Cuộc Đời Có Em - Chương 2
5
Bạn thân hẹn tôi đi bar chơi.
Gần đây tôi vì một hạng mục mà có chút sứt đầu mẻ trán, đúng lúc đi thư giãn một chút.
Lúc tôi đến thì trên bàn đã bày đầy rượu.
Bạn thân chỉ vào mấy người khác trên ghế.
“Cậu thấy mình tốt không? Biết cậu và Lục Hoài An chia tay, mình đã gọi toàn bộ trai đẹp mà mình quen ra cho cậu đó.”
Chúng tôi chơi rất vui, tôi uống vài ly.
Lúc đi vệ sinh đi ngang qua một phòng, nghe được các cô gái nhắc tới Lục Hoài An, bước chân liền dừng lại.
“Lần này cậu trở về lâu như vậy, đừng nói là làm hòa với Lục Hoài An nhé?”
“Ngày đó vừa trở về mình liền ngủ với hắn, kết quả hắn muốn danh phận, mình từ trên giường đạp hắn xuống.”
“Ngày đó hắn còn mang theo một cô gái cùng đến đón mình, nói là bạn gái hắn, kết quả chọc mình tức giận, cứ tưởng hắn là muốn chạy tới dỗ dành mình.”
“Mình đã sớm nhìn thấu hắn, không chiếm được hắn mới càng quý trọng, lúc trước nếu ở cùng một chỗ với hắn, hiện tại không chừng đã sớm chia tay.”
“Chờ mình chơi đủ mình sẽ đồng ý với hắn, dù sao hắn đối với mình là tốt nhất.”
Một người nhỏ giọng nói: “Nghe nói bên cạnh hắn mấy năm nay thật sự có một cô gái, cậu tốt nhất là canh chừng hắn cẩn thận một chút, đừng chơi lớn không ổn đâu.”
Tống Yên khinh thường cười, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lục Hoài An.
“Lục Hoài An, anh và bạn gái anh chia tay chưa?”
“Chia tay rồi, em đang ở đâu? Anh tới đón em.”
Tống Yên cúp điện thoại, ánh mắt đắc ý, mọi người xung quanh đều giơ ngón tay cái lên.
“Yên Yên của chúng ta trở về không cần tốn nhiều sức đã bắt được Lục Hoài An, thật sự là tấm gương của chúng ta.”
“Năm đó Lục Hoài An đuổi theo Yên Yên ba năm cũng không đuổi kịp, ai có thể so sánh được.”
“Chỉ là bạn gái của hắn có chút thảm, nghe bạn hắn nói đối với Lục Hoài An vô cùng tốt, bọn họ đều hâm mộ muốn chết.”
Khóe miệng tôi nhếch lên, có chút tự giễu cười cười.
Trong dạ dày sôi trào một trận khiến tôi buồn nôn vô cùng.
Từ phòng vệ sinh đi ra tôi mới thoải mái hơn chút, vịn tường tìm đường trở về.
Lại đụng phải Tống Yên đang đi tới.
Cô ta nhìn tôi một cái, che miệng nở nụ cười: “Chào bạn gái Lục Hoài An!”
Lập tức như là bừng tỉnh: “Ngại quá, quên mất hai người đã chia tay, không phải là cô thất tình tới quán bar giải sầu chứ? Hoài An sắp tới đón tôi, đến lúc đó tôi bảo anh ấy đưa cô về nhà nha.”
Tôi nhíu mày, cảm giác lại muốn ói.
Người phụ nữ này sao lại ghê tởm như vậy.
“Tôi không phải bạn gái anh ta, anh ta nói, chó mới thích cô, hay là để cho anh ta làm chó của cô đi.”
“Cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ nghe không hiểu sao? Xuất ngoại mấy năm Tống tiểu thư ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng quên rồi sao? Tôi chúc hai người thiên trường địa cửu.”
“Cô dám mắng tôi?”
Tống Yên đưa tay đẩy tôi một cái, mà tôi lại không chú ý mình đứng ở cầu thang.
Đêm nay thật xui xẻo.
Tôi cảm thấy như mình sắp bị vỡ thành nhiều mảnh.
6
Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, cảm giác cả người giống như bị người ta đánh, chỗ nào cũng đau.
Hơi động một chút liền nhe răng nhếch miệng.
May mắn quán bar trên cầu thang đều trải thảm, đoán chừng chính là sợ có người say rượu ngã xuống.
Nếu không tôi có lẽ đã bỏ mạng ở đó rồi.
“Cô tỉnh rồi sao?”
Giọng nói trầm ổn của người đàn ông, tôi cảm giác có chút quen tai, gian nan quay đầu mới phát hiện là Lục Thừa Châu.
“Sao anh lại ở đây?”
“Hoài An nhờ tôi giúp nó xử lý chuyện này, cô xem bên cô muốn khởi tố hay bồi thường, Lục gia chúng tôi đều sẽ đáp ứng cô.”
Đầu óc tôi có chút không nghĩ được.
“Anh ta tìm anh chẳng lẽ không phải là vì để cho tôi không khởi tố sao?”
“Nó là có mục đích này, nhưng khởi tố là quyền của cô.”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
“Đường Vãn, cho dù em tìm tới Tống Yên, chúng ta cũng không thể ở bên nhau, lúc trước anh nói đều là lời tức giận, lần này cô ấy trở về anh muốn ở bên cô ấy thật tốt, chuyện ngoài ý muốn lần này anh cũng rất xin lỗi, nhưng anh sẽ cố gắng bồi thường cho em.”
Tôi vừa nhìn thấy hắn liền cảm giác trong dạ dày lại cuồn cuộn.
Nắm lấy tay Lục Thừa Châu: “Mau để anh ta đi đi, nhìn thấy anh ta là tôi muốn nôn.”
“Đường Vãn, em có ý gì? Em đừng có mà không cho anh chút mặt mũi như thế, anh là tốt bụng tới khuyên em……”
Lục Hoài An còn chưa nói xong đã bị Lục Thừa Châu đá ra khỏi phòng bệnh.
Tôi trợn mắt há hốc mồm, đây thật sự là cháu ruột sao?
Lục Thừa Châu rót cho tôi một ly nước đưa tới trước mặt, tôi nhận lấy uống một ngụm, cuối cùng cảm giác trong dạ dày thoải mái hơn một chút.
“Cho nên cô định kiện hay nhận bồi thường?”
“Một trăm vạn, tiền thuốc men Lục gia phải chịu trách nhiệm.”
Lục Thừa Châu gật đầu: “Tiền thuốc men cô không cần quan tâm, số tiền đó đối với Hoài An mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cô có thể lấy thêm, tôi sẽ bảo nó đồng ý.”
「……」
Tôi không rõ Lục Thừa Châu rốt cuộc là người ở bên nào.
“Anh và anh ta… có thù oán sao?”
“Không có.”
“Ha ha…… Rất tốt, có chú nhỏ như anh là phúc khí của anh ta rồi.”
7
Lục Thừa Châu đi ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng rống giận của Lục Hoài An truyền đến từ hành lang.
“Gì chứ? Cô ấy đúng thật là biết cách mở miệng đòi tiền, sao cô ấy không đi cướp đi?”
Có khả năng là chú của hắn muốn cướp chứ?
Cuối cùng không biết hai người lại nói cái gì.
Vẻ mặt Lục Hoài An không tình nguyện đi vào.
“Số tiền em nói anh đồng ý, anh thay Tống Yên xin lỗi em.”
Tôi vừa nhìn thấy hắn lại muốn nôn, nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em cũng đừng giận dỗi với anh, anh biết em tổn thương rất nhiều, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chờ em khỏe anh sẽ giới thiệu cho em đối tượng tốt hơn.”
“Chi phiếu để lại, anh có thể đi rồi.”
Lục Hoài An xoạt xoạt xoạt viết một tờ chi phiếu, lúc đi quay đầu lại: “Chú, chú giúp cháu khuyên nhủ cô ấy, để cô ấy nghĩ thoáng một chút.”
Lục Thừa Châu đặt chi phiếu bên gối tôi, tôi mừng rỡ cầm lấy.
Cú ngã này đem phiền não đều tiêu tan đi hết.
Có số tiền này, tôi cũng không cần bận tâm hạng mục kia.
Ở trong đầu đã nghĩ có thể tuyển thêm vài nhân viên nữa.
Quy hoạch lại dự án trước đó vì ngân sách không đủ.
Tôi quay đầu phát hiện Lục Thừa Châu vẫn còn trong phòng bệnh.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Trong khoảng thời gian gần đây cô không thể tự do hoạt động, người của Lục gia sẽ chăm sóc cô.”
Thấy hắn giúp tôi kiếm thêm tiền, giọng điệu của tôi cũng tốt hơn.
“Giúp tôi tìm hộ lý là được, đương nhiên Lục gia các người bỏ tiền ra.”
“Hộ lý chăm sóc tôi không yên tâm.”
Lục Thừa Châu quả nhiên tiếp nhận công việc chăm sóc tôi.
Không phân lớn nhỏ, người này hình như có chứng OCD, mỗi chuyện đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ.
Ngay cả cơm ăn cũng để đầu bếp Lục gia làm xong đưa tới mỗi ngày.
Tôi cảm thấy mình được hưởng thụ dịch vụ còn cao quý hơn cả VIP.
Ngày xuất viện thiếu chút nữa không muốn đi.
Xe của Lục Thừa Châu đưa tôi xuống lầu, tôi vẫy tay với hắn.
“Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, tôi đi lên trước.”
Lục Thừa Châu từ trên xe bước xuống, đỡ một bên cánh tay tôi: “Tôi đỡ cô lên.”
Tôi muốn nói không cần, hắn đã bước đi.
Mở cửa ra, bên trong gần một tháng không có người ở, có một tầng bụi mỏng.
Lục Thừa Châu đi vào bếp xem một vòng.
“Cô ở một mình thật bất tiện, tuy vết thương đã hồi phục, nhưng bác sĩ dặn cô phải cẩn thận, tốt nhất là cần có người chăm sóc.”
Tôi lại ngồi trên xe Lục Thừa Châu, chẳng qua đích đến là nhà hắn.
Tôi nghĩ Lục Thừa Châu nghiêm túc nói: “Nhà tôi có người giúp việc, cô chỉ cần nghỉ ngơi, không cần quan tâm gì đâu.”
“Người Lục gia làm việc phải có đầu có cuối, nếu đã đồng ý giúp Hoài An xử lý việc này, phải để cho cô hoàn toàn hồi phục.”
Tôi lén liếc mắt nhìn Lục Thừa Châu.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Có việc gì sao?”
“Có việc gì đâu? Anh không cần nhìn tôi cả ngày như vậy, ngày đó tôi thật sự vô tình gặp Tống Yên, bọn họ muốn yêu đương tôi cũng sẽ không làm phiền, tôi thậm chí sẽ không xuất hiện trước mặt Lục Hoài An, hiện tại tôi vừa nhìn thấy anh ta là đã muốn nôn.”
Tôi chỉ có thể nghĩ đến Lục Thừa Châu khác thường như vậy, là Lục Hoài An muốn theo đuổi tình yêu, sợ tôi phá hư hành động của hắn ta.
Cho nên để Lục Thừa Châu theo dõi tôi, để tôi không thể phá hư chuyện tốt.
“Rất tốt.”
“?!”
“Ý anh là sao? Sao lại tốt?”