Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 2
Là tôi? Hay là ai khác?
Hình dáng gầy gò ốm yếu đó thoáng hiện qua trong đầu tôi, và một giả thuyết cũng bắt đầu hình thành trong suy nghĩ.
Nếu thật sự đúng như vậy, thì tôi……
Ban đầu mẹ ruột tôi muốn tôi ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, nhưng tôi kiên quyết đòi về, bà không thể làm gì khác, cuối cùng vẫn để tôi về nhà.
Tôi ở nhà tĩnh dưỡng năm ngày, mỗi ngày đều uống đủ thể loại thuốc bổ.
Bọn họ bảo cơ thể tôi quá yếu, cần phải bồi bổ cho thật nhiều.
Nhưng tôi biết, sự thật không phải là như vậy.
Đã ba ngày rồi tôi không gặp Vương Thành Vũ, linh cảm mách bảo tôi rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, đến tối, ba mẹ ruột tới phòng tìm tôi.
Sắc mặt mẹ ruột tôi rõ ràng là có phần hốc hác, bà nhìn tôi, dường như muốn nói gì nhưng lại ngập ngừng.
“Thiến Thiến, em trai con…nó mắc chứng u rê huyết cao (suy thận giai đoạn cuối), cần phải ghép thận mới có thể sống sót được. Con có thể cứu em con không? Xem như là mẹ cầu xin con.”
Khi bà nói, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên có chút run rẩy.
Mặc dù đã đoán trước được rằng Vương Thành Vũ bị bệnh, nhưng khi thật sự nghe từ miệng bà, tôi vẫn do dự.
“Ba con những năm gần đây tiệc tùng nhiều, sức khoẻ không tốt. Còn mẹ, sau khi sinh hai đứa, cơ thể cũng để lại nhiều bệnh tật.”
“Chúng ta thật sự không còn lựa chọn nào khác, Thành Vũ hiện giờ vẫn đang nằm viện, bác sĩ nói nếu không tìm được thận phù hợp, thằng bé sẽ chết.”
“Nhưng… nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà !”
Phải rồi ! Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng còn tôi, tôi không phải cũng là một đứa trẻ sao?
Tôi nói cho tôi thời gian để suy nghĩ.
Họ cũng tỏ ra thấu hiểu.
Chỉ là, trước khi rời đi, mẹ ruột tôi mắt ngấn lệ, hai tay nắm chặt tay tôi, như thể vừa muốn an ủi, vừa như đang muốn tạo áp lực lên tôi.
Thứ bảy, tôi trở về nhà ba mẹ nuôi.
Đứng trước cửa quán mì, tôi nhìn mẹ nuôi bận rộn phục vụ khách, gọi món, dọn dẹp bàn ghế.
Chính nhờ họ dùng quán mì nhỏ này, mà đã kéo tôi từ tay tử thần trở lại, cho tôi một cuộc đời thứ hai.
Mạng sống của tôi là do họ ban tặng, vì vậy cho nên, tôi muốn được xin ý kiến từ họ.
Gần một tuần không gặp tôi, mẹ nuôi nhìn thấy tôi liền đặt bát đũa trên tay xuống, xúc động kéo tôi lại rồi ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Như thể muốn chắc chắn rằng tôi không có vấn đề gì.
Vì sợ họ lo lắng, nên tôi không nói với họ chuyện bản thân vừa bị ngất.
Cuối tuần nên quán mì đông khách hơn ngày thường, tôi lại y như trước, phụ giúp quán.
Ba mẹ nuôi rất vui mừng, dường như chỉ cần thấy tôi khoẻ mạnh là đủ để họ hạnh phúc lắm rồi vậy.
Buổi tối, họ đặc biệt đóng cửa quán sớm, chỉ để cùng tôi ăn một bữa cơm tối.
Lúc đang ăn được nửa bữa, mẹ nuôi nhận ra tôi có vẻ không được tập trung.
Tôi nhìn hai người yêu thương tôi nhất trên đời trước mặt, im lặng vài giây, rồi quyết định nói với họ về bệnh tình của Vương Thành Vũ.
Sau khi nghe điều này xong, đầu tiên họ sững sờ, sau đó là do dự, cuối cùng thận trọng dò hỏi tôi.
“Thiến Thiến, thân thể của con vốn đã yếu hơn so với người bình thường, hay là….”
Tôi biết ba nuôi muốn nói gì nhưng không dám nói ra. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy một chút ích kỷ trên gương mặt họ.
Nhưng sự ích kỷ của họ không phải dành cho bản thân, mà là vì tôi.
Từ nhỏ, tôi đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Ba mẹ nuôi tôi khi đó đã dốc hết tất cả tiền bạc để cứu tôi, thậm chí còn phải gánh rất nhiều nợ nần.
Mặc dù ca phẫu thuật của tôi rất thành công, nhưng cơ thể tôi vẫn không thể so sánh với người bình thường được.
Tôi lớn lên trong sự chăm sóc cẩn thận và chu đáo của họ.
“Thiến Thiến, mẹ biết suy nghĩ này của ba mẹ rất ích kỷ, nhưng….chúng ta thật sự rất sợ con sẽ gặp chuyện gì.”
“Con……”
Giọng mẹ nuôi nghẹn ngào, bà dựa mặt vào vai ba nuôi, khẽ nức nở, như thể không muốn tôi nhìn thấy mặt ích kỷ này của bà.
Tôi cúi đầu, không nói gì.
Tôi đã đưa ra quyết định rồi.
Hình ảnh khuôn mặt xanh xao, suy dinh dưỡng của Vương Thành Vũ cứ phóng đại trong tâm trí tôi.
Tôi vẫn không thể bỏ mặc nó.
“Ba mẹ, con muốn cứu nó !”
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng lại như đẩy họ vào hố băng lạnh giá.
Bầu không khí trở nên trầm mặc, chẳng ai lên tiếng nói thêm lời nào.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy ba nuôi thở dài.
“Thiến Thiến à, chúng ta, tôn trọng lựa chọn của con.”
“Nhưng, nhất định phải có được sự cho phép của bác sĩ, nếu như bác sĩ kiểm tra thấy cơ thể con không đủ điều kiện để thực hiện việc ghép thận, thì cho dù con có kiên quyết thế nào, ba mẹ cũng sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Con là con của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không để con lấy mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của một người khác.”
Đôi mắt họ đã đỏ hoe từ lâu, ánh mắt tràn ngập sự thương xót và bất lực nhìn tôi.
Tôi hứa với họ rằng, chỉ cần bác sĩ không cho phép, thì tôi sẽ từ bỏ ý định này ngay.
Lúc đó họ mới nhẹ lòng được đôi chút.
Khi nghe được tôi đồng ý hiến thận cho Vương Thành Vũ, mẹ ruột liền nắm chặt lấy tay tôi, khuôn mặt đầy vẻ khuây khoả, trên môi là những lời khen ngợi không ngớt, còn hứa rằng từ nay sẽ đối xử tốt với tôi gấp bội.
Còn ba ruột tôi, ông chỉ nở một nụ cười nhạt, biểu cảm trên gương mặt khiến tôi có chút lưu tâm.
Vì tình trạng của Vương Thành Vũ không tốt, nên ngày hôm sau là họ đã đưa tôi đến bệnh viện để làm đủ loại kiểm tra.
Ba mẹ nuôi cũng đi cùng tôi trong suốt quá trình, kết quả xét nghiệm sẽ phải chờ ba ngày sau.
Ba ngày sau, bác sĩ cầm kết quả, thông báo với chúng tôi rằng sức khoẻ của tôi rất tốt, hoàn toàn có thể hiến thận cho Vương Thành Vũ.
Mẹ ruột tôi thở phào nhẹ nhõm, còn ba mẹ nuôi tôi thì như thể cả bầu trời này đều sụp đổ vậy.
Vẻ mặt họ đầy u ám, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng dành cho tôi.
Ca phẫu thuật được ấn định, dự kiến sẽ diễn ra sau một tuần.
Mẹ ruột đã giúp tôi xin nghỉ học một tháng, rồi bà cưng chiều tôi cứ như tôi là một bảo bối quý giá.
Tôi tự nhủ rằng, chỉ cần sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ rời khỏi nơi đây.
Trở về nhà của ba mẹ nuôi tôi, cũng xem như là đã báo đáp được ân tình sinh dưỡng rồi.
Đêm hôm đó, ngay giữa khuya bỗng nhiên tôi không thể ngủ được, muốn lấy chút sữa uống để cho dễ ngủ hơn.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, dù chỉ là một cơn gió thổi qua cũng có thể nghe rõ mồn một.
Huống chi là tiếng nói chuyện cố ý hạ thấp âm lượng kia.
Tôi lần theo âm thanh đi tới nhà bếp, rồi thấy ba mẹ ruột đang ngồi ở quầy bar, ăn bít tết và nhâm nhi rượu vang đỏ.
Đúng là một khung cảnh đầy lãng mạn.
Nếu như những lời họ nói ra không tàn nhẫn đến vậy.
Mẹ ruột nhìn ba ruột tôi với một nụ cười quyến rũ.
“Cũng may mà khi chúng ta vứt bỏ nó, vẫn còn khôn ngoan mà theo dõi xem ai đã nhặt nó về, nếu không thì bây giờ Thành Vũ của chúng ta đã chẳng có nguồn thận tốt thế này đâu.”
Ba ruột tôi không nói gì, nhưng ánh mắt của ông rõ ràng là đang đồng ý với những gì mẹ ruột tôi vừa nói.
Mẹ ruột tôi tiếp tục : “Nhưng cũng xem như mạng của nó lớn, bệnh tim bẩm sinh thế mà vẫn sống được, còn nhà kia cũng vậy, vì nuôi đứa con của người khác mà tiêu hết toàn bộ số tiền dành dụm nhiều năm, đã vậy bây giờ còn nợ mấy vạn nữa chứ !”
Ba ruột tôi nhấp một ngụm rượu, cười khẩy : “Điểm yếu của người lương thiện chính là sự tốt bụng, vì thế nên cả đời họ chỉ có thể chịu khổ vì lòng tốt của mình thôi.”
Mẹ ruột tôi nâng ly đồng tình : “Con nhỏ này cũng thật ngu ngốc, lại tin rằng chúng ta không thể hiến thận cho Thành Vũ là vì sức khoẻ không đủ. Trong cái nhà này, chỉ có nó là sức khoẻ kém nhất thôi đấy.”
“Đáng tiếc là, nó lại không hề tự nhận ra điều đó.”
Lời nói của họ như một xô nước đá dội thẳng lên đầu tôi, lạnh đến mức làm cả người tôi cứng đờ.
Thì ra, tôi đã bị họ cố tình bỏ rơi !
Thì ra, họ đón tôi về nhà cũng chỉ vì muốn lấy thận của tôi !
Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ.
Trên đời này làm sao lại có những bậc cha mẹ ích kỷ đến như vậy? Họ không yêu ai cả, chỉ yêu chính bản thân họ thôi.
Bất kể là tôi, hay là Vương Thành Vũ.
Cái gọi là công ơn sinh thành của họ, đêm nay xem như đã tan biến hoàn toàn trong tôi rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi họ còn chưa tỉnh giấc, tôi đã vội vàng rời khỏi nhà để đến trường.
Lúc nhìn thấy tôi bước vào lớp, trong mắt Quý Lễ Trần thoáng hiện lên một tia vui mừng.
Cậu ấy chậm rãi bước về phía tôi, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cậu đã khoẻ hẳn chưa?”
Tôi khẽ ngỡ ngàng, bởi không biết Thẩm Lan đã nói gì với nhà trường.
“Ừm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cái này cho cậu, tốt cho não lắm đấy !”
Cậu ấy đặt một túi tiểu long bao và một cốc sữa đậu nành lên bàn tôi, nụ cười trên gương mặt cậu càng thêm rạng ngời hơn.
Tôi quả thực là có hơi đói, nên liền lấy một cái tiểu long bao ra rồi bắt đầu ăn.
Mọi người xung quanh cũng không lấy làm lạ đối với sự tương tác giữa tôi và Quý Lễ Trần, dường như đã quá quen thuộc rồi.
Cậu ấy bắt đầu gần gũi với tôi từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là sau kỳ thi giữa học kỳ năm lớp 10.
Lần đó, tôi đã chiếm lấy vị trí số một của cậu ấy.
Từ đó trở đi, cậu ấy cứ liên tục cạnh tranh với tôi.