Cuộc Chiến Hậu Cung - Chương 3
7
Thai của Trân Phi được chăm sóc rất tốt.
Ta lại ghé thăm nàng vài lần, lúc này nàng đã dần không còn xuống giường được, cơ thể nặng nề đến mức đi vài bước đã đau bụng.
Có lần, ta đến không đúng lúc, vừa vặn gặp Chu Ninh Tấn ở đó. Ta định không vào, nhưng đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng kêu đau trong sân.
Sợ Chu Ninh Tấn chơi đùa quá đà, may mà đang ban ngày, thái giám canh cổng cũng không có chỉ thị không cho phép người khác vào.
Thế nên, ta đẩy cửa bước vào.
Thật không ngờ, Trân Phi đang dùng khăn lụa nâng bụng, chạy nhảy bắt bướm trong sân, còn Chu Ninh Tấn thì ngồi một bên, mê mải nhìn nàng cười.
Vừa nãy, tiếng kêu đau là do nàng cử động quá mạnh khi bắt bướm, gây đau bụng.
Dù vậy, nàng vẫn cố gắng chạy nhỏ từng bước, thi thoảng lại quay đầu nhìn sắc mặt của Chu Ninh Tấn.
Nhìn nàng như thế, ta chợt thấy như mình đang sống lại kiếp trước, dạ dày bỗng cuộn trào.
Nếu không phải vì gia tộc quyền thế đứng sau lưng, có lẽ nàng đã không đến mức phải hạ mình như vậy…
“Hoàng hậu.”
Chu Ninh Tấn thấy ta, nét mặt bình thản nói: “Hiện tại trong triều có người cáo buộc hoàng hậu không con, yêu cầu trẫm phế hậu.”
Trân Phi dừng bước, một tay nâng bụng, tay còn lại nắm lấy tay áo tỳ nữ bên cạnh, cả người lảo đảo, vẻ kiêu kỳ đã biến mất hoàn toàn.
Ta đỡ Trân Phi, giúp nàng ngồi xuống, rồi cúi đầu đáp: “Thần thiếp không con là lỗi lớn, xin để hoàng thượng xử lý.”
Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ tranh luận đến cùng, điều này sẽ làm Chu Ninh Tấn phấn khích.
Nhưng hiện tại, thái độ khiêm nhường của ta lại khiến hắn thất vọng.
Hắn lộ vẻ nhàm chán, phẩy tay: “Giờ trẫm nhìn nàng cũng chẳng còn thấy hứng thú.”
Ta liếc nhìn Trân Phi mặt tái nhợt, thở dài nói: “Hoàng thượng, Trân Phi sắp đến kỳ sinh nở, xin hoàng thượng thương tình vì hài tử.”
Ta thực sự lo lắng hoàng thượng không biết kiềm chế, thế thì thật đáng tiếc.
“Thái y đang chờ ngay phòng bên, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Chu Ninh Tấn nói: “Trân Phi, nàng nghĩ sao?”
Trân Phi gượng cười: “Hoàng hậu nương nương không cần lo cho thần thiếp.”
Ta gật đầu: “Vậy thần thiếp không làm phiền hứng thú của hoàng thượng nữa.” Nói xong, ta quay người rời đi.
Trân Phi đã nếm trải mùi vị của sự sủng ái, Chu Ninh Tấn lại nói rõ ý định phế hậu trước mặt nàng.
Rõ ràng hắn muốn Trân Phi biết rằng nếu nàng đấu thắng ta, nàng tự nhiên sẽ trở thành hoàng hậu.
Kiếp trước ta ngây thơ nghĩ rằng hắn chỉ có vài sở thích quái dị.
Như vậy thì đúng là chết không oan.
Vừa trở về cung chưa bao lâu, đã có người báo rằng Trân Phi sắp sinh.
Ta khẽ thở dài, rốt cuộc cũng sinh sớm, bất quá sớm cũng tốt, nếu để lâu nữa, đứa trẻ quá lớn sẽ dễ xảy ra chuyện.
Ta bước nhanh đến Tú Nguyệt cung.
Tú Nguyệt cung giờ đã loạn cả lên.
May là ta đã sắp xếp bà đỡ sẵn trong cung của Trân Phi, thái y cũng ở đó.
Lần sinh đầu tiên thường khó khăn, thêm vào việc Trân Phi được hoàng thượng chăm sóc, ăn uống nhiều, lại ít vận động.
Thật khó tránh khỏi phải chịu đau đớn.
Trân Phi ráng chịu đau đến tận nửa đêm, trong khi đó Chu Ninh Tấn ngồi trong sân, im lặng đọc tấu chương.
Tiếng kêu của Trân Phi dần yếu đi, đến cả ta cũng thấy sốt ruột, nhưng hắn chỉ thờ ơ liếc nhìn ta, hỏi: “Hoàng hậu muốn nàng ta sống, hay chết?”
“Mẫu tử bình an.” Ta đáp nhẹ nhàng.
“Thật là đức hạnh. Trẫm thật không nỡ phế nàng.”
Lòng ta lạnh toát, khi xưa ta cũng đau đớn đến chết đi sống lại trong phòng, không biết lúc ấy hắn có phải cũng thế này.
Ta lại vì kẻ như vậy mà sinh đến năm đứa con.
Một tiếng khóc vang lên từ trong phòng, cả sân đều quỳ xuống, ai nấy đều chờ chúc mừng Chu Ninh Tấn.
Ta chỉ thấy thương hại khi nhìn về phía Trân Phi, mọi người đều ngưỡng mộ nàng, chỉ riêng ta cảm thấy bi ai.
Người nam nhân mà nàng bằng lòng hy sinh tất cả để phụng sự, lúc này lại chẳng mảy may bận tâm đến sống chết của nàng.
Trân Phi đã sinh một hoàng tử. Vừa vặn hợp với ý của ta.
Người khác đều chuẩn bị quà cho hoàng tử, chỉ riêng ta là chuẩn bị đủ loại bổ phẩm cho Trân Phi.
Việc sinh con tổn hao khí huyết rất nhiều, nhất định phải bồi bổ, phục hồi sớm.
Như thế, mới có thể sớm sinh thêm đứa nữa.
Không thể phủ nhận, Trân Phi trong tình cảnh này thật đáng thương, nhưng kiếp trước ta chẳng phải cũng như vậy?
Ai đã từng thương cảm cho ta?
8
Trong lễ đầy tháng của đứa trẻ, ta đề nghị phong Trân Phi lên thành Trân quý phi.
Chu Ninh Tấn nhìn ta cười, nói: “Hoàng hậu, Trân Phi đã sinh hoàng trưởng tử cho trẫm, công lao to lớn thế này, chỉ phong làm quý phi e rằng không đủ.”
Ngay lập tức, không khí náo nhiệt của buổi yến tiệc lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, ngay cả đứa trẻ đang khóc nấc cũng được đưa đi.
Ta biết rõ, Chu Ninh Tấn đã gấp gáp.
Trong hậu cung, Trân Phi sinh hoàng trưởng tử, địa vị đã trở nên cao quý hơn cả ta.
Ở triều đình, phe phái của phụ thân Trân Phi là Tống Hoài Cổ – Tống thượng thư – giờ đây không còn sự kiềm chế từ phía phụ thân ta, gần như muốn độc chiếm quyền lực.
Vì vậy, Chu Ninh Tấn mới không chờ được mà muốn ra tay với ta, hòng ép phụ thân ta đến cầu xin hắn, cam tâm làm thanh gươm sắc bén trong tay hắn.
“Hoàng thượng, thần thiếp xin được tự hạ mình xuống làm phi tần.” Ta cúi mình quỳ xuống, không chút do dự mà nói.
Chu Ninh Tấn đứng lên, nắm chặt cổ tay ta, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Hôm nay là lễ đầy tháng của hoàng nhi, sao có thể nói những lời đùa giỡn như vậy.”
Lời nói có vẻ ngọt ngào, nhưng tay hắn lại siết lấy cổ tay ta thật mạnh.
Ta cúi đầu, nghiến răng chịu đựng.
Phế bỏ ta, hắn hiện tại căn bản không dám. Nếu ta thực sự trở thành phi tần, vậy thì còn gì để hắn dùng uy hiếp phụ thân ta nữa?
Hắn tưởng rằng ta còn lưu luyến vị trí hoàng hậu này sao?
Nếu không phải vì có những việc chỉ ở vị trí này mới có thể thực hiện được, thì ngôi vị này ai muốn ngồi thì cứ ngồi.
“Phong Trân Phi làm hoàng quý phi, chưởng quản lục cung.” Chu Ninh Tấn buông tay ta, quay sang Trân Phi.
Trân Phi nhìn ta, cười đắc ý như con khỉ vừa cướp được quả đào.
Ta chỉ khẽ chỉnh lại chiếc trâm phượng trên đầu, mỉm cười gật đầu với nàng.
Dù nàng là hoàng quý phi, chưởng quản lục cung, thì đã sao?
Nàng đâu có thời gian và sức lực.
Không biết nàng đang đắc ý cái gì?
Kiếp trước ta cũng ngu ngốc như vậy sao? Ta đã không còn nhớ rõ lúc ấy mình trông ra sao nữa.
Khi Trân Phi được phong làm hoàng quý phi, toàn bộ cung đình đều biết rằng vị trí hoàng hậu của ta đang vô cùng nguy hiểm.
Sợ phụ thân lo lắng, ta bảo Thụy Hạ tìm cách truyền tin ra ngoài, bảo phụ thân tiếp tục lôi kéo phe của Tống Hoài Cổ, đồng thời cố gắng bồi dưỡng các sĩ tử xuất thân hàn vi, không cần lo lắng cho ta.
Người có hỉ sự, thân thể cũng mau chóng hồi phục.
Chỉ nửa năm sau, hoàng quý phi đã lại có tin vui.
Biết tin, ta vui mừng bảo Thụy Hạ mang thêm nhiều thứ đến cho nàng.
Thụy Hạ vốn đã không vui, lúc về lại càng tức giận hơn:
“Nương nương, những thứ người gửi đều bị ném xuống ao cho cá ăn! Họ sao dám làm vậy! Dù sao người cũng vẫn là hoàng hậu!”
“Cho cá ăn cũng tốt, có gì đáng giận đâu. Đi hái ít nho trong sân, ướp lạnh để giải nhiệt.” Ta cười.
Có vẻ vị hoàng quý phi này quyết định nuốt lời, không định giao đứa trẻ nào cho ta.
Đúng là đáng tiếc.
9
Ta bảo Thụy Hạ mời Lâm tần đến.
Dùng vài cách tầm thường, dạy nàng nhân lúc Tống Trân không ổn định thai kỳ mà giữ chân hoàng thượng ở lại cung của nàng.
Đồng thời, ta lấy lý do sức khỏe không tốt để giữ Nhậm thái y bên mình.
Chưa đầy nửa tháng, Tống Trân đã bắt đầu cuống lên.
Cũng như ta kiếp trước, chỉ muốn giữ lại ân sủng cho riêng mình, không chịu nổi bất kỳ ai chia sẻ dù chỉ một chút.
Nhưng Chu Ninh Tấn là hoàng đế, hắn căn bản không có trái tim.
Vì muốn giữ chân Chu Ninh Tấn, Tống Trân bỏ ngoài tai lời khuyên của thái y, làm động thai.
Nhậm thái y bị ta giữ lại, đám người còn lại thì bất tài, chẳng thể giữ nổi đứa trẻ của nàng.
Cuối cùng, chính ta giả vờ chịu đựng bệnh tật, bảo Nhậm thái y đi cứu chữa cho Tống Trân, mới giữ được đứa bé.
Ngày hôm sau, ta ngồi kiệu nhỏ đến thăm nàng, thấy nàng mặt mày trắng bệch, không gượng dậy nổi.
“May là giữ được đứa trẻ. Nếu còn lần sau, e rằng khó mà cứu nổi.” Ta nói.
Tống Trân hừ lạnh một tiếng, “Ta đã xin hoàng thượng ban lệnh, từ nay Nhậm thái y sẽ ở lại Tú Nguyệt cung, hoàng hậu nương nương, từ nay người nên tự lo cho mạng sống của mình thì hơn.”
Ta làm ra vẻ kinh ngạc, “Sao ngươi có thể vô ơn bội nghĩa như vậy!”
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi.” Tống Trân đáp, “Hoàng thượng sủng ái ai là ân đức của ngài, liên quan gì đến người đâu.”
Ta tức đến mức ôm ngực, phẩy tay áo bỏ đi.
Vừa ra khỏi cung Tú Nguyệt, ta không nhịn được bật cười, vốn dĩ còn có chút không đành lòng, nhưng giờ thì…
Từ sau đó, ta lấy cớ bệnh nặng không ra khỏi cung, đóng chặt cửa, giao toàn bộ chuyện lục cung cho Tống Trân quản lý.
Ta đuổi bớt đám nô tài trong cung, chỉ giữ lại những người đáng tin cậy, như Thụy Hạ.
Phụ thân lại gửi cho ta thêm một số sách cổ, đủ để đọc vài tháng.
Cứ cách một khoảng thời gian, Thụy Hạ lại đến Tú Nguyệt cung, khóc lóc cầu xin Tống Trân để Nhậm thái y đến chữa bệnh cho ta.
Suốt mấy tháng, ta như thể bị đày vào lãnh cung, không ai hỏi han.
Không còn cách nào khác, ta viết một lá thư, trong thư nói rõ rằng Nhậm thái y phải chăm sóc cho hoàng quý phi, không rảnh để điều chế bảo tâm hoàn cho ta.
Mỗi ngày ta đều đau đớn, tinh thần u uất, xin phụ thân cầu xin Tống thượng thư, mong hoàng quý phi để lại cho ta một con đường sống.
Lá thư này, là ta cố ý gửi cho Chu Ninh Tấn.
Thư gửi đi, tất nhiên sẽ rơi vào tay hắn trước. Mỗi chữ trong thư đều là huyết lệ, chỉ mong hắn đọc xong sẽ tin rằng ta đã đến bước đường cùng.
Cùng với thư là một chiếc khăn tay tự tay ta thêu, trên đó thêu một con thỏ khập khiễng.
Không còn đám nô tài được cài vào cung, Chu Ninh Tấn chỉ có thể đích thân đến để xác minh tình hình.
Để chờ hắn, mấy ngày nay ta nhịn ăn nhịn uống. Những khổ sở này so với kiếp trước, thật chẳng đáng là gì.
Vừa thấy hắn, ta liền ngã xuống từ trên giường, yếu ớt nói: “Xin hoàng thượng thương xót, để Nhậm thái y điều chế bảo tâm hoàn cho thần thiếp, thần thiếp e rằng không sống nổi bao lâu nữa.”
Chu Ninh Tấn đỡ ta từ dưới đất lên, “Hoàng hậu sao lại đến mức này, là Trân nhi không hiểu chuyện rồi.”
“Hoàng thượng, cứu thiếp.” Ta khổ sở cầu xin, cố tình để lộ bờ vai gầy guộc và chiếc bụng lõm vào.
“Hoàng thượng chẳng phải đã từng thích thần thiếp như thế này nhất sao?”
Chu Ninh Tấn lộ vẻ chán ghét, nhưng không tiện phát tác, liền tiện tay cầm một tấm chăn phủ lên người ta, “Trời lạnh, hoàng hậu nên mặc thêm vào.”
“Hoàng thượng, người sủng ái Trân Phi như vậy những mãi vẫn không lập nàng làm hoàng hậu, chẳng phải vì sợ gia tộc họ Tống thế lực quá lớn sao? Nay Tống thượng thư nắm quyền khuynh đảo triều đình, hoàng thượng, thần thiếp sẽ viết thư cho phụ thân, phụ thân yêu thương thiếp, nhất định sẽ tìm cách giúp hoàng thượng giải nỗi lo!”
Ta như điên dại, nắm chặt lấy vạt áo của Chu Ninh Tấn, như bấu víu vào cọng rơm cuối cùng để sống sót.
“Ngươi dám cả gan bàn chuyện triều đình!” Chu Ninh Tấn bị ta nói trúng thế khó, tức giận xấu hổ, tát mạnh vào mặt ta.
“Ta không muốn chết!” Ta càng thêm điên cuồng, “Ta là con gái độc nhất của phụ thân, người yêu thương ta nhất. Để ta ở trong hậu cung không bị Trân Phi ức hiếp, người đã nhẫn nhịn, phải nghe theo lệnh của Tống thượng thư. Hoàng thượng, người để ta sống còn có lợi hơn để ta chết!”
“Đồ điên!”
Chu Ninh Tấn mặt lạnh như tiền, “Hoàng hậu bệnh nặng, tinh thần hoảng loạn, lập tức để Nhậm thái y chuẩn đoán, những người khác không được ra vào.”
“Tạ hoàng thượng!” Ta như trút bỏ được gánh nặng, ngồi phịch xuống đất.
Cuối cùng cũng tống khứ được tên ác quỷ này.
Thêm một chút nữa, ta e rằng mình sẽ phát bệnh mất.