Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 1
Ba ngày trước, ba mẹ nói với tôi rằng, tôi không phải con ruột của họ.
Ba mẹ ruột của tôi là những doanh nhân có tiếng trong thành phố.
Thực ra, tôi căn bản không quan tâm đến việc họ có phải ba mẹ ruột của tôi hay không.
Bởi lẽ, đối với tôi, họ còn tốt hơn cả ba mẹ ruột nữa, tôi thích được ở bên cạnh họ.
Thế nhưng, ba mẹ ruột đó của tôi lại tìm đến tận cửa rồi.
…
Nhìn người phụ nữ với dáng vẻ sang trọng trước mắt, trong lòng tôi dâng lên chút bất an.
“Con chính là Thiến Thiến đúng không! Con gái ngoan của mẹ à ! Cuối cùng chúng ta cũng tìm được con rồi, mẹ là mẹ của con đây !”
Người phụ nữ cao quý tự nhận là mẹ tôi nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt rưng rưng lệ, nghẹn ngào nức nở.
So với mẹ ruột, bố ruột tôi lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
“Thiến Thiến, về nhà cùng chúng ta nhé ! Chúng ta có thể cho con một môi trường học tập tốt hơn !”
Câu này nói này của ông ta tôi không thích nghe chút nào, vì tôi vốn chẳng hề thấy môi trường hiện tại của mình có gì kém cả, hơn nữa, tôi luôn là học sinh đứng nhất trường suốt thời gian qua.
Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng chỉ đứng thứ hai.
Thấy tôi không hề động lòng, họ liền quyết định chuyển hướng sang ba mẹ nuôi của tôi.
“Hai người chính là ba mẹ nuôi của Thiến Thiến nhỉ ! Mười mấy năm qua, thật may là nhờ có hai người chăm sóc cho Thiến Thiến, đây là 30 vạn, xem như là tấm lòng của chúng tôi, cảm ơn hai người đã chiếu cố Thiến Thiến suốt ngần ấy năm.”
Vương Dũng lấy ra một tấm thẻ, dúi vào tay ba nuôi tôi, nhưng ông không nhận, mà đẩy tấm thẻ trả lại.
“Chúng tôi nuôi Thiến Thiến không phải vì mong nhận được sự đền đáp từ ai cả, số tiền này ông nên giữ lại đi.”
“Chuyện này……”
Vương Dũng liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn ba nuôi tôi, dường như có điều muốn nói nhưng ngập ngừng rồi lại thôi.
Ba nuôi tôi đương nhiên hiểu rõ ý đồ của ông ta, nên liền quay sang tôi, bắt đầu khuyên nhủ với giọng đầy chân thành.
“Thiến Thiến à, con nên về với ba mẹ ruột của mình đi ! Họ có thể cho con một môi trường và sự giáo dục tốt hơn, sẽ có ích cho tương lai của con.”
Ánh mắt ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, nhưng ba mẹ nuôi tôi xưa nay đều là những người lương thiện và luôn biết an phận.
Đối với việc ba mẹ ruột đến đón con về, là một lẽ thường tình không thể tránh, họ chắc chắn sẽ không ngăn cản.
“Thiến Thiến, nơi này mãi mãi là nhà của con, sau này nếu con nhớ ba mẹ, cứ trở về, ba mẹ con vẫn sẽ luôn ở đây !”
Mẹ nuôi tôi khó khăn lắm mới nở được nụ cười, bà rõ ràng là đang cười, nhưng sao trông lại bi thương đến vậy.
Tôi hiểu tính cách của họ, một khi họ đã cho rằng điều gì đúng, thì dù có mười con bò cũng không kéo họ lại được.
Vì thế, tôi nghe theo lời họ, theo chân ba mẹ ruột “trên danh nghĩa” của mình về nhà.
Dù sao cũng chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi, bình thường tôi vẫn sẽ có thể đến thăm họ lúc đi học.
Ba ruột của tôi tên là Vương Dũng, một trong mười doanh nhân xuất sắc hàng đầu của thành phố Nghi Thành.
Mẹ ruột tên Thẩm Lan, là một quý bà sang trọng, toàn thân lấp lánh châu báu, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rất giàu có rồi.
Tôi còn có một đứa em trai, tên là Vương Thành Vũ, trông nó gầy gò yếu ớt, chẳng hề giống một đứa trẻ 10 tuổi chút nào cả.
Nhà của họ rất lớn, là một biệt thự ba tầng, trong nhà còn có bảo mẫu.
Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cuộc sống như những đại tiểu thư trên phim truyền hình.
Thẩm Lan sắp xếp cho tôi một căn phòng có ban công, phòng rất rộng rãi, được bố trí toàn màu hồng, tràn ngập cảm giác ngọt ngào của thiếu nữ.
Nếu tôi 10 tuổi, chắc chắn sẽ rất thích, nhưng giờ tôi đã 16 tuổi rồi.
Họ đối với tôi rất nhiệt tình, đưa tôi đến trung tâm mua sắm để mua đủ loại quần áo đắt tiền, còn đủ loại thiết bị điện tử nữa.
Họ nghiêm túc hỏi tôi thích ăn gì, ghét gì, rồi dặn dò bảo mẫu chuẩn bị những món ăn mà tôi yêu thích.
Tất cả như thể họ đang muốn cố gắng bù đắp cho những năm tháng xa cách, mang đầy cảm giác áy náy.
Họ thậm chí còn muốn giúp tôi chuyển đến một trường quý tộc trong thành phố, nhưng tôi đã từ chối.
Sau đó, họ liền trực tiếp quyên góp 20 vạn cho trường tôi.
Kết quả là mọi người trong trường đều biết ba mẹ ruột mà tôi nhận lại là những người giàu có.
Bọn họ ngưỡng mộ với vận may của tôi, trêu chọc rằng từ nay dù không cần cố gắng, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống sung túc.
“Tô Thiến, thầy Hứa bảo cậu đến văn phòng một lát.”
Người luôn nở nụ cười ấm áp này là Quý Lễ Trần, cũng là đối thủ cạnh tranh của tôi từ trước tới nay.
Thỉnh thoảng tôi cũng bị Quý Lễ Trần đẩy xuống vị trí thứ hai.
Khi đến văn phòng, thầy Hứa vừa thấy tôi liền niềm nở bảo tôi ngồi xuống, còn đặc biệt rót cho tôi một ly nước nữa.
“Tô Thiến, trường mình gần đây đang chuẩn bị tổ chức hoạt động du lịch mùa thu, nghe nói trang trại Dương An ở ngoại ô là của gia đình em đúng không?”
“Em xem có thể hỏi thử bố em, liệu chúng ta có thể tổ chức một ngày hoạt động ở đó được không?”
Ánh mắt thầy nhìn tôi, tràn đầy sự quyết tâm, không chấp nhận từ chối.
Thay vì nói là hỏi ý kiến, chi bằng nói thầy đang thông báo cho tôi thì đúng hơn.
Tôi không đưa ra lời đồng ý chắc chắn, chỉ nói khi nào về sẽ hỏi thử thôi.
Thầy Hứa thản nhiên cười cười, rồi cầm chiếc điện thoại trên bàn đưa cho tôi.
“Không cần đợi quay về hỏi, hỏi ngay bây giờ luôn đi !”
Tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại có hiện số của sếp Vương, hoá ra thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước để đợi tôi rồi.
Tôi cầm lấy điện thoại và bấm gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, tôi chỉ giải thích đơn giản về việc trường muốn tổ chức hoạt động du lịch mùa thu.
Không ngờ ba ruột tôi lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
Vì đang mở loa ngoài nên đương nhiên thầy Hứa cũng nghe thấy toàn bộ, thầy lấy lại điện thoại từ tôi, rồi bắt đầu tâng bốc ba ruột tôi không ngớt.
Tôi tự giác rời khỏi văn phòng.
Sau khi bước ra ngoài, tôi gặp Quý Lễ Trần ở cửa, cậu đang tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
Mái tóc đen loà xoà che khuất hàng chân mày, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, toàn thân toát ra hơi thở của ánh mặt trời.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, cậu ấy quay đầu lại, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào tôi, đôi môi đẹp đẽ ấy liền nở một nụ cười ôn nhu.
“Thầy Hứa không nói gì với cậu chứ !”
Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn cậu ấy : “Thầy nên nói gì với tôi à?”
“Cậu đạt hạng hai trong bài kiểm tra toán lần này, thầy không nói gì cậu sao?”
Đôi mắt đen láy của Quý Lễ Trần loé lên chút xảo quyệt, trông như đang ngầm khoe khoang rằng bản thân cậu đã đạt được hạng nhất trong bài kiểm tra vậy.
Tôi bước thẳng qua cậu ấy, giọng điệu thản nhiên : “Nhưng ngoài Toán ra, tất cả các môn khác tôi đều đứng nhất.”
Nghe tôi nói thế, cậu ấy cũng không hề tức giận, vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Ừm, lần sau tôi sẽ vượt qua cậu.”
Cậu ấy lúc nào cũng vậy, dù là cậu ấy đứng nhất hay tôi đứng nhất, đều phải đích thân đến trước mặt tôi để khoe khoang hoặc truyền chút năng lượng cho tôi một cách hăng hái.
Buổi tối về nhà, mẹ ruột lại nhờ bảo mẫu nấu rất nhiều món tôi thích, còn có một nồi canh không thể thiếu như mọi ngày.
Bà lúc nào cũng ân cần gắp đầy cả bát thức ăn cho tôi, quan tâm, dặn dò tôi phải ăn cho nhiều vào.
Hơn nửa tháng kể từ khi tôi về ngôi nhà này, tôi đã tăng lên ba cân.
Còn em trai tôi thì ngược lại, càng ngày càng gầy, sắc mặt cũng càng ngày càng xấu đi trông thấy.
Tôi từng hỏi nó có chỗ nào không khoẻ không, nhưng nó chỉ lắc đầu, không nói thêm gì cả.
Tôi thật tò mò, một đứa trẻ 10 tuổi, sao lúc nào cũng có vẻ mặt chín chắn như người lớn thế nhỉ !
Một tuần sau, chuyến du lịch mùa thu của trường tổ chức chính thức bắt đầu.
Địa điểm là trang trại Dương An ở ngoại ô.
Lần du lịch mùa thu này dành cho toàn bộ khối 11 nên số lượng học sinh rất đông.
Trang trại rất rộng, có nhiều hoạt động trải nghiệm : vắt sữa, cạo lông cừu, bắt cá và nướng thịt.
Do sức khoẻ tôi vẫn luôn không tốt lắm, nên tôi không tham gia những hoạt động đó mà chỉ đứng một bên chuẩn bị nguyên liệu cho buổi nướng thôi.
“Sao cậu không đi chơi đi?”
Tôi nhìn Quý Lễ Trần đang rửa rau bên cạnh và hỏi.
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, khiến nụ cười của cậu càng thêm phần rực rỡ.
“Tôi không thích động vật.”
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của cậu ấy pha chút ý cười, ánh mắt nhìn tôi như thể trong đôi mắt ấy chỉ có mình tôi, chẳng còn gì khác.
Tim tôi như ngừng đập một nhịp, bất giác thu ánh mắt lại, cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Đến 12 giờ trưa, mọi người đi chơi đều đã trở về.
Buổi tiệc nướng cũng chính thức bắt đầu, Quý Lễ Trần trực tiếp trở thành đầu bếp nướng thịt, còn tôi làm người chạy việc.
“Tô Thiến.”
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi vô thức xoay đầu lại nhìn.
Là Hà Cường của lớp chúng tôi.
Cậu ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, hỏi tôi : “Cái này có nướng được không?”
Rồi, cậu ta lấy từ phía sau lưng ra một con rắn cỏ và đặt nó trước mặt tôi.
Nhìn con rắn cách mình chưa đến 5cm, tim tôi đột nhiên loạn nhịp, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong bệnh viện rồi.
Căn phòng bệnh rộng lớn chỉ có một mình tôi, mùi thuốc khử trùng vẫn khó chịu như ngày nào.
Tôi không thích ở trong bệnh viện, nên quyết định xuống giường xuống giường chuẩn bị về nhà.
Lúc tôi vừa định mở cửa phòng, bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ ruột tôi và bác sĩ ở bên ngoài.
“Bác sĩ, tình trạng hiện tại của Thiến Thiến có ảnh hưởng gì đến việc ghép thận không?”
“Hiện tại tình hình của em ấy không quá nghiêm trọng, chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, thường thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ chăm sóc sức khoẻ cho con bé bình phục trở lại, thời gian này phiền bác sĩ rồi.”
Nghe đoạn đối thoại của họ, trong lòng tôi trào dâng cảm giác bất an mơ hồ.
Ghép thận? Ai cần ghép thận?