Cuộc Chiến Hoàng Quyền - Chương 3
11.
Quả nhiên, hoàng đế vẫn âm thầm tiếp tục kế hoạch của mình.
Hôm ấy, ta dẫn nha hoàn ra ngoài hái rau dại, bất ngờ gặp một nam tử nằm bên bờ sông, chỉ khoác trên mình một chiếc áo mỏng.
Thân hình hắn cao ráo, dù nhắm mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được nét quyến rũ tỏa ra quanh hắn.
Có thể nói, nếu như Tiết Vinh Lâm là tuấn mỹ, thì hắn lại là yêu mị.
Kiếp trước, cũng vào thời điểm này, cũng tại bên bờ sông này, ta đã gặp người ấy.
Khi ấy, ta không hề biết hắn là người do hoàng đế phái đến để tiếp cận ta, chỉ cho rằng hắn là kẻ đáng thương, vì thế đưa hắn về phủ.
Không ngờ đến lúc ta định đuổi hắn đi, nam tử này lại nói rằng mình không có gia đình, quỳ xuống cầu xin ta thu nhận.
Ta đồng ý cho hắn ở lại. Sau khi ở bên ta, hắn đã hết mực lấy lòng, thường tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ta, cuối cùng từng bước trở thành tình nhân của ta.
Về sau hắn đã làm gì?
Hắn âm thầm làm mọi chuyện đen tối dưới danh nghĩa của ta, đẩy ta vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhìn hắn lúc này, ta ra lệnh: “Đưa hắn về phủ.”
Lục Yến Chiếu thấy ta làm vậy, tỏ vẻ không hiểu.
“Điện hạ, vì sao ngài biết rõ đối phương có ý đồ xấu, lại còn đưa hắn về? Ngài không sợ sao?”
Ta đáp: “Tất nhiên là sợ. Nhưng nếu ta thấy chết không cứu, càng khiến hắn sinh nghi. Quan trọng hơn là, dù ta có tránh xa hắn, hoàng đế sẽ lại phái người khác tiếp cận ta. Thay vì đề phòng khắp nơi, chi bằng lấy độc trị độc.”
Lục Yến Chiếu gật đầu, ta lại nói tiếp: “Chuyện này ngươi tạm thời đừng bận tâm, ta có việc khác giao cho ngươi.”
“Một người dám mạo hiểm làm việc này ắt phải có lý do, vì tiền? Vì quyền lực? Dù vì lý do gì, cũng phải điều tra cho rõ.”
“Hắn tên Trình Cẩm Dịch, người huyện Khúc, ngoài cái tên ra, ta không biết gì thêm. Ngươi đi tra xem.”
Lục Yến Chiếu vốn luôn làm việc cẩn trọng, chẳng mấy chốc đã tra ra mọi đầu mối.
Thì ra hoàng đế đã dùng gia đình Trình Cẩm Dịch để uy hiếp, buộc hắn làm việc này.
Mặc dù phụ mẫu của Trình Cẩm Dịch vốn chẳng phải người tử tế, thậm chí còn từng bán hắn kiếm tiền, nhưng hắn vẫn coi trọng gia đình, chuyện gì cũng đặt gia đình lên trên hết.
Nhưng còn cái gọi là gia đình ấy thì sao?
Vừa khinh thường hắn kiếm tiền bằng thân xác, vừa không biết cảm ơn, lại phung phí số tiền hắn kiếm được, sau lưng còn chê bai hắn là thứ hạ tiện.
“Quan trọng hơn cả, hắn vốn bị phụ mẫu lừa bán đi.”
Lục Yến Chiếu kể đến đây, nắm tay siết chặt: “Những kẻ như vậy không xứng để hắn hy sinh nhiều đến thế.”
Ta nói: “Xem ra bản tính hắn không xấu, nhưng thật sự ngu ngốc.”
“Với những kẻ cặn bã như phụ mẫu hắn, đáng lẽ chúng không nên sống. Tìm cơ hội thích hợp để kết liễu chúng, nhưng cần có kế hoạch lâu dài.”
12.
Sau khi tỉnh lại, Trình Cẩm Dịch bắt đầu thường xuyên lấy lòng ta.
Tuy nhiên, lần này ta không hờ hững từ chối như kiếp trước, để rồi dần dần bị hắn cảm hóa.
Thay vào đó, ta tìm hiểu những sở thích của hắn, chủ động tỏ ra dịu dàng, cho hắn cảm nhận được sự yêu thương mà hắn luôn thiếu thốn.
Cuối cùng, qua thời gian dài tiếp xúc, ta dần hiểu rõ mọi điều về hắn.
Chẳng hạn như dù hắn rất đẹp, nhưng vô cùng ghét bị người ta khen là xinh đẹp. Thế nhưng, vì nhiệm vụ mà hoàng đế giao, ở kiếp trước, hắn đã phải giả vờ thích nghe những lời khen đó.
Hắn khao khát học võ, lập công cho triều đình, nhưng hiện tại lại phải giả bộ yếu đuối, yểu điệu để làm vui lòng ta.
Tất cả những điều đó, kiếp này ta đều không để hắn phải làm.
Ta quát những kẻ khen ngợi vẻ đẹp của hắn, chuẩn bị cho hắn y phục thô sơ của bậc nam nhân, cho hắn luyện võ và học tấn với đám thị vệ.
Ta không bao giờ khen ngoại hình hắn, mà luôn ngụ ý rằng điều đáng giá ở hắn chính là con người hắn.
Có lẽ cách của ta hiệu quả, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Trình Cẩm Dịch đã như trở thành một người khác.
Hắn không còn xu nịnh, cũng không chiều theo sở thích của ta, mà sống đúng với bản thân mình.
Ta dẫn hắn đi khắp nơi, cho hắn thấy thế giới rộng lớn hơn, coi hắn là tri kỷ, từng chút một làm tan chảy trái tim hắn.
Đến khi ta thấy ánh mắt hắn nhìn ta đã phảng phất sự phức tạp và do dự, ta biết chỉ cần thêm một bước nữa, quân cờ này sẽ nằm trong tay ta.
Vài ngày sau, ta hẹn Trình Cẩm Dịch cùng đi uống trà.
Ta chọn phòng riêng có rèm, ánh sáng và tầm nhìn đều hoàn hảo.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài có tiếng một gã thô lỗ cất giọng chế giễu.
“Thôi đi, chẳng khác gì nữ nhân. Nói thật, hắn nhờ chút nhan sắc mà kiếm được tiền, nếu không ta đã giết hắn từ lâu rồi.”
Có người hỏi: “Giết ư? Dù gì hắn cũng là đệ đệ ruột của ngươi, lẽ nào ngươi nỡ?”
Gã thô lỗ uống một ngụm rượu, càng say hơn, giọng càng lớn: “Đệ đệ ruột gì chứ! Hắn là thứ quái gì? Ngày trước, nhà ta cũng từng oai phong, mẹ ta đi buôn người, cái tên gọi là đệ đệ đó, vốn là bị mẹ ta bắt cóc đem về. Nhìn nó đẹp, tưởng có giá, ai dè lại là đồ ốm yếu.”
Người hỏi cũng lắc đầu tiếc rẻ: “Ốm yếu? Thế là lỗ lớn rồi.”
Gã thô lỗ nói: “Phải, bọn ta nổi giận, đuổi nó ra ngoài, tưởng chết chắc rồi, ai ngờ nó sống sót, còn mất trí nhớ, tự cho rằng bọn ta là gia đình. Sau đó mẹ ta lại lừa nó vào chốn phong trần, ai ngờ nó lại kiếm tiền còn giỏi hơn cả nữ nhân.”
Đúng vậy, kẻ thô lỗ đó là ca ca hắn, và mọi thứ hắn ta nói đều là sự thật.
Ta chỉ dùng chút mưu mẹo, khiến tên say này phun ra hết mọi sự thật.
Sau đó, ta không để lộ cảm xúc, rót trà đầy cho Trình Cẩm Dịch, liếc nhìn bàn tay hắn đang run rẩy và ánh mắt tan vỡ.
Ta làm như không thấy, nhẹ nhàng hỏi: “Trình lang đang nhìn gì vậy?”
“Ta không nhìn gì cả.”
Hắn cố gắng thu lại suy nghĩ, nâng chén trà kính ta, khôi phục lại dáng vẻ bình thản.
Đêm ấy, Trình Cẩm Dịch không ngủ được, liền đến quỳ trong phòng ta.
Khi ta hỏi hắn có chuyện gì, hắn chỉ cúi đầu, nước mắt lăn dài, kính cẩn dập đầu trước ta: “Thảo dân nguyện một lòng một dạ hầu hạ công chúa điện hạ, không bao giờ phản bội.”
13.
Thực ra trong suốt thời gian ta ở chùa tĩnh tu, Tiết Vinh Lâm chưa từng từ bỏ ý định tiếp cận ta.
Hắn nhiều lần quỳ trước phòng ta, bộ dạng tàn tạ, vẻ mặt đau đớn vì thù hận, như muốn báo thù cho người vợ quá cố.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt giả dối ấy, ta càng cảm thấy khôi hài.
Tất nhiên, nếu cứ từ chối mãi thì chẳng có gì thú vị, nên ta từng chút một dần dần dụ dỗ hắn, cuối cùng cho phép hắn vào phòng.
Lúc vui vẻ, ta bảo hắn bò dưới đất như một con chó.
Khi không hài lòng, ta dùng móng tay dài cố ý cào xước da thịt hắn, giáng mạnh một cái tát vào mặt.
Nhìn hắn mắt đỏ ngầu, như muốn giết chết ta ngay lúc ấy nhưng lại bất lực, càng khiến ta hả hê.
Rồi khi hắn lại cầu xin ta giúp báo thù cho thê tử, ta nâng cằm hắn lên, cười khẩy rồi tặng thêm một cái tát.
“Bản cung tưởng ngươi thật sự mến ta, hóa ra cũng chỉ vì muốn lợi dụng.”
“Bản cung có thể nói cho ngươi biết, muốn bản cung giúp ngươi, bản cung cố ý sẽ không giúp.”
“Nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho vợ, thì hãy đi báo quan, hoặc diện kiến thánh thượng, để ngài sai binh tiêu diệt cường đạo.”
Tiết Vinh Lâm nhìn ta, đôi môi khô nứt run rẩy đáp: “Thảo dân thế cô lực mỏng, mong điện hạ khẩn cầu hoàng thượng, giúp thảo dân xin chỉ.”
Ta cười lạnh: “Tiết lang quên rồi sao? Bản cung đang tĩnh tu, chuyện triều chính ta không rõ, cũng không can thiệp, chẳng thể giúp ngươi.”
Ánh mắt Tiết Vinh Lâm dần tối sầm lại.
Ta phất tay, nói một câu “Thật là nhàm chán,” rồi bảo người đưa hắn đi.
Đêm ấy, Lục Yến Chiếu lại đem thêm tin tức về hoàng đế.
Nghe những gì hắn báo cáo, mọi nhận thức của ta về hoàng đế đều sụp đổ.
Thì ra đệ đệ ta không chỉ dung túng cho gian thần hãm hại trung thần, mà còn ngầm xây dựng tửu lầu xa hoa, chiếm đoạt mỹ nam mỹ nữ, cùng gian thần sống phóng túng.
Nhưng sau đó hắn đã làm gì để che đậy việc này?
Hắn tung tin đồn và để lại dấu vết, khiến mọi người nhầm tưởng rằng chính ta là kẻ trụy lạc, làm những chuyện bại hoại đó.
Hắn chẳng còn là đệ đệ mà ta từng biết, mà là một tên hôn quân thực sự.
Ta mất một lúc lâu mới có thể sắp xếp lại suy nghĩ, rồi bảo Lục Yến Chiếu: “Điều tra xem nơi đó nằm ở đâu, nhớ là không được để lộ dấu vết. Ngoài ra, thu thập đủ bằng chứng, và nhanh chóng huấn luyện một nhóm tử sĩ.”
“Còn lại cứ để ta lo.”