Cuộc Chiến Hoàng Quyền - Chương 2
7.
Ta như mọi lần, lặng lẽ lắng nghe, không vội vàng lên tiếng.
Ngược lại, hoàng đế nói xong liền nhìn ta: “A tỷ, ta thấy Tiết Vinh Lâm hình như thực sự thích tỷ.”
“A tỷ, nếu tỷ cũng thích hắn, đệ sẽ ủng hộ.”
Bàn tay ta giấu trong tay áo siết chặt lại, sau đó mỉm cười hỏi: “Nhưng, hoàng thượng, tân khoa Trạng nguyên đã có thê tử, dù ta có là công chúa, làm sao có thể chen vào chuyện tình của người khác?”
Hoàng đế đáp: “Thì có sao, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp.”
Ta chăm chú nhìn vào mắt đệ ấy, hỏi: “Ý của hoàng thượng là, muốn ta làm thiếp của hắn?”
Hoàng đế không nhìn ta, cười nói: “Đương nhiên là không. Phải là tỷ làm chính thất, còn nàng ta là thiếp. Một kẻ tiện dân thấp hèn, sao có thể sánh ngang với a tỷ được.”
“Ta không quan tâm, nếu a tỷ muốn, dù là sao trên trời, trẫm cũng sẽ hái xuống cho a tỷ.”
Khoảnh khắc ấy, ta không nhìn thấu được vài phần chân tình của hoàng đế.
Vì vậy, ta nói: “Không cần.”
Hoàng đế khó hiểu: “Vì sao?”
Ta lo lắng nói: “Đêm qua, ta nằm mơ thấy mẫu hậu cảnh báo, bảo ta từ nay phải thu mình, làm nhiều việc thiện, nếu không… sẽ không được chết yên lành.”
“Vì vậy, ta định viết một phong thư tự trách tội mình, ba ngày nữa sẽ lên chùa tĩnh tu một thời gian.”
Nói xong, ta cúi mình hành lễ với hoàng đế: “Xin hoàng thượng thành toàn.”
Hoàng đế nhìn ta, miệng hơi hé mở, sau một lúc mới nói: “Nếu đó là lời dạy của mẫu hậu, thì cứ làm theo.”
Sau khi hoàng đế rời đi, ta không hề nhàn rỗi.
Nếu thực sự có người âm mưu hãm hại ta, thì hẳn là họ đã cài người bên cạnh ta.
Việc cần làm là tìm ra kẻ đó.
Rốt cuộc, hiện giờ, bất kỳ ai bên cạnh ta đều có thể là kẻ phản bội.
Ta bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra vào ngày ta bị lăng trì kiếp trước.
Ngày đó, ta đã cảm nhận được mối nguy hiểm, dự định lập kế giả chết, nhưng cuối cùng Tiết Vinh Lâm vẫn tìm ra ta, khiến ta không thoát khỏi số phận bị giết hại.
Nhưng khi ấy, Lục Yến Chiếu – người lẽ ra phải bảo vệ ta – lại ở đâu?
Chẳng lẽ, kẻ phản bội chính là hắn?
Nghĩ tới đây, ta khẽ ngả người tựa vào nhuyễn tháp, gọi: “Lục Yến Chiếu, ra đây.”
8.
Lục Yến Chiếu, kẻ ẩn nấp trong bóng tối, lập tức hiện thân trước mặt ta, chắp tay hành lễ: “Công chúa điện hạ.”
Ta chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến lại gần, nhìn người nam nhân không hay cười, anh tuấn mạnh mẽ này.
Hắn vẫn giữ tay chắp trước ngực, duy trì tư thế cung kính.
Ta bất ngờ rút cây trâm cài tóc, đâm mạnh vào hắn.
Đồng tử của Lục Yến Chiếu đột nhiên co lại, ta thấy hắn khẽ nhấc tay, nhưng rồi nắm chặt thành quyền, mặc cho lưỡi dao xuyên vào ngực mình.
Khi rút dao ra, máu tươi bắn lên khắp người ta.
Nhưng điều đó giúp ta xác nhận một điều: kẻ phản bội không phải hắn.
Chẳng lẽ… là Vân Đào?
Khi ấy, người biết ta sẽ giả chết chỉ có hai người bọn họ.
Quan trọng hơn, nhớ lại khoảnh khắc ta bị lăng trì xử tử, người không xuất hiện chính là Vân Đào.
Nhưng khi ta sắp trút hơi thở cuối cùng, dường như ta thấy bóng dáng quen thuộc của nàng, trong bộ y phục màu hồng nhạt.
Vân Đào hoảng hốt lùi lại, giọng run rẩy: “Điện hạ, ngài… ngài làm gì vậy?”
Ta không giải thích, chỉ phất tay: “Người đâu, đưa hắn đến bãi tha ma.”
Vân Đào lắp bắp, dù không hiểu chuyện gì, vẫn tuân lệnh của ta.
Đợi Vân Đào rời đi, ta lập tức sai các ám vệ khác bí mật đưa thần y tới cứu chữa.
Xong xuôi, ta mới đến chỗ đặt Lục Yến Chiếu.
Có lẽ nhận ra mình chưa chết, Lục Yến Chiếu tỏ ra kinh ngạc khi tỉnh lại.
Thấy ta ở bên, hắn cố gượng dậy hành lễ, nhưng bị ta giơ tay ngăn lại.
“Ngươi bị ngất là do ta đã thoa thuốc mê lên vũ khí.”
“Nói cho ta biết, vì sao ngươi không phản kháng? Với năng lực của ngươi, giết ta dễ như trở bàn tay.”
Lục Yến Chiếu đáp: “Ngài là chủ tử, là trưởng công chúa. Yến Chiếu chỉ là nô tài, công chúa muốn ta chết, Yến Chiếu tự nhiên sẽ không phản kháng.”
Thực ra, ta đã cứu Lục Yến Chiếu từ kẻ buôn người khi ta mới chín tuổi.
Khi ấy, hắn mười tuổi, không có ai nương tựa. Ta hỏi hắn có nguyện ý theo ta cả đời, làm ám vệ của ta không, hắn đã đồng ý.
Từ đó, hắn luôn ở bên cạnh ta, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại không xuất hiện bảo vệ ta, chỉ có thể chứng minh một điều—
Hắn cũng đã gặp chuyện.
Bây giờ, chỉ còn một kẻ đáng nghi là Vân Đào. Đã vậy, ta cần đi nước cờ tiếp theo rồi.
9.
Ta kể cho Lục Yến Chiếu nghe những suy đoán của mình, rồi dặn hắn dưỡng thương cho tốt.
Từ đó, cái tên Lục Yến Chiếu, thủ lĩnh ám vệ, không còn tồn tại nữa.
Khi ta trở về phủ công chúa, ám vệ mà ta sai đi cũng đã quay lại.
“Thưa công chúa, đúng như ngài dự đoán, Vân Đào sau khi thấy người của phủ đem Lục đại nhân vứt ra bãi tha ma, liền đi gặp một người khác.”
Ta hít một hơi sâu, hỏi: “Ai?”
Ám vệ đáp: “Là một tiểu thái giám trong cung, hiện chưa rõ hắn thuộc hạ của ai.”
Có vẻ như ta đoán không sai, bất kể tên thái giám đó là ai, chỉ cần hắn có thể ra khỏi cung, thì đã chứng thực cho sự nghi ngờ của ta trước đây.
Đệ đệ cùng mẹ với ta, thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Khi Vân Đào trở về, liền nhìn thấy ta đang ngồi chờ sẵn trong phòng.
Nàng ta giật mình, sau đó nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo, hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”
“Chờ ngươi.”
Ta trả lời, rồi hỏi: “Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc hứa cho ngươi cái gì, mà ngươi sẵn sàng phản bội ta?”
“Thôi vậy, ngươi chưa cần nói, để ta đoán xem.”
“Ngươi không có phụ mẫu, cô độc một mình, hắn tuyệt đối không thể dùng người thân của ngươi để đe dọa. Ta lại không bao giờ thiếu ngươi phần thưởng, nên vì tiền tài cũng không phải. Vậy thì chỉ có một điều duy nhất—hắn hứa sẽ để ngươi làm phi tần của hắn?”
Vân Đào bị ta vạch trần, hoảng sợ lùi lại, không nói nên lời.
Nàng ta liền xoay người, vội vàng chạy ra cửa.
Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng, đã bị ám vệ canh ở cửa ngăn lại.
Vân Đào gào lên: “Ngươi không thể giết ta! Hắn đã nói rằng sẽ phong ta làm quý phi!”
“Cho dù hắn là đệ đệ của ngươi, thì hắn là vua còn ngươi là thần. Vua muốn thần chết, thần phải cam tâm tình nguyện mà chết!”
Ta phất tay: “Đưa nàng xuống, tra hỏi cho kỹ, nhớ không được để nàng chết.”
Vân Đào nghe thế, nhanh chóng rút trâm cài tóc định đâm vào cổ mình, nhưng ám vệ đã nhanh hơn, đánh ngất nàng ta.
Ta nói: “Tìm một người có thân hình tương tự, hóa trang thành nàng ta, tiếp tục ở bên cạnh ta. Ta muốn xem đệ đệ tốt của ta còn muốn làm gì nữa.”
10.
Hoàng đế cuối cùng cũng biết chuyện Lục Yến Chiếu bị ta giết.
Tất nhiên, đó là do chính ta kể cho hắn nghe.
Nghe xong, hoàng đế ngạc nhiên nói: “A tỷ, nếu ta không nhầm thì Lục Yến Chiếu đã theo tỷ suốt mười năm rồi…”
“Phải, mười năm rồi.”
Ta hờ hững đáp: “Nhưng mười năm thì sao, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con chó. Chó không nghe lời, người làm chủ như ta lẽ nào không thể dạy dỗ?”
Hoàng đế liền đáp: “Tất nhiên là được. Tỷ muốn làm gì thì làm. Đúng như tỷ nói, chỉ là một con chó mà thôi.”
“Chó này không còn, thì nuôi một con khác là xong.”
Ta mỉm cười: “Hoàng thượng, ta cũng nên khởi hành đi tĩnh tu ở chùa rồi.”
Tiễn hoàng đế rời đi, ta bắt đầu hành trình đến chùa theo kế hoạch.
Trong thời gian này, ta lệnh cho Lục Yến Chiếu điều tra những gì hoàng đế đã âm thầm làm.
Chẳng bao lâu, ta đã biết được sự thật—vị đệ đệ yêu quý của ta đã làm những gì sau lưng ta.
Hóa ra, hoàng đế từ lâu đã bày mưu tính kế, thậm chí ngầm hạ sát nhiều đại thần đứng về phía ta.
Chưa hết, hắn còn thông đồng với Tiết Vinh Lâm để sát hại thê tử kết tóc của hắn – Từ Nhiễu Nhiễu.
Lục Yến Chiếu cho biết, vào ngày sự việc xảy ra, Tiết Vinh Lâm đã có mặt, chính mắt hắn thấy những kẻ giả dạng cướp bóc làm nhục thê tử mình rồi ném xác ra hoang dã.
Còn hoàng đế, suốt bao năm giả vờ nhu nhược, mọi chuyện đều phải hỏi ý kiến ta, thực ra tất cả đều là giả.
Hắn cố ý nuông chiều gian thần, khiến bọn chúng đối phó với ta.
Kế hoạch tiếp theo của hắn là sai mỹ nam tiếp cận ta, rồi tung tin đồn rằng ta sống phóng túng, để gây phẫn nộ trong dân chúng.
Ta nắm chặt nắm tay, cơn giận bùng cháy trong lòng.
Những gì Lục Yến Chiếu tìm hiểu được hoàn toàn đảo lộn nhận thức của ta về đệ đệ này.
Thì ra, hắn không hề ngây thơ, cần sự che chở của tỷ tỷ. Hắn chỉ là một kẻ đầy tham vọng, coi rẻ mạng người và chơi đùa với quyền lực.
Đến cả Lục Yến Chiếu, người lúc nào cũng giữ vẻ mặt vô cảm, sau khi thuật lại những chuyện này cũng không nhịn được mà hỏi: “Công chúa, Từ Nhiễu Nhiễu là thê tử của hắn, từng phải vất vả bán đậu hũ kiếm sống để nuôi hắn ăn học, hắn cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy sao?”
Ta cười, vừa cười vừa nói: “Thì đã sao? Trong mắt một số người, quyền lực là trên hết.”
“Ví như hoàng đế, hắn không muốn ta can thiệp, sợ ta đe dọa hắn, có thể nói rõ cho ta biết. Vậy cớ gì phải làm thế này?”
“Nếu hắn đã sợ, thì ta càng phải làm. Giang sơn này, bản cung muốn chiếm lấy.”