Cuộc Chiến Với Cặp Vợ Chồng 1501 - Chương 2
05.
Tôi bị đôi vợ chồng này làm cho quá phấn khích, tối phải uống hai viên thuốc mới ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị đi bệnh viện.
Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp, chúng tôi gặp nhau trong thang máy.
Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của họ, tôi mặt lạnh bước vào đứng sang một bên.
Không khí như đông cứng vài giây.
Thang máy chầm chậm đi xuống, tôi liên tục tự nhủ trong lòng…
Nhịn một chút.
Sắp ra ngoài rồi.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay dê xồm định chạm vào mông tôi.
Theo phản xạ, tôi né tránh.
“Anh làm gì vậy?”
Gã đàn ông bị tôi hất ra, mặt đầy vẻ vô lại.
“Sao thế, hôm qua cô nhìn tôi, hôm nay tôi sờ cô không phải bình thường à.”
“Có qua có lại là truyền thống tốt đẹp, cô không biết sao?”
Tôi nắm chặt nắm đấm, liếc nhìn số tầng đang nhảy trên thang máy.
Đến tầng 5 rồi.
Vợ hắn cười trêu tức: “Bình thường muốn chồng tôi sờ cô, cô còn phải trả tiền đấy.”
“Hôm nay coi như phúc lợi cho cô.”
“Cô nợ nhà chúng tôi 100.000 tệ, khi nào trả đây!”
Tôi không nói gì, cơn giận dữ bùng lên trong ngực.
Không thể nhịn được nữa!
Cửa thang máy vừa mở, tôi túm lấy cổ áo gã đàn ông, thô bạo kéo hắn ra ngoài.
Hắn bất ngờ, chỉ kịp hét lên: “Camera trong thang máy hỏng rồi, cô không có chứng cứ chứng minh…”
Tôi đấm mạnh một cú vào mặt hắn.
Do quán tính, hắn ngửa đầu ngã về phía sau, nhưng tôi giữ chặt cánh tay, thực hiện một cú quật vai.
Ầm một tiếng, hắn ngã xuống đất, cơn giận vẫn chưa hạ.
Đặc biệt là vợ hắn sợ đến mức hét toáng lên, còn hắn thì nhăn nhó, nghiến răng chửi rủa tôi không ngừng.
“Con khốn nhà mày, sao mà khỏe thế? Là mày ra tay trước đấy nhé, hôm nay tao có đánh chết mày cũng coi như là tự vệ chính đáng!”
Tôi nhìn quanh tìm xem có vật gì thuận tay không, ánh mắt dừng lại ở thùng rác bên cạnh thang máy.
“Đánh chết tôi?? Xem hôm nay ai chết trước.”
Nói xong, tôi ôm thùng rác lao về phía hắn.
Hắn bị dọa đến sợ hãi, đồng tử co rút lại, nhưng nhanh chóng lăn sang bên tránh được.
Tôi chun mũi, “Đánh trượt rồi.”
Người phụ nữ run rẩy gọi cảnh sát, gã đàn ông chạy nhanh như một làn khói.
Trong miệng còn la hét: “Giết người rồi, giết người rồi!!”
06.
Khi cảnh sát đến, người phụ nữ đó khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy dài.
“Cô ta đang yên đang lành tự dưng phát điên, ra tay tàn độc, cầm thùng rác to như thế đập vào chồng tôi, đây là muốn giết người mà.”
Gã đàn ông ôm cánh tay, lớn tiếng tố cáo: “Tôi muốn cô ta ngồi tù, tôi muốn đi giám định thương tật!”
Tôi ngồi cúi đầu một bên, cố gắng bình tĩnh lại.
Chú cảnh sát đến trước mặt tôi, “Ngẩng đầu lên, sao cô ra tay nặng thế, điều này đã có thể cấu thành tội danh rồi đấy, cô…”
Nhìn vào mắt tôi, nửa câu sau của hắn bỗng nghẹn lại.
Sau đó con mắt liền sáng lên, “Là cháu à?”
Người phụ nữ ở 1501 bụng bầu đứng dậy, “Các anh quen biết cô ta?!”
Chú cảnh sát nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: “Ồ, cô bé này bị trầm cảm, lần trước định nhảy lầu tự tử là tôi cứu.”
Nói xong, chú hắng giọng, khôi phục vẻ nghiêm túc.
“Dù thế nào, ra tay đánh người là không đúng! Vì sao cháu lại đánh người?”
Tôi ngước mắt nhìn gã đàn ông, lạnh lùng nói:
“Hắn giở trò đồi bại, sờ mông tôi trong thang máy.”
Gã đàn ông bật dậy, “Cô có chứng cứ gì! Không có chứng cứ thì cô vu khống, tội càng thêm tội!”
“Cô phải chịu trách nhiệm với tôi, cánh tay tôi bị cô đánh gãy rồi!”
Tôi cười lạnh một tiếng, đưa cho cảnh sát xem tin nhắn trong nhóm cư dân.
Xem xong, mặt chú cảnh sát đen lại.
“Nhà nước nghiêm cấm các hành vi liên quan đến mại dâm, cờ bạc, ma túy, các người công khai mời chào trong nhóm chat??”
Đôi vợ chồng lại lôi ra cái luận điệu vì nhân loại nối dõi tông đường.
Nhưng cảnh sát không chấp nhận!
Bị nghiêm khắc khiển trách, họ vẫn cứng cổ nói: “Chúng tôi chỉ nói chơi thôi, không có hành vi thực tế.”
Tôi cười, “Thế tối qua ai là người cởi quần giở trò đồi bại ở nhà tôi?”
“Chú cảnh sát, cháu đề nghị trích xuất camera trước cửa nhà cháu.”
Hai người kia mặt mày tái mét.
Tin nhắn trong nhóm cộng với camera giám sát.
Tội danh giở trò đồi bại của hắn không thoát được.
07.
Cảnh sát trích xuất camera xong trở lại, nghiêm khắc khiển trách họ.
Nhưng đôi vợ chồng vẫn trơ trẽn cắn ngược lại.
“Các anh quen biết cô ta, ai biết có thiên vị hay không?”
“Chồng tôi bị đánh thành thế này, chúng tôi muốn lập án! Còn nữa, tôi yêu cầu đổi cảnh sát phụ trách vụ này.”
Chú cảnh sát tức đến cạn lời, nhưng cũng phải đáp ứng yêu cầu của họ.
Người phụ nữ vênh váo nhìn tôi, “Cô không muốn ngồi tù cũng được, bồi thường chúng tôi 300.000 tệ!”
Tôi không để ý đến cô ta, mà nhìn ra ngoài.
“Cô nhìn ra ngoài ngẩn ngơ cái gì, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Tôi mới thu hồi ánh mắt, nhìn cô ta một cái.
“Mùa thu tới rồi, đất ngoài kia cũng tơi xốp.”
“Nếu không được, hai người thu dọn đồ đạc đi sớm đi.”
Người phụ nữ phản ứng một lúc mới hiểu ý tôi, tức đến đỏ mặt.
“Đồng chí cảnh sát, anh tự nhìn xem cô ta cái kiểu gì!!”
“Tôi nghi ngờ cô ta cố tình đi chung thang máy với chúng tôi, mặc váy để quyến rũ chồng tôi sờ cô ta!”
Cảnh sát bảo cô ta im miệng, có lẽ vì tôi là bệnh nhân trầm cảm, còn có khuynh hướng tự sát, nên khi hỏi tôi, thái độ cũng dịu dàng hơn.
“Hôm nay cháu ra ngoài định đi đâu?”
Tôi: “Đi bệnh viện lấy thuốc.”
“Bệnh trầm cảm của cháu khá hơn chưa?”
Tôi liếc nhìn đôi vợ chồng, “Chuyển sang rối loạn lưỡng cực rồi.”
Lời này vừa nói ra, đám cảnh sát lộ vẻ kinh ngạc, còn đôi vợ chồng thì mặt mày đầy vẻ sợ hãi.
“Rối loạn lưỡng cực?”
“Cô ta… cô ta bị bệnh tâm thần?!”
Tôi cười âm trầm.
Đúng vậy, tôi có bệnh tâm thần, còn có giấy chứng nhận của bệnh viện.
Bọn họ chọc giận tôi trước, tôi phát bệnh đánh hắn cũng không quá đáng chứ?
Đôi vợ chồng tuyên bố không cần bồi thường nữa, kiên quyết yêu cầu cảnh sát nhốt tôi lại, không cho tôi về nhà.
Nhưng đáng tiếc, chú cảnh sát chỉ dặn dò tôi sau này cố gắng không ra tay là được.
Ngược lại, đôi vợ chồng bị giáo huấn một trận: “Hành vi của các người đã sắp chạm vào ranh giới pháp luật rồi.”
“Còn nữa, bệnh tình của cô gái vốn rất ổn định, các người cứ phải đi chọc ghẹo người ta làm gì?”
Ra khỏi đồn cảnh sát, đôi vợ chồng nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác cùng không cam lòng.
Phải rồi, bị đánh một trận mà nuốt trôi mới lạ.
Trước khi đi, tôi cố ý hù dọa họ.
“Sau này đừng chọc tôi, không chừng ngày nào đó tôi phát bệnh sẽ điên lên đấy.”
“Mọi người đều biết, người tâm thần lỡ giết người cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Hai vợ chồng sợ co rúm lại, người phụ nữ bắt đầu ôm bụng tỏ vẻ đau đớn.
“Chồng ơi, em thấy bụng căng đau…”
Gã đàn ông không để ý, cho đến khi vợ khóc lóc nói thêm:
“Chồng ơi, lần này là thật đấy.”
Sắc mặt hắn khựng lại, lập tức lo lắng.
“Chết tiệt, con trai bảo bối của ông đây mà có chuyện gì thì tao sẽ lấy mạng mày!”
08.
Vừa từ bệnh viện về đến nhà, tin nhắn nhóm đã lên 99+.
Mở ra xem, hóa ra đôi vợ chồng kia đang thổi phồng bệnh tình của tôi trong nhóm.
“[Cô gái mới chuyển đến tầng 14 là bệnh tâm thần, mức độ nguy hiểm 10 sao, chúng ta phải đoàn kết đuổi cô ta đi mới được!]”
“[Khu chung cư cao cấp thế này sao có thể để một người tâm thần ở được?]”
“[@Ban quản lý @Ban quản lý @Ban quản lý]”
Phía dưới còn đăng mấy tấm ảnh chồng cô ta bó bột, còn cô ta thì đang truyền nước trong bệnh viện.
[Các người tự xem đi, chồng tôi bị cô ta đánh thành ra thế này, loại người như vậy sống trong khu chúng ta đúng là mối nguy hiểm an ninh!]
[Các người có biết cô ta mạnh tay thế nào khi đánh người không, đáng sợ lắm, dọa tôi đau bụng phải vào viện giữ thai đây này.]
Cô ta muốn lợi dụng dư luận để đuổi tôi đi.
Đáng tiếc, ban quản lý căn bản không quản mấy chuyện này.
Còn những cư dân khác thì đều cười nhạo lời cô ta.
[1501, đừng có ở đây lật trắng thay đen, ai mà không biết chồng cô bị đánh là do giở trò đồi bại chứ?]
[Tôi thấy cô gái đó làm tốt lắm! Đáng đời chồng cô tay chân hư hỏng sờ mông người ta! Không phải cô muốn chồng kiếm tiền sao, giờ sao không kiếm nữa?]
[Người thực sự nên chuyển đi là nhà các người! Các người so với người bệnh tâm thần còn tâm thần hơn.]
[Cô mang thai tám tháng mà đến bảy tháng kêu đau bụng, đừng có giả vờ nữa.]
Nhìn phản ứng của các cư dân, tôi gật đầu đồng tình.
Thực ra bệnh của tôi không nặng đến vậy, trong tình huống bình thường đều có thể kiểm soát bản thân.
Trước khi chuyển ra ở riêng, mẹ tôi dặn đi dặn lại, nhất định không được nổi nóng.
Nhưng đối phó với loại người này, phát điên là cách giải quyết tốt nhất.
Người phụ nữ mang thai tức đến mất kiểm soát cảm xúc, lại bắt đầu gửi hàng loạt tin nhắn thoại 60 giây mắng người.
[Các người không nghe tôi đúng không, hôm nay của chúng tôi chính là ngày mai của các người! Để con điên đó giết hết các người đi!!]
Tôi nhẹ nhàng chạm vào màn hình, gõ vài chữ: [Cô mà nói linh tinh nữa, tôi sẽ đến tìm cô đấy.]
Cô ta lập tức im bặt.
Nhưng các hàng xóm khác thì thi nhau lên tiếng.
[Đỉnh quá!! Sáng nay tôi thấy hành động nghĩa hiệp của cô rồi, cuối cùng cũng có người trị được đôi vợ chồng đó!]
[Đừng chuyển đi nhé, so với bệnh tâm thần, tôi còn sợ biến thái hơn!!]
Tôi cầm điện thoại cười hì hì, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trách nhiệm khó tả.
Mọi người yên tâm!
Hai tên cặn bã này cứ giao cho tôi!!