Cung Yên Ngọc Dịch Tửu - Chương 4
11
Sau khi Bối Mặc đăng cơ, hắn phong Cố Trường Khanh làm Nhiếp chính vương.
Cả hai đều bận rộn với triều chính, dẹp loạn, cứu nạn, điều tra tham quan.
Còn tôi và Thẩm Tích Diệu thì ở trong lãnh cung, uống trà, thưởng nhạc, đánh mạt chược.
Thẩm Tích Diệu đẩy bộ mạt chược về phía tôi, cười rạng rỡ: “Hồ rồi, đưa tiền đây!”
Nhưng tôi chẳng còn hứng thú nữa.
Đã một năm kể từ khi tôi mắc kẹt trong cuốn sách này, tôi không biết bố mẹ tôi ngoài đời đang ra sao.
Bối Mặc nói rằng hắn đang chờ thời cơ, đợi đến khi triều đình ổn định sẽ đưa tôi trở về nhà.
Thẩm Tích Diệu an ủi: “Có phải nhớ nhà rồi không?”
“Chúng ta có thể về ngay bây giờ.” Bối Mặc bước vào trong cung, giọng nói vang lên bên tai.
Cố Trường Khanh đi theo sau, ôm lấy Thẩm Tích Diệu, nhẹ nhàng xoa bụng nàng ấy.
Lập tức, tôi hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Cô có rồi à?”
Thẩm Tích Diệu hạnh phúc sờ bụng bản thân, gật đầu.
“Ta có con với Trường Khanh, nhưng bên ngoài sẽ công bố đó là con của Bối Mặc. Sau khi hai người giả chết rời đi, Trường Khanh sẽ tạm thời quản lý triều đình.”
“Đứa trẻ sinh ra sẽ là người thừa kế duy nhất hợp pháp, ta cùng Trường Khanh sẽ phò tá nó cai trị đất nước.”
Thì ra mọi thứ đã được sắp đặt đâu vào đấy, con đường về nhà giờ chỉ còn cách một bước.
Vào một đêm trăng thanh gió mát.
Tôi rơi nước mắt chia tay Thẩm Tích Diệu và Cố Trường Khanh.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ không có cơ hội gặp lại họ.
Thẩm Tích Diệu vừa khóc nức nở vừa đấm vào ngực Bối Mặc.
“Nếu ngươi không đối tốt với Đồng Đồng, ta sẽ xé toang cuốn sách này mà đến đấm ngươi!”
Bối Mặc giơ tay đầu hàng, còn Cố Trường Khanh lại run sợ cầu xin nàng ấy bình tĩnh lại, không nên làm động thai khí.
Tâm trạng tôi rất mâu thuẫn, vừa mong đợi được gặp lại bố mẹ, nhưng lại lo lắng không biết khi về thế giới thực, liệu Bối Mặc còn có thích tôi nữa không?
Chúng tôi ghi nhớ cách liên lạc với nhau.
Tay trong tay, cùng nằm xuống, xác nhận trên hệ thống để trở về thế giới thực.
Khi ý thức bắt đầu tan biến, tôi nghe thấy giọng Bối Mặc vọng lại từ xa.
“Tôi nhất định sẽ tìm thấy em, cô y tá nhỏ của tôi.”
Sao chàng lại biết được tôi là y tá thực tập?
Còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, ý thức của tôi chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt ra, tôi không trở về thế giới thực.
Một quả cầu ánh sáng bay quanh tôi giữa màn đêm.
“Ta đến xem nhiệm vụ của cô đã hoàn thành như thế nào.”
Đó là giọng của hệ thống, nó đã đột ngột quay trở lại!
12
Khi tôi thoát khỏi cuốn sách, hệ thống đã tóm được tôi.
Nó đang lật xem tình hình nhiệm vụ của tôi hoàn thành thế nào.
Sau một hồi lâu, hệ thống mới khẽ thốt lên: “6 điểm.”
Tôi run rẩy cầu xin nó: “Hệ thống đại ca, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, xin hãy cho tôi về nhà.”
“Haha, đúng là hoàn thành rồi, nhưng mà cả cuốn sách đã bị các người làm loạn đến nát bét.”
Hệ thống điên cuồng bật cười.
“Ba người các ngươi là tự ý lập nhóm bất hợp pháp đấy!”
Tôi tưởng hệ thống sẽ làm khó tôi, nhưng nó chỉ phất tay.
“Thôi được, thấy ngươi và Bối Mặc cũng không dễ dàng gì. Hắn đã cầu xin ta rất lâu mới được theo ngươi xuyên qua thế giới này. Thôi, các ngươi trở về hiện thực mà hạnh phúc đi!”
Tôi bắt lấy thông tin trong lời nói của nó.
“Bối Mặc là theo ta xuyên vào trong sách sao?”
Hệ thống tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, vậy ra ngươi không biết à! Bối Mặc là một lựa chọn tuyệt vời để xuyên sách.
“Từ lúc hắn trở thành người thực vật, cơ quan xuyên sách đã cử ta liên lạc với hắn, mời hắn tham gia nhiệm vụ.
“Nhưng hắn có ý chí sinh tồn rất yếu, mãi không chịu nhận nhiệm vụ.”
Hệ thống cho tôi xem cảnh Bối Mặc nằm trên giường bệnh.
Một y tá đang cầm ống tiêm tiêm thuốc cho Bối Mặc.
Cô gái vẫn còn là thực tập sinh, thiếu kinh nghiệm, cho nên rất căng thẳng.
Hơn nữa, Bối Mặc nằm liệt giường đã quá lâu, mạch máu không rõ ràng.
Cô y tá đã chọc mấy lần nhưng vẫn không trúng mạch máu.
Miệng cô ấy nhỏ giọng xin lỗi, vừa chọc kim vừa rơi nước mắt, mãi cho đến khi thành công.
Cảnh tượng ấy quen quá.
Cô y tá ấy chẳng phải là tôi sao?
Hệ thống tiếp tục lảm nhảm: “Nhưng sau khi hắn biết tin ngươi đã chết, hắn cầu xin ta cho hắn xuyên vào đây cùng ngươi.
“Ta nghĩ chắc hắn sợ ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, nên đuổi theo để bảo vệ ngươi.”
Hệ thống nháy mắt với tôi: “Không ngờ, không để ý một cái mà hai người lại thật sự đã yêu nhau.”
“Thôi, hắn cứ gọi ngươi mãi, ồn chết đi được, mau trở về đi!”
Tôi chưa kịp cảm ơn hệ thống thì bóng tối lại ập đến.
13
Lần nữa mở mắt ra, tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bố mẹ.
Hai người họ xúc động muốn ôm tôi, nhưng lại sợ làm tôi bị đau.
Các bác sĩ xung quanh nhanh chóng vây lại kiểm tra, không ngừng trầm trồ, nói rằng đây là một kỳ tích y học.
“Con à, sao con biết là Nguyệt Nguyệt sẽ tỉnh dậy?”
Theo ánh mắt của mẹ, tôi nhìn thấy Bối Mặc ngồi trên xe lăn, mỉm cười dịu dàng với tôi.
Không đúng, tên thật của anh ở thế giới này là Phối Tử Dã.
14
Sau khi thực tập tại bệnh viện được một tháng, tôi được phân công lên tầng VIP.
Những bệnh nhân ở đây đều là người giàu có, quyền quý, nhưng có một bệnh nhân đặc biệt hơn cả — Phối Tử Dã.
Trưởng khoa điều dưỡng kể với tôi rằng anh từng là một nhân tài trẻ đầy hứa hẹn trong ngành công nghệ.
Nhưng vì bị nhồi máu cơ tim, anh đã trở thành người thực vật, nằm ở bệnh viện suốt hơn nửa năm.
Cha mẹ đều đã mất, anh là con trai độc nhất, chưa lập gia đình.
Chỉ còn lại vài người họ hàng, những kẻ chỉ mong anh ấy sớm qua đời để chia tài sản.
Mấy người này thi thoảng ghé qua phòng bệnh, dò hỏi xem anh ấy còn sống được bao lâu.
Còn Phối Tử Dã thì chỉ lặng lẽ nằm trên giường, không chút cử động, da dẻ vì thiếu vận động và không được tiếp xúc vouws ánh sáng mà trông mong manh như thủy tinh.
Từ sau lần đầu tiên tiêm sai cho anh, tôi luôn cảm thấy rất áy náy.
Sau này mỗi lần tiêm hay kiểm tra phòng, tôi đều nói chuyện một mình với anh.
Toàn là những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi, vui buồn đủ cả.
Cũng có lần gặp mấy người họ hàng đến thăm anh với thái độ cay độc, tôi liền lấy cớ hết giờ thăm bệnh mà đuổi họ đi.
Tôi còn nhỏ giọng khen anh đẹp trai, bảo nếu cứ tiếp tục ngủ thế này thì đúng là lãng phí, bảo anh mau chóng tỉnh lại.
Đêm giao thừa, tôi trực ca đêm, bố mẹ đến bệnh viện mang bánh chẻo cho tôi.
Nghĩ đến Phối Tử Dã cô đơn nằm đó, tôi lấy vài chiếc bánh để bên giường anh.
Tôi mở Xuân vãn 96 kinh điển, xem cùng anh.
Sáng hôm sau, trên đường đi làm, tôi gặp tai nạn xe hơi.
Lúc bị đâm văng ra xa, tôi vẫn còn ôm trong tay bó hoa đón xuân định cắm bên giường Phối Tử Dã.
15
Phối Tử Dã đang tập phục hồi chức năng trong phòng tập.
Anh giơ tay từ chối sự giúp đỡ của tôi, giả vờ giận dỗi: “Thật ra, anh nhìn thấy hết rồi.
“Dù là Xuân vãn hay những lần em chọc kim làm anh đau.”
Phối Tử Dã kể, linh hồn của anh vẫn luôn quanh quẩn trong phòng bệnh.
Dù không chết, nhưng anh cũng không cảm nhận được ý nghĩa của việc tỉnh lại nữa, cho nên anh đã từ chối nhiệm vụ xuyên sách.
Khi đang mải mê chờ chết, anh đã gặp được một cô y tá nói nhiều.
Phối Tử Dã trêu chọc tôi: “Cô y tá ấy còn rất hay khóc, làm sai việc cũng khóc, làm việc quá mệt cũng khóc, gặp mèo hoang tội nghiệp cũng khóc, khóc đến mức anh đau cả đầu.”
“Nhưng sau khi bị ép xem Xuân Vãn, sáng hôm sau anh lại không thấy cô y tá ấy đến tiêm nữa.”
Giọng của Phối Tử Dã trầm xuống: “Anh nghe họ nói, cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi, suýt chết.”
Anh kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng.
Cái ôm ấy thật chặt, hơi ấm của anh xuyên qua lớp vải áo, làm làn da tôi nóng bừng lên, anh gục đầu xuống hõm cổ tôi.
“Cũng may anh đã tìm được hệ thống và xin một cơ hội.”
Thì ra sau khi tôi qua đời, anh đã làm tất cả những điều này vì tôi.
Phối Tử Dã lau đi nước mắt trên mặt tôi, thở dài: “Sao lại khóc nữa rồi,bà nội nhỏ của anh.”
“Đợi anh, ngực của anh sẽ sớm có cơ bắp lại, giống như gu em thích.”
Phiên ngoại: Món quà của hệ thống
Đêm tân hôn của tôi và Phối Tử Dã, hệ thống bất ngờ xuất hiện.
Nó nghẹn ngào nói: “Tiền làm thêm của tôi có thể là giả, nhưng cặp đôi mà tôi ủng hộ nhất định là thật! Chúc hai người hạnh phúc!”
Tôi và Phối Tử Dã liên tục cảm ơn nó.
Dù sao, hệ thống không chỉ là ân nhân mà còn là người mai mối của chúng tôi.
Hệ thống để lại một chiếc máy tính bảng, nói rằng đó là món quà cưới dành cho chúng tôi, sau đó biến mất.
Màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh hỗn loạn, rồi gương mặt của Thẩm Tích Diệu và Cố Trường Khanh hiện lên.
“Bảo bối, tôi nhớ cô quá, hu hu hu…”
Thẩm Tích Diệu khóc lóc nức nở, khiến tôi cũng rơi nước mắt theo.
Nàng ấy bế đứa bé bụ bẫm trên tay, giơ nó lên để nó gọi tôi là tỷ tỷ.
Đứa trẻ một tuổi cười khanh khách, tay nhỏ xíu vẫy vẫy với tôi, ngọng nghịu gọi: “Tỷ tỷ!”
Tôi chỉ ước có thể xuyên qua màn hình để hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ.
Thẩm Tích Diệu thấy tôi mặc váy cưới, biết hôm nay là ngày cưới của tôi, liền bảo tôi gửi ảnh cưới và video cho cô ấy xem.
Hai đứa vừa nói vừa cười, chuyện trò hơn năm tiếng đồng hồ.
Thẩm Tích Diệu than phiền rằng Cố Trường Khanh giờ không còn chút sĩ diện nào, thường xuyên công khai xông vào cung Thái hậu của nàng ấy, thậm chí còn ghen tị với cả đứa con nhỏ.
Tôi cũng nhân tiện cằn nhằn rằng Phối Tử Dã quá chiếm hữu, ngày nào cũng phải lái siêu xe đến đón tôi tan làm, thiệp cưới còn gửi cho cả bệnh nhân ở bệnh viện.
Vừa nói dứt câu, màn hình bên kia hiện lên gương mặt lạnh lùng của Cố Trường Khanh.
“Bối Mặc, nếu còn tiếp tục, vợ cậu sẽ không cần cậu nữa đâu.”
Phối Tử Dã cũng giật lấy máy tính bảng từ tay tôi.
“Tôi thấy cậu mới là nguy hiểm hơn đấy. Đến cả đứa nhỏ mà cậu còn ghen tị, xem ra tình yêu cô ấy dành cho cậu cũng không sâu đến vậy.”
Cố Trường Khanh tức tối tắt màn hình.
Tôi còn lờ mờ nghe tiếng Thẩm Tích Diệu hét lên: “Chàng là chó à? Đừng có cắn!”
Tôi còn chưa trò chuyện thỏa thích, liền trừng mắt với Phối Tử Dã một cái.
Anh lại giống như con bạch tuộc, bám chặt không rời.
“Em thích trẻ con như vậy, hay tối nay chúng ta cố gắng sinh một đứa nhé?”
Nói xong, anh lại tự phủ định: “Thôi, sinh con đau lắm, đừng sinh nữa.”
Tôi kéo cổ anh xuống, bảo anh tập trung hơn.
Một lát sau, anh bất chợt nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên đầy phấn khích:
“Anh có thể nghiên cứu tử cung nhân tạo ngoài cơ thể, đàn ông khỏe hơn thì nên chịu trách nhiệm sinh con!”
Nhìn người đàn ông này, người đàn ông trong mắt chỉ có tôi, tôi liên khẽ hôn lên môi Phối Tử Dã, khích lệ anh.
“Được, chúng ta vẫn còn cả cuộc đời để tạo nên kỳ tích này.”
(Hết)