Cuộc Đời Lý Trí Của Ôn Tĩnh - Chương 5 - Ngoại Truyện 2
1.
Sau khi rời khỏi Ôn Tĩnh, tôi không rơi xuống mười tám tầng địa ngục và chịu đựng sự tra tấn như tôi dự đoán.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại trường trung học nơi tôi lần đầu tiên gặp gỡ Ôn Tĩnh.
Đi ở phía trước tôi không xa là Ôn Tĩnh buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục học sinh đơn giản, đang cười nói vui vẻ với bạn bè bên cạnh.
Kiếp trước, tôi chính là như vậy ném bóng về phía trước, sau đó mượn cơ hội nhặt bóng để làm quen với cô ấy.
Cô ấy đang rất tốt.
Tay cầm bóng của tôi siết chặt hơn.
Tôi không dám đến gần cô ấy nữa.
2.
Trong hai năm trung học, tôi thường lặng lẽ nhìn về phía Ôn Tĩnh.
Tôi không ở bên Ôn Tĩnh, cô ấy không hề mất đi vẻ hào nhoáng của mình, ngược lại, vì không phải lo lắng về lòng tự trọng kém cỏi của tôi nên cô ấy đã được nhận vào trường đại học tốt nhất cả nước trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Thì ra là tôi không biết, cô ấy đã chịu đựng tôi nhiều như vậy?
Nhưng tôi cố gắng thế nào, cũng không có cách nào tiếp tục đuổi theo bước chân của cô ấy.
Cuối cùng cũng chỉ thi đậu vào một trường đại học bên cạnh trường cô học.
3.
Dần dần, khoảng cách giữa tôi và cô ấy càng lúc càng xa.
Khi mới vào đại học, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã trở thành hoa khôi trong trường, theo tôi biết, có bảy tám người theo đuổi cô.
Mỗi một người trong số họ đều ưu tú hơn tôi lúc trước.
Mà tôi giống như một phế vật rơi vào hố rác, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
Gặp lại Lâm Di là năm thứ sáu sau khi tôi đi làm.
Hậu quả của việc dốt nát ở đại học là chậm tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã bỏ lỡ cơ hội tìm việc tốt nhất, sau bao lần chật vật, tôi không còn năng lực nữa và chỉ có thể dùng xe điện đi giao đồ ăn.
Tôi nhận một đơn đặt hàng trà sữa.
Đơn đặt hàng là đưa đến một tiểu khu xa hoa.
Chiếc xe điện đơn sơ của tôi không phù hợp với khu chung cư này.
Sau cuộc gọi, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Được, tôi xuống ngay đây.”
Là Lâm Di.
Tôi đợi một lát, Lâm Di mặc bộ đồ ngủ bằng lụa gợi cảm, nhận lấy trà sữa từ trong tay tôi.
Không.
Trong nhà Lâm Di rất nghèo…
Ngôi nhà này không thể là của cô ấy.
Tôi hít sâu một hơi, trong đầu lại nghĩ tới bộ dạng Lâm Di kiếp trước dựa vào ông Trương thân mật khăng khít.
Hóa ra ngay từ đầu cô ấy đã như vậy.
Là tôi bị mù.
“Anh đang nhìn cái gì vậy, anh chàng giao đồ ăn hôi hám!!” Lâm Di không còn khách khí như trong điện thoại, giơ tay che ngực.
Thì ra tôi vừa rồi vẫn không dời tầm mắt.
Lâm Di tức giận quay đầu muốn đi.
“Tôi nhất định phải cho anh đánh giá kém.”
Tôi như người mất trí.
Trong đầu không ngừng hiện lên từng chi tiết nhỏ khi ở bên cạnh Ôn Tĩnh.
Rõ ràng tôi đã có thứ tốt nhất, sao lại bị người như vậy mê hoặc?
Tôi bất lực ngồi bệt xuống đất.
Điện thoại di động rất nhanh reo lên.
Tôi nhìn xuống.
Là Lâm Di cho đánh giá tiêu cực.
Tôi cười khổ mở trang chủ weibo của Ôn Tĩnh ra.
Cô ấy không còn phải lo lắng về sự nghiệp của tôi hay cùng tôi làm việc chăm chỉ nữa, Ôn Tĩnh đã đi theo con đường cô ấy yêu thích.
Trong video mới nhất trên trang chủ của mình, Ôn Tĩnh đang đứng trên bục phát biểu, mỉm cười nhẹ nhàng, nói chuyện tự tin và tao nhã.
(Hết)