Cuộc Chiến Hậu Cung - Chương 4
10
Sau đó, Nhậm thái y cuối cùng cũng đến.
Vừa gặp ta, ông đã nhăn mặt: “Nương nương, cái thai của hoàng quý phi thực sự rất khó giữ.”
“Không sao. Chỉ cần bảo toàn tính mạng của Tống Trân để nàng có thể tiếp tục hầu hạ hoàng thượng là được.”
Nhậm thái y có vẻ do dự, những ngày này, e rằng ông đã thấy và nghe nhiều điều không nên.
“Ở trong cung làm thái y, phải giả mù giả điếc thì mới sống lâu được.” Ta nói.
“Dạ, nương nương.” Nhậm thái y cúi đầu lui ra.
11
Đến khi Tống Trân sinh hạ hoàng tử thứ hai, những sóng ngầm trong triều đình cuối cùng đã trỗi dậy.
Một vị ngự sử cáo buộc Tống Hoài Cổ, Tống thượng thư tham ô quỹ cứu trợ thiên tai và tự ý nuôi tư binh.
Chu Ninh Tấn ra lệnh cho phụ thân ta điều tra kỹ càng.
Phụ thân đã âm thầm điều tra Tống Hoài Cổ suốt một năm qua, nắm rõ mọi hành vi của ông ta, từng tội danh đều có thể khiến ông ta rơi đầu.
Những ngày này, Tống Trân đứng ngồi không yên, cố tìm mọi cách thổi gió bên gối Chu Ninh Tấn.
Nhưng Chu Ninh Tấn chỉ nghiêm khắc quát mắng nàng, bảo nàng đừng bàn chuyện triều chính.
Không còn cách nào, Tống Trân lại tìm đến ta, nhưng ta viện cớ sức khỏe không tốt để từ chối gặp nàng.
Phụ thân ban đầu chỉ vạch ra vài tội nhẹ, liên quan đến vài môn sinh và đồng đảng của Tống Hoài Cổ.
Chẳng mấy chốc, Tống Trân ôm nhị hoàng tử đến cung của ta.
“Hoàng hậu nương nương, muội thật sự không đủ sức, muốn giao Lập nhi cho người nuôi dưỡng.”
“Muội giờ là hoàng quý phi, đã có nhũ mẫu chăm sóc con cái, sao còn cần tự mình vất vả?” Ta mỉm cười, nhìn về phía đứa trẻ đang ngủ say.
Đứa trẻ này gầy gò, có nét giống Tống Trân, khuôn mặt thanh tú.
“Tỷ tỷ, nếu cha muội sụp đổ, liệu cha của tỷ có thể bình an vô sự không?”
Ta cười nhạt: “Lời này là do Tống thượng thư dạy muội sao?”
“Tỷ tỷ, trước đây là muội không hiểu chuyện. Từ nay về sau, muội sẽ nghe lời tỷ!”
“Ta không tin muội.”
“Chỉ cần tỷ đồng ý, dù có phải chết muội cũng cam tâm.”
“Ta không cần mạng của muội. Muội viết một bức thư khuyên phụ thân muội đừng có mơ đến việc phản loạn, đồng thời thuyết phục hoàng thượng lập Lập nhi làm thái tử. Nếu không được, hãy dùng đến biện pháp mạnh, viết sao cho kín đáo, muội hiểu chứ?”
Sắc mặt Tống Trân tái nhợt: “Tỷ tỷ, đây là muốn lấy mạng cả gia tộc muội!”
Ta mỉm cười: “Chỉ là để phòng muội nuốt lời thôi. Nếu muội ngoan ngoãn nghe lời, ta đâu phải tự chuốc phiền phức vào mình.
“Muội có thể không viết, nhưng như vậy thì có lẽ sẽ có vài người phải chết. Nếu phụ thân muội chết, nhà họ Tống của các ngươi còn trụ được bao lâu?”
“Ta… ta sẽ viết!” Tống Trân cắn răng, bảo tỳ nữ thân cận lấy ra một ống mực đặc chế, mực viết xong sẽ tự biến mất sau một thời gian ngắn.
“Khi hơ nóng, chữ sẽ hiện lên.” Viết xong, Tống Trân cẩn thận cuộn tròn bức thư và đưa cho ta.
“Vậy thì muội yên tâm về dưỡng thai đi.”
Sau khi Tống Trân rời đi, ta viết thư gửi cho phụ thân, thuật lại toàn bộ sự việc, thậm chí còn kèm theo nội dung thư của Tống Trân.
Ta bảo phụ thân nhân cơ hội này quét sạch nhà họ Tống.
Đồng thời, ta gửi kèm một chiếc khăn tay tự tay thêu.
Thư gửi đi, ta chỉ còn chờ xem Chu Ninh Tấn sẽ phản ứng thế nào.
Hắn mới đăng cơ được ba năm, căn cơ chưa vững, triều đình cũng thiếu người tài, hắn tuyệt đối sẽ không để phe Tống Hoài Cổ bị xóa sổ hoàn toàn, để mặc phụ thân ta nắm trọn triều đình.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe tin Lập nhi bị nôn mửa không ngừng, sốt cao không hạ. Chưa kịp điều tra nguyên nhân, Chu Ninh Tấn đã tuyên bố Tống Trân bị mất trí sau khi sinh, lại điên rồ đến mức ép Lập nhi uống một bát nước lạnh.
Sau đó, hắn hạ chỉ giao Lập nhi về danh nghĩa của ta nuôi dưỡng, giáng Hoàng Quý Phi xuống thành phi, thu hồi quyền chưởng quản lục cung.
Ta đặc biệt đến hỏi Tống Trân vì sao lại tàn nhẫn như vậy.
Nàng chỉ lắc đầu nói: “Kẻ tàn nhẫn không phải là ta.”
Sau đó, Chu Ninh Tấn mời phụ thân vào cung thăm ta.
Lần này gặp ta, phụ thân lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Nếu không phải ta phát hiện con thêu hình con thỏ trên khăn, thì thật sự đã bị con làm cho hồn xiêu phách lạc. Con bây giờ to gan quá rồi.”
“Con biết phụ thân sẽ nhận ra. Ngày xưa, vì con thỏ này, người với con đã đấu trí ba trăm hiệp.” Ta mỉm cười.
“Mẫn nhi, con làm những trò hiểm độc này, rốt cuộc là vì cái gì?” Phụ thân thở dài.
“Từ nay sẽ không còn nữa. Hiện tại người và Tống thượng thư chế ngự lẫn nhau, con và Trân Phi như nước với lửa, hoàng thượng sẽ an tâm về hai nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ được yên ổn.”
Phụ thân nghe xong, phất tay nói: “Thật sự trưởng thành rồi, tâm tư sâu xa đến cả phụ thân cũng không đoán được.”
Ta cười đáp: “Phụ thân vẫn còn thời gian đoán tâm tư của con, vậy tâm tư của mẫu thân người đã hiểu thấu chưa?”
Phụ thân cười lớn: “Con nói chí phải!”
12
Sau đó, phụ thân vạch thêm vài vụ án nhỏ, đưa những cánh tay đắc lực của Tống Hoài Cổ ra xét xử, rồi kết thúc sự việc.
Chu Ninh Tấn sợ phụ thân lấp đầy những chức vị trống, vội vàng chọn vài sĩ tử xuất thân hàn vi mới bước chân vào triều đình.
Hắn có ý bồi dưỡng những người này thành tay chân thân tín của mình.
Đáng tiếc.
Phụ thân từ hai năm trước đã âm thầm hỗ trợ phần lớn sĩ tử hàn vi này. Những người trẻ tuổi ấy tự trọng, nghĩa khí, ngưỡng mộ phụ thân vì sự thanh liêm và gần gũi với dân.
Hơn nữa, phụ thân chỉ nâng đỡ mà không đòi hỏi điều gì trái phép, khiến họ càng kính trọng phẩm hạnh của ông hơn.
Tiền triều dần dần bình tĩnh lại.
Hậu cung cũng không còn những đợt sóng ngầm như trước.
Dưới sự chăm sóc của Nhậm thái y, Tống Trân ngày càng hấp dẫn Chu Ninh Tấn hơn.
Ta cũng chẳng vội vã, chỉ căn dặn Tống Trân phải hầu hạ Chu Ninh Tấn thật tốt, nếu hắn đuối sức, cứ dùng vài cách đặc biệt, thay đổi một chút để giữ chân hắn.
Không ngờ, Tống Trân lại lần lượt sinh thêm bốn người con nữa.
Cho đến một ngày, nàng nói với ta rằng dù có cố gắng thế nào, Chu Ninh Tấn cũng chỉ khẽ chạm vào nàng rồi buông tay. Khi đó, ta biết rằng thời cơ đã đến.
Ta bảo Tống Trân thoa một loại phấn thơm đặc chế lên bụng. Mùi hương thanh thoát, nhưng lại chứa loại dược liệu làm người ta mê muội, kích thích và phấn chấn.
Nhậm thái y biết chuyện liền đến gặp ta.
Ông nói rằng hiện tại thân thể của Tống Trân đã suy nhược, dù phấn thơm không hại gì, nhưng nàng vẫn đang mang thai, nếu có hoạt động quá mạnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ta chỉ dặn ông làm những việc ông cần làm.
Việc Tống Trân sống hay chết không phải do ta quyết định. Ta chưa bao giờ ép nàng làm những chuyện này, ta cũng chẳng phải người bắt nàng phải có con.
Ta chỉ là, đẩy thuyền thêm một chút mà thôi.
So với kiếp trước của ta, nàng đã sống đủ lâu rồi.
Khoảng thời gian sau đó, có thể thấy rõ Chu Ninh Tấn vui vẻ hơn hẳn, mỗi ngày đến trưa mới rời khỏi cung Tú Nguyệt, thậm chí có hôm còn hoãn cả triều sớm.
Rồi ta bảo Tống Trân ngừng dùng phấn thơm. Thật bất ngờ, Chu Ninh Tấn lại tự mình đòi lấy hộp phấn, rải khắp người Tống Trân.
Nhưng thân thể nàng không chịu nổi sự giày vò nữa, nàng ôm bụng đau đớn khôn cùng.
Nhậm thái y quỳ dưới chân Chu Ninh Tấn, nói rằng Tống Trân đã kiệt sức, không còn sống được bao lâu nữa.
Ông ta khuyên rằng phải bỏ đứa bé đi mới có thể cứu sống nàng.
Tống Trân tha thiết van xin, nhưng Chu Ninh Tấn lấy cớ hoàng tộc quan trọng hơn, không chịu đồng ý.
Cuối cùng, Tống Trân tìm đến cầu xin ta.
Nàng đã gầy gò chỉ còn lại cái bụng căng tròn, trông như sắp tàn lụi, nhưng dù vậy, Chu Ninh Tấn vẫn không buông tha nàng.
Chắc rằng sau mấy năm chung đụng, Tống Trân đã hoàn toàn trở thành công cụ phát tiết của hắn.
“Ta sẽ chọn vài người mới để hầu hạ hoàng thượng, hắn tự nhiên sẽ quên muội thôi.” Ta nói.
“Chỉ là muội muốn giữ lại tính mạng, điều dưỡng cơ thể để sau này… để sau này có thể tiếp tục hầu hạ hoàng thượng.” Tống Trân cúi đầu, dù rơi vào hoàn cảnh này, nàng vẫn không muốn mất đi sự sủng ái.
Nhưng con người, nếu muốn tất cả, sẽ dễ chẳng có được gì.
“Nếu bỏ thai, coi như là tội mưu hại hoàng tộc, cho dù muội có cầu xin ta cũng không giúp được. Trừ phi…” Ta dừng lại.
“Trừ phi gì?”
“Trừ phi đó là một tai nạn, không thể giữ được.” Ta nói, “Tốt nhất là do chính hoàng thượng gây ra. Như vậy, muội sẽ có thêm sự thương xót. Hiểu chứ?”
Tống Trân chợt hiểu ra, gật đầu đáp: “Muội hiểu rồi.”
13
Đêm xuống, ta dẫn theo vài đứa trẻ chơi cưỡi ngựa gỗ trong sân. Dù Tống Trân có phần ngốc nghếch, nhưng con cái của nàng đều thông minh đáng yêu.
Kiếp trước, ta không có dịp ở bên con mình. Kiếp này coi như ta đã được trải nghiệm niềm vui đó.
Đang chơi đùa, bỗng một tiểu thái giám hoảng hốt chạy vào, thở không ra hơi, “Hoàng thượng… Hoàng thượng băng hà… tại cung Tú Nguyệt!”
Ta lập tức kéo mấy đứa trẻ lại gần, “Đi, đi theo mẫu hậu.”
Chu Ninh Tấn, chết trên thân xác nữ nhân, chắc hẳn khoái lạc đến tận xương tủy rồi.
Nghĩ vậy, ta bước càng nhanh.
Cung Tú Nguyệt đã bị cấm quân vây kín, vì chuyện xảy ra đột ngột, lại vào ban đêm, các đại thần chưa kịp đến.
Lần trước cung Tú Nguyệt hỗn loạn thế này là khi Tống Trân sinh con.
Cấm quân nhường lối cho ta bước vào, Tống Trân ngồi sụp trước cửa, thấy ta thì bò về phía ta một đoạn rồi lại ngã xuống đất, dưới thân nàng máu chảy đầm đìa, đôi chân run rẩy không ngừng, cả người đã mê man.
Một nhóm thái y quỳ trước giường, không dám ngẩng đầu.
Ta nén nước mắt, mặt đầy vẻ đau buồn, “Nhậm thái y, mau đi xem cho Trân Phi.”
Nhìn tình trạng của nàng, e rằng không cứu được.
“Nương nương…” Nhậm thái y xem xong, lắc đầu.
“Đứa bé thì sao?” Ta hỏi.
“Trân Phi nương nương đã sinh sáu thai, chỉ cần dùng vài châm, rồi cho uống thêm một ít thuốc, dù chẳng tốn nhiều sức vẫn có thể sinh ra. Nhưng như vậy thì nương nương sẽ không còn đường cứu chữa.” Nhậm thái y đáp.
“Các ngươi có cách nào không?” Ta lại nhìn về phía các thái y đang run rẩy.
“Không còn cách nào.”
“Đã là cạn kiệt sinh lực.”
Lúc này ta mới nói tiếp: “Nếu đã như vậy, bảo vệ hoàng tử là trên hết. Nhậm thái y, nhanh bắt đầu đi.”
Sắp xếp xong cho Tống Trân, ta mới quay sang nhìn Chu Ninh Tấn nằm trên giường.
Một tấm chăn phủ trên thân thể hắn, chỉ để lộ khuôn mặt tím tái.
“Hoàng thượng vốn sức khỏe tốt, sao lại ra nông nỗi này.” Ta chuyển giọng buồn bã, chỉ vào các thái y với vẻ đau khổ.
“Hoàng thượng dương khí yếu, âm khí thịnh, ngực đau tức là do âm hàn quá mạnh, hơn nữa…”
“Hơn nữa thế nào?” Ta truy hỏi.
“Hơn nữa hoàng thượng không biết kiềm chế, lại dùng dược liệu quá đà…” Ánh mắt thái y lướt qua tấm chăn, ở đó nhô lên một hình dạng đáng ngờ.
“Im miệng!” Ta quay phắt lại, “Hoàng thượng ngày đêm cần mẫn, chẳng mấy khi nghỉ ngơi, bệnh tật bất ngờ cũng là vì vậy!”
Khi phụ thân và các quan thần tới, Tống Trân vừa sinh hạ một công chúa.
Ta dẫn vài đứa trẻ của nàng đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “An tâm đi, các con đều khỏe mạnh.”
Rồi ta bảo mấy đứa trẻ quỳ ngoài cửa, tiễn nàng đoạn đường cuối cùng.
Ta từng nghĩ đến việc giữ lại mạng sống của Tống Trân, nhưng nếu giữ nàng lại, sau này khi Duệ nhi lên ngôi, nàng và ta đều trở thành thái hậu.
Hậu họa quá nhiều.
Huống hồ, ta không thể tin nàng.
Giờ nàng đã chết, ta đã tận tâm hết lòng.
Ta ngước nhìn phụ thân, ông rõ ràng lùi lại mấy bước.
Ông không ngờ đứa bé ngày xưa từng khóc nhè vì con thỏ, giờ đây lại có thể đứng trước hai thi thể một cách lạnh lùng đến thế.
Điều khiến ông sợ hãi hơn, đó là Chu Ninh Tấn đã chết, Tống Trân cũng chết.
Mà ta, kẻ âm mưu tất cả, chẳng cần động đến một binh khí.
Ta gật đầu với phụ thân.
Đúng vậy, tất cả đều do ta làm.
Những ngày tốt đẹp đang tới rồi.
14
Cái chết của Chu Ninh Tấn đến đột ngột, ngôi vị thái tử vẫn chưa kịp định.
Giờ đây Duệ nhi thông minh chăm học, lại là hoàng trưởng tử, triều thần không ai có ý kiến phản đối việc lập thằng bé làm vua.
Ta đương nhiên trở thành hoàng thái hậu.
Dù Duệ nhi ban đầu được nuôi dưỡng trong cung của Tống Trân, nhưng phần lớn thời gian sau này đều ở bên ta.
Ta che chắn tất cả những thứ bẩn thỉu bên ngoài, giữ cho bọn trẻ một tuổi thơ trong sạch.
Thiên hạ này cuối cùng vẫn là của chúng.
Chúng khỏe mạnh, quốc gia mới có thể yên ổn.
Còn ta, chỉ muốn được sống vài ngày thanh thản.
Ta cho Nhậm thái y và Thụy Hạ xuất cung, ban thưởng đủ vàng bạc cho họ sống an nhàn cả đời.
Ta cũng chọn cho Thụy Hạ vài mối tốt, nhưng có vẻ nàng đã sợ hãi quá mức bởi Chu Ninh Tấn, nên nhất quyết không chịu gả đi.
Cứ để nàng như vậy thôi.
Con người sống trên đời, chỉ vài chục năm ngắn ngủi, thế gian rộng lớn tươi đẹp, hà cớ gì lại tự giam mình trong bốn bức tường.
Những sĩ tử xuất thân hàn vi mà phụ thân bồi dưỡng bấy lâu, năm đó không được Chu Ninh Tấn trọng dụng, nay đã có chỗ đứng trong triều.
Phụ thân đã thành công lui thân, nhàn rỗi ở nhà, rảnh rỗi cùng mẫu thân đi du ngoạn sông núi, ngày tháng còn vui vẻ hơn cả ta.
Ta thường bảo muốn xuất cung, nhưng bọn trẻ không nỡ rời xa ta, cuối cùng không chịu được, ta đành dẫn chúng đi cùng.
Ngày rời cung, bầu trời xanh ngắt một màu.
Khi bức tường cung điện màu đỏ sẫm dần biến mất khỏi tầm mắt, ta thở phào nhẹ nhõm.
Những hận thù của kiếp trước, đến đây là kết thúc rồi.
Từ nay, ta là Lâm Mẫn Nhi.
Ta thích ăn nho ướp lạnh trong giếng nước.
Thích nuôi thỏ.
Thích đọc sách.
Từ nay, ta chỉ sống cho chính mình.
– Hết –