Cuộc Chiến Hoàng Quyền - Chương 4
14.
Ta bí mật gặp mặt hoàng tổ mẫu, người cũng đang tĩnh tu tại ngôi chùa này, đã nhiều năm chưa từng gặp lại.
Trước đó, ta đã sai người điều tra về bà.
Ta phát hiện hoàng tổ mẫu là một nữ nhân truyền kỳ, có nhiều điểm khác với những nữ tử ở nơi đây.
Khi còn trẻ, bà từng theo hoàng gia gia chinh chiến sa trường, sử dụng vũ khí thần bí giúp hoàng gia gia thống nhất giang sơn.
Nhưng những câu chuyện về bà đối với người khác chỉ như truyền thuyết, thậm chí dần biến thành thần thoại.
Có lời đồn rằng hoàng tổ mẫu là yêu quái, sở hữu thứ vũ khí quỷ dị, có thể giết người từ xa ngàn dặm mà không thấy hình.
Lúc trẻ, tình cảm phu thê của họ thắm thiết, không màng đến những lời đồn đại.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, hoàng gia gia có thêm nhiều nữ nhân khác, bị họ xúi giục mà ngày càng tin rằng bà là yêu quái.
Từ đó, họ đoạn tình cắt nghĩa, hoàng tổ mẫu trong cơn tuyệt vọng đến ở ẩn nơi chùa chiền, không màng thế sự.
Ta tin rằng sự việc không đơn giản như vậy.
Hay nói đúng hơn, ta không thể tin rằng một nữ nhân truyền kỳ như bà lại có kết cục như thế.
Cuộc gặp gỡ với hoàng tổ mẫu diễn ra suôn sẻ, ta cùng bà thảo luận về đạo trị quốc, về sự quan trọng của dân chúng hay triều cương.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện chuyển sang nam nhân và nữ nhân, ta nhận ra hoàng tổ mẫu đúng như ta suy nghĩ, ủng hộ bình đẳng nam nữ.
Bà từng có ý định đào tạo cô cô của ta để trở thành nữ hoàng, chứ không phải là phụ hoàng ta.
Nhưng hoàng gia gia không đồng ý, cộng thêm thành kiến xã hội, từ hy vọng lớn lao hoàng tổ mẫu đã dần từ bỏ, cuối cùng về đây.
Ta ngạc nhiên trước những gì bà nói.
Bà cười và bảo: “Ta biết con sẽ đến, con đến rồi, nơi này cũng không còn như cũ nữa.”
Bà nhìn xa xăm, im lặng rất lâu, rồi vỗ tay ta, hỏi: “Nói đi, mục đích thật sự của con khi đến đây là gì?”
Ta không nói rõ ý định của mình, mà đưa ra những bằng chứng về hành vi của hoàng đế.
Cuối cùng ta hỏi: “Hoàng tổ mẫu, nếu là người, người sẽ chọn thế nào? Một bên là bách tính, một bên là con cháu.”
Bà nhìn ta cười: “Thật là đứa trẻ thông minh, vấn đề nào cũng đẩy cho bà già này.”
“Nhưng con đã đến tìm ta, chắc hẳn đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.”
“Nói nghe xem, con đã chuẩn bị những gì, và cần ta giúp điều gì.”
Ta nói ra kế hoạch của mình và những gì cần giúp đỡ: ” Nghe đồn ngài có trong tay yêu binh, nhưng ta nghĩ, chỉ sợ cũng không phải là truyền thuyết, chỉ là yêu, cũng không phải là yêu, mà là thần binh lợi khí.”
Bà đưa tay chỉ vào ta, gật đầu: “Chỉ có con là hiểu rõ điều này.”
Sau đó, bà ném cho ta một chiếc chìa khóa: “Cầm lấy, ra sau ngọn núi này mà tìm. Nếu tìm được, ta sẽ nói tiếp.”
15.
Tìm nơi cần chìa khóa mở ra không khó.
Và ta đã nhìn thấy những vũ khí truyền thuyết khiến ta kinh ngạc.
Như ta dự đoán, sự mạnh mẽ không chỉ ở binh sĩ, mà còn là do các loại vũ khí này.
Hoàng tổ mẫu giữ lời hứa, dạy ta cách sử dụng chúng, còn ta thì tranh thủ thời gian huấn luyện tử sĩ.
Ta biết rằng, thắng bại chỉ trong một lần, và thời gian không còn nhiều.
Về phần hoàng tổ mẫu, sau một hồi cân nhắc, ta nhận ra bà là nữ nhân truyền kỳ, không có chuyện bà không biết những gì ta và đệ đệ ta đang làm.
Dù bà không biết rõ, chỉ cần một lời, bà có thể điều tra đến tường tận.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, ta trở lại hoàng cung. Vừa bước vào cung, ta đã bị Tiết Vinh Lâm cùng binh lính của hoàng đế bao vây.
Giống như kiếp trước, bọn họ lớn tiếng buộc tội ta.
Nói rằng ta sống phóng túng, giết thê đoạt phu, cuối cùng ánh mắt bọn họ dồn vào Trình Cẩm Dịch bên cạnh ta.
Nhưng hắn không đứng ra chứng minh tội lỗi của ta, mà nói: “Hoàng thượng, ngài từng sai thảo dân nằm vùng bên cạnh công chúa, theo dõi nhất cử nhất động của nàng, thậm chí còn bảo thảo dân làm những việc trái lương tâm để vu cáo nàng, thảo dân không thể làm được.”
“Trong mắt thảo dân, công chúa luôn vì dân vì nước. Thảo dân có thể chứng minh, tất cả những gì Tiết đại nhân buộc tội đều là vu khống!”
Hoàng đế vẫn giả vờ: “A tỷ, đừng nghe tên tiện dân này nói nhảm. Ta không hề quen biết hắn. Ngươi là tỷ tỷ của ta, sao ta có thể làm điều như vậy?”
Rồi quay sang quát Tiết Vinh Lâm: “Tiết Vinh Lâm, ngươi kiếm đâu ra những chuyện bịa đặt này để vu khống a tỷ? Ngươi có biết tội không?”
Tiết Vinh Lâm đáp: “Lời của vi thần đều là sự thật, xin hoàng thượng hãy xử công chúa ngay tại chỗ, đây là nguyện vọng của bách tính.”
“Nếu không loại bỏ nữ nhân này, giang sơn xã tắc sẽ diệt vong!”
Lời hắn vừa dứt, đám thị vệ lại tiến về phía ta.
Hoàng đế lộ ra cảm xúc thật, nhìn ta với vẻ chế giễu: “Tỷ tỷ, trẫm không bảo vệ ngươi nổi nữa rồi.”
Rồi hắn phất tay: “Người đâu, bắt lấy nàng!”
Nhưng lệnh vừa ban ra, đám thị vệ vốn đang từng bước áp sát bỗng trở mặt, cầm vũ khí nhắm vào hoàng đế và Tiết Vinh Lâm.
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt, lảo đảo lui mấy bước: “Các ngươi phản rồi! Trẫm bảo các ngươi bắt lấy nàng ta, các ngươi đang làm gì vậy?”
Tiết Vinh Lâm lập tức nhận ra điều bất thường, bất ngờ giật lấy kiếm từ một tên thị vệ gần đó, lao đến đâm ta.
Nhưng hắn chưa kịp lại gần, đã bị Lục Yến Chiếu chém đứt cánh tay.
Trường đao rơi xuống đất, hắn ôm lấy cánh tay đang chảy máu, căm giận nhìn ta.
Ta lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Vừa dứt lời, những đại thần vốn bị hoàng đế “ám sát” đồng loạt bước ra, cùng với đó là hoàng tổ mẫu, và những nam nữ bị nhốt trong tửu lầu.
Bà dẫn theo nhóm tử sĩ do Lục Yến Chiếu huấn luyện, tay nắm vũ khí thần bí, nhắm thẳng vào những kẻ đứng trước mặt.
Bà cũng ném những bằng chứng ta tìm được xuống đất, rồi hỏi: “Hoàng đế, đến nước này rồi, bằng chứng rõ ràng, ngươi vẫn không chịu lột mặt nạ sao?”
16.
Hoàng đế bị giam vào thiên lao, còn ta cuối cùng được sự công nhận của các đại thần, trở thành tân nữ đế.
Hắn đã thú nhận mọi tội lỗi, khiến các đại thần nhận ra kẻ họ từng hết lòng phò trợ là loại người gì.
Dù vậy, trong lòng ta vẫn còn nhiều day dứt.
Vì thế, ta đến thiên lao gặp hắn.
“Hãy nói cho ta biết, vì sao ngươi phải làm vậy? Giang sơn là của ngươi, ta chưa từng có dã tâm với nó, thậm chí đã tận tâm vì ngươi. Tại sao ngươi lại…”
“Ngươi có biết, thê tử của trạng nguyên mà ngươi và Tiết Vinh Lâm đã lập mưu giết hại – Từ Nhiễu Nhiễu – chính là muội muội ruột thất lạc của chúng ta không?”
Ta nghẹn ngào, càng nói càng đau lòng.
Khi nghe ta nói Nhiễu Nhiễu là muội muội ruột của chúng ta, hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, hắn bộc lộ vẻ khinh bỉ.
“Muội muội thì sao, tỷ tỷ thì thế nào?”
“Ngươi không nhận ra ngươi đã mang đến cho ta những gì!”
“Hãy nghe cho rõ, từ nhỏ ngươi đã thông minh hơn ta, giống như một đế vương thực thụ, nhưng cuối cùng họ lại ép ta làm hoàng đế.”
“Ban đầu ta nghĩ chỉ cần làm hoàng đế là có thể muốn gì được nấy, ai ngờ lại bị bao nhiêu thứ ràng buộc. Đám lão già đó cứ nói cái này không được, cái kia không thể. Đến cả ngươi cũng vậy, không cho ta nhiều nữ nhân, không cho ta hưởng vinh hoa phú quý, mọi thứ đều do ngươi và bọn trung thần ngu trung kia gây ra!”
“Ta là hoàng đế, không phải tù nhân! Chỉ khi các ngươi chết, ta mới có thể tự do làm mọi thứ.”
Ta không ngờ đệ đệ của ta lại có những suy nghĩ như vậy, chỉ vì ham muốn cá nhân, quên đi sứ mệnh của một đế vương, hoàn toàn trở thành kẻ điên.
Thấy hắn vô phương cứu chữa, ta chỉ thở dài: “Ngươi đã mất trí rồi.”
“Hãy yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không cho ngươi tự do. Đây chính là hình phạt lớn nhất cho ngươi.”
Hắn gào thét, dùng đủ loại ngôn từ để nguyền rủa, nhưng ta chỉ làm ngơ.
Còn về Tiết Vinh Lâm, ta sai người chặt đứt tứ chi, nhốt hắn vào đại lao.
Giết hắn thì quá đơn giản, nhưng ta muốn hắn sống không bằng chết, để linh hồn của Nhiễu Nhiễu trên trời có thể được an ủi.
(Hoàn)