng dáng quen thuộc đó đứng chắn trước mặt tôi, một tay che chở cho tôi phía sau lưng mình.
Với giọng điệu đầy phẫn nộ, cậu ấy đáp trả thẳng thừng với những phóng viên kia.
“Việc có hiến thận hay không là chuyện của cô ấy, các người nhiệt tình như vậy sao không tự đi mà hiến luôn đi? Người lớn cả rồi mà còn đến đây để áp đặt đạo đức với một cô gái nhỏ à? Có biết xấu hổ không thế?”
“Nếu như em trai của cô ấy thật sự mất mạng, thì cho dù có lùi một vạn bước cũng chẳng thể đổ lỗi lên đầu cô ấy được, ba mẹ của em trai cô ấy còn không muốn hiến, vậy dựa vào cái gì mà đòi cô ấy phải hiến chứ?”
“Ba mẹ cô ấy chỉ sinh ra mà không nuôi dưỡng, sao các người không đi đưa tin đi? Ở đây bịa đặt tin đồn nhảm, tôi thật sự nghi ngờ các người đã nhận tiền bất chính. Các người là phóng viên của toà soạn nào? Tôi sẽ báo cáo các người.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Quý Lễ Trần mắng người, không ngờ rằng cậu ấy không chỉ là học bá, mà ngay cả ở phương diện cãi lý cũng thuộc hàng đỉnh.
Mấy phóng viên kia có vẻ là lần đầu bị người khác phản pháo đến như thế, đứng ngơ ngác hết cả ra rồi.
Phải mất một lúc lâu, họ mới lúng túng thu dọn đồ đạc rồi ảo não rời đi.
Rất nhiều người trong trường đứng lại xem, nhưng ngoài Quý Lễ Trần, không một ai dám đứng ra giúp đỡ.
Ngay cả bảo vệ của trường cũng chọn cách làm ngơ.
“Cho cậu này.”
Không biết từ lúc nào Quý Lễ Trần đã quay người lại, cậu ấy đưa cho tôi một phần sandwich và sữa, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp như mọi khi.
Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu cậu ấy có mắc chứng tâm thần phân liệt không nữa.
Nếu không thì sao cậu ấy có thể một giây trước còn mắng người ta gay gắt, một giây sau lại cười rạng rỡ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi không nhận bữa sáng của cậu ấy, chỉ trêu chọc một cách đầy ẩn ý.
“Cậu ăn đi ! Vừa rồi mắng người chắc tốn không ít chất xám ha !”
Cậu ấy cũng không hề khó chịu, lấy từ trong túi ra một hộp sữa rồi đặt nó lên đầu tôi.
“Cậu cũng nên bổ sung cho não chút rồi đó, phản ứng của cậu chậm chạp quá !”
Cảm giác như hộp sữa đó sắp rơi xuống, tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
Còn may, vẫn chưa có rơi !
Chuyện tôi từ chối hiến thận cho Vương Thành Vũ đã được lan truyền rầm rộ khắp mạng xã hội, và nhà trường cũng nhận thấy dư luận đang ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trường học đề nghị tôi tạm thời nghỉ học một thời gian, đợi khi dư luận lắng xuống rồi hẳn quay trở lại.
Tôi không ngờ rằng Vương Dũng lại tàn nhẫn đến vậy, dùng tiền để thuê phóng viên viết những bài báo đổi trắng thay đen.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa là họ thực sự còn muốn làm hại đến ba mẹ nuôi của tôi.
Vào ngày thứ ba tôi nghỉ học ở nhà, vợ chồng Vương Dũng đã tìm đến.
Ông ta cầm một bản hợp đồng mua bán nhà, ném thẳng lên bàn.
Với vẻ mặt đầy đắc ý, ông ta cười khẩy : “Ngôi nhà này bây giờ là của tôi, tôi cho các người hai ngày để dọn ra ngoài.”
Ba nuôi tôi cầm bản hợp đồng trên bàn, càng xem, chân mày ông càng nhíu chặt.
“Đây…nhưng hợp đồng thuê nhà tôi ký có kỳ hạn là một năm, còn ba tháng nữa mới hết hạn mà!?”
Vương Dũng hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ : “Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, lát nữa tôi sẽ cho người chuyển khoản cho ông.”
Sắc mặt ba nuôi tôi tái nhợt, ông đặt hợp đồng xuống, cố gắng thuyết phục thêm : “Vương tổng, ông xem có thể cho chúng tôi làm hết năm nay không? Chỉ năm nay thôi?”
Vương Dũng không trả lời, nhưng Thẩm Lan đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, khinh miệt liếc nhìn ba nuôi tôi.
“Được thôi, chỉ cần Tô Thiến đồng ý hiến thận cho con trai tôi, chúng tôi sẽ tặng căn nhà này cho các người.”
Nghe điều kiện đó, ba nuôi tôi liền cau mày, dứt khoát từ chối bằng một giọng lạnh lùng.
“Tôi tuyệt đối không lấy con gái mình ra làm giao dịch, các người đi đi ! Chúng tôi sẽ chuyển ra ngoài vào ngày mai.”
Vương Dũng cười chế nhạo : “Tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại, với cái thân già yếu bệnh tật này của các ông, muốn kiếm kế sinh nhai khác không phải là điều dễ dàng đâu.”
“Hơn nữa,” Ông ta như có như không mà liếc nhìn tôi.
“Nếu chẳng may con gái ông bị tái phát bệnh tim thì các người phải làm thế nào, lợi bất cập hại đấy?”
Nghe thấy những lời độc ác của Vương Dũng, ba nuôi tôi giận dữ, cầm lấy chiếc lọ đựng đũa trên bàn ném xuống đất.
“Các người đều cút hết cho tôi, cút đi, cút——”
Thẩm Lan nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy sự ghê tởm : “Đúng là không biết tốt xấu!”
…
Sau khi họ rời đi, cửa tiệm lại trở về một khoảng yên tĩnh.
Ba nuôi tôi vẫn chưa hết giận, ngồi trên ghế, hơi thở phập phồng rõ rệt.
Mẹ nuôi vội vàng rót cho ông một ly nước, khuyên nhủ ông đừng tức giận nữa.
Nhìn gương mặt gầy gò của ba mẹ nuôi, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác hối hận.
Căn nhà hai tầng này, họ đã ở đây được hơn 20 năm rồi, tầng dưới là tiệm mì – nguồn sống của chúng tôi, tầng trên là tổ ấm nhỏ bé của gia đình tôi.
Nếu không vì tại tôi, họ đã không phải chịu cảnh già cả rồi mà còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà thế này.
Mẹ nuôi nhận ra sự tự trách trên khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng an ủi.
“Thiến Thiến, không sao đâu, bố mẹ từ lâu đã thấy tiệm này quá nhỏ rồi, lần này đúng dịp để chúng ta tìm một cửa tiệm lớn hơn.”
“Con đừng lo lắng, tay nghề của bố con giỏi thế này, dù có đi đâu thì cũng có thể mở tiệm tốt mà!”
Mắt tôi đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt rồi ôm chầm lấy mẹ nuôi : “Mẹ ơi, con xin lỗi !”