Cung Yên Ngọc Dịch Tửu - Chương 3
8
Gần đây Bối Mặc thường bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt, bàn bạc kế hoạch tạo phản với Cố Trường Khanh.
Hai người âm thầm tiếp xúc với các đại thần trong triều, lợi dụng tài lực hùng hậu của nhà họ Thẩm để chiêu binh mãi mã.
Triều đình bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục nát sắp sửa thay đổi.
Còn nhiệm vụ của tôi, một nữ phụ không quan trọng, chỉ cần đợi Bối Mặc lên ngôi hoàng đế rồi ném tôi vào lãnh cung chịu phạt là có thể hoàn thành.
Tôi rảnh rỗi không việc gì làm, một mình lén ra khỏi phủ công chúa đi dạo phố với Thẩm Tích Diệu.
Chúng tôi đi dạo đến cuối phố Đông, trước mắt hiện ra một lầu rượu chạm trổ ngọc ngà.
Trước cửa có mấy công tử phong nhã vái chào chúng tôi.
Thẩm Tích Diệu dùng khuỷu tay huých vào sườn tôi.
“Chỗ này hình như là sản nghiệp của nhà ta, kiểu như quán bồi rượu thời cổ đại.
Đã đến rồi, vào xem thử không?”
Tôi thấy nàng háo hức, liền nắm tay nàng.
“Ngươi đi thì ta cũng đi.”
“Đi!”
“Đi!”
Thẩm Tích Diệu vào cửa xưng danh, bà chủ lập tức sắp xếp cho chúng tôi phòng hạng nhất.
Bà ta vỗ tay gọi mấy công tử đẹp trai đến, dặn dò họ phục vụ chu đáo, rồi đóng cửa lại.
Nhưng tôi và Thẩm Tích Diệu chỉ có gan mà không có gan làm.
Chúng tôi bảo những chàng trai đẹp như tranh đàn hát cho chúng tôi nghe.
Để những người đàn ông cơ bắp da ngăm đen mát xa vai lưng cho chúng tôi.
Sau đó gọi thêm mấy chàng thư sinh yếu ớt đủ bốn người cùng đánh mạt chược.
Nhưng chưa đánh xong một ván, cánh cửa đã vỡ tan thành bụi trong một tiếng động lớn.
Bên ngoài cửa là Bối Mặc và Cố Trường Khanh đang tức giận đùng đùng.
Các mỹ nam trong phòng quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tôi và Thẩm Tích Diệu đều ngây người.
Bối Mặc cười nhạt: “Đám hộ vệ ta nuôi ẩn náu trong lầu xanh mới là an toàn nhất.
Nếu không có người báo, ta còn không biết hai vị đang thư thái vui vẻ thế này.”
Hóa ra mấy gã cơ bắp đó mát xa cho chúng tôi đều rất cẩn thận là vì vậy.
Cố Trường Khanh như một nàng dâu bị ủy khuất, mặt đỏ bừng, chỉ vào Thẩm Tích Diệu run giọng trách móc.
“Nàng đã nói với ta những lời đó, thì không nên đến những nơi như thế này nữa!” Nói xong bỏ đi.
“Chúng ta chỉ đến đánh mạt chược thôi, chàng đừng đi, nghe ta giải thích đã.”
Thẩm Tích Diệu đuổi theo Cố Trường Khanh.
Tôi không hiểu sao lại cảm thấy hổ thẹn, định nhân lúc hỗn loạn lén lút trốn ra cửa.
Nhưng bị Bối Mặc một tay bế xốc lên vai, đưa vào kiệu ở cửa sau.
Khi về đến phủ công chúa, Bối Mặc không tha, dồn tôi lên giường.
Nói là muốn làm cho tôi không còn sức để đi lầu xanh nữa.
Đêm xuống, Bối Mặc nắm chặt tay tôi, giọng đầy mê hoặc.
“Nếu chúng ta không gặp nhau trong sách, nàng có thích ta không?”
Nhưng tôi quá mệt mỏi, vô tình nói ra lời trong lòng.
“Nếu không có nhiệm vụ, trong thực tế chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.”
Chàng là tổng tài sai khiến gió mưa trên thương trường.
Tôi chỉ là một sinh viên đại học còn đang thực tập.
Trong thực tế chúng ta không có điểm giao nhau, làm sao nói đến chuyện thích nhau.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ.
Bối Mặc đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi tôi, dùng ngón tay vuốt nhẹ lông mày và mắt tôi.
“Nhưng trong thực tế chúng ta đã gặp nhau hàng ngàn hàng trăm lần rồi.”
Tôi trở mình, không nghe rõ chàng nói gì.
9.
Ngày cung biến đã đến.
Tôi tự tay mặc áo giáp cho Bối Mặc, cẩn thận kiểm tra từng khe hở để đảm bảo chiếc áo giáp hoàn toàn vừa vặn.
Nguyên tác chỉ sơ sài nhắc qua về cung biến, nhưng tôi hiểu rõ, đã là chiến tranh thì làm gì có chuyện không đổ máu.
Dù biết đêm nay chỉ có thể có một kết quả, tôi vẫn lo lắng Bối Mặc sẽ bị thương.
Bối Mặc cúi xuống ôm chặt tôi, khẽ thì thầm an ủi bên tai:
“Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng về nhà.”
Trong bóng đêm mờ ảo, chàng nhìn tôi thật lâu rồi cùng Cố Trường Khanh phóng ngựa rời đi.
Thẩm Tích Diệu và tôi ở trong phủ công chúa chờ tin tức.
Bối Mặc để lại không ít thị vệ, đảm bảo đêm nay đến một con ruồi cũng không thể bay vào phủ.
Nnửa đêm, tiếng tranh đấu trong hoàng cung xuyên qua những bức tường dày dằng dặc, vọng ra ngoài.
Tôi và Thẩm Tích Diệu nắm chặt tay nhau, thấp thỏm không yên, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Khi bình minh dần xé tan màn đêm, trận chiến suốt đêm cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng vó ngựa vang lên ngoài cửa, tôi và Thẩm Tích Diệu lao ra ngoài.
Chỉ thấy mỗi Cố Trường Khanh.
Tôi đứng lặng người tại chỗ, cảm thấy một luồng hơi lạnh từ đầu tới chân.
Áo giáp của Cố Trường Khanh vẫn còn nhỏ máu, tôi hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Bối Mặc phía sau hắn.
“Sự đã thành, Bối Mặc bị thương, đang được chữa trị trong cung.
“Ta đến đón các nàng vào cung.”
Tên hoàng đế kia chắc cũng tự biết bản thân đã làm quá nhiều điều ác, sợ bị ám sát. Hắn đã bí mật nuôi dưỡng một nhóm tử sĩ trong cung, dùng phương thức cá chết lưới rách khiến Bối Mặc bọn họ bị thương.
Bối Mặc quấn băng quanh ngực và cánh tay, máu từ từ thấm qua lớp băng trắng.
Dường như chàng bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, hốc hác đi nhiều.
Mũi tôi cay xè, giọt nước mắt đã kìm nén suốt chặng đường lập tức trào ra.
Bối Mặc mở mắt, yếu ớt nói: “Ta có lẽ là sẽ không qua khỏi rồi.”
Ngực tôi nhói đau, như thể có hàng ngàn lưỡi dao nhỏ đang cứa vào tim.
Bối Mặc là nam chính cơ mà, sao chàng có thể chết được?
Chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau trở về nhà cơ mà?
Bối Mặc phun ra một ngụm máu tươi, siết chặt tay tôi, khẽ hỏi:
“Ta chỉ muốn nghe một câu nói thật lòng, bỏ qua mọi giả định, mọi giả thiết, nàng có thích ta không?”
Tôi cuống cuồng lấy khăn lau máu trên khóe miệng chàng.
Cho dù ở thế trong thế giới hiện thực, chúng tôi chẳng hề liên quan gì đến nhau.
Dù chúng tôi là nam chính và nữ phụ trong một câu chuyện không có cái kết đẹp.
Tôi vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh: “Thích, ta luôn thích chàng.”
“Cho nên, chúng ta phải cùng nhau trở về, về thế giới thực, ta nhất định sẽ tìm chàng.”
Tôi ôm chặt Bối Mặc, khóc nức nở, lớn tiếng gọi thái y mau đến.
Thẩm Tích Diệu tay cầm viên dạ minh châu, vui mừng chạy vào.
“Người chị em, mau nhìn thứ đồ tốt này đi! Chúng ta nhanh tranh thủ lúc Bối Mặc bị thương mà lấy mạng hắn, sau đó vào kho vơ vét của cải.”
Nàng ấy thấy tôi khóc đến thương tâm, dường như lập tức đã hiểu ra điều gì đó.
Nàng ấy tiến lên đá cho Bối Mặc một cái: “Ngươi bị thương nhẹ mà còn dám bày trò giả chết, toàn là lươn lẹo.”
Tôi lau khô nước mắt, nhìn rõ nụ cười gian tà nơi khóe miệng của Bối Mặc.
Ta tức khắc hiểu ra, chàng cố ý trêu đùa để moi lời của tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, quay người bỏ đi.
“Ối, đau chết ta rồi!” Bối Mặc ôm lấy vết thương, rên rỉ, “Phun ra cả nửa lít máu, cũng đủ đánh mấy bát tiết canh rồi.”
“Ngực đau quá, chắc là bị nội thương rồi, chẳng có ai xoa bóp giúp ta.”
Thẩm Tích Diệu kêu cay mắt quá, không muốn nữa, sau đó liền bỏ đi.
Tôi tức giận bật cười, đấm một phát vào ngực Bối Mặc.
Chàng nắm lấy tay tôi, ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt đỏ hoe của tôi.
Bối Mặc lại nắm lấy tay tôi, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn, an ủi:
“Ta cũng thích nàng, đã thích từ rất lâu rồi. Ta nhất định sẽ đưa nàng về nhà.”
Từ trong ánh mắt của Bối Mặc, tôi có thể nhìn thấy tình yêu sâu đậm mà tôi đã cố tình phớt lờ suốt bấy lâu.
Mặt trời đã lên cao, cung nhân lặng lẽ dọn dẹp những vết máu còn lại.
Vị hoàng đế trẻ tuổi khoác lên mình bộ long bào vàng rực rỡ, tiếp nhận sự cúi lạy của thế nhân.
Thánh chỉ ban ra, lễ đăng cơ của Bối Mặc và lễ sắc phong hoàng hậu của Thẩm Tích Diệu được cử hành cùng một ngày.
Còn tôi thì thu dọn hành lý, dọn vào sống trong lãnh cung.
10
“Người chị em, lãnh cung của cô sao còn xa hoa hơn cả Phượng Tê cung của ta thế này?”
Thẩm Tích Diệu vừa cố móc mấy viên dạ minh châu từ cột nhà ra, vừa nói.
Tôi cũng tưởng rằng, vào lãnh cung nhất định sẽ phải chịu khổ sở.
Giống như trong sách viết, ăn đồ ăn dành cho chó, ngủ trên cái giường rách nát, mái nhà thì dột nát.
Nhưng Bối Mặc lại sai người sửa sang lại cả căn phòng trước khi để tôi dọn vào.
Tuy vậy, nhiệm vụ cuối cùng vẫn phải hoàn thành.
[Nhiệm vụ thứ tư: Công chúa ngày ngày phải chịu đựng đau khổ trong lãnh cung, tiếng than khóc vang vọng khắp hoàng cung.]
Tôi đã tự chuẩn bị tinh thần từ lâu.
Không sao cả, chỉ cần nghiến răng chịu đựng, vượt qua được sẽ có thể trở về nhà.
Đại điển được tổ chức long trọng.
Tôi cải trang thành cung nữ, len vào buổi dak tiệc.
Bối Mặc và Thẩm Tích Diệu mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, ngồi trên cao, trông như một cặp trời sinh, nhận lời chúc mừng từ bách quan văn võ trong triều.
Tôi biết bọn họ chỉ đang làm theo kịch bản, nhưng Cố Trường Khanh bên cạnh tôi có vẻ đã đổ cả bình giấm chua.
Từ xa đã ngửi thấy mùi giấm rồi.
“Không sao, chỉ là diễn kịch thôi mà.”
Cố Trường Khanh tự lẩm bẩm, liên tục uống từng chén rượu lạnh.
“Không thể giết Bối Mặc, Dao Dao nói như vậy sẽ làm cốt truyện sụp đổ, không thể giết, không thể giết.”
Tôi kinh ngạc đến mức rượu trong tay đổ tràn ra ngoài, quay sang nháy mắt cầu cứu Thẩm Tích Diệu.
Nàng ấy lén làm một dấu OK với tôi.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, Bối Mặc đưa Thẩm Tích Diệu vào tân phòng.
Cố Trường Khanh ôm một vò rượu nhảy lên nóc nhà, có vẻ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tôi lặng lẽ quay về lãnh cung hẻo lánh.
Gió đêm lạnh lẽo, con đường trong cung chỉ còn mình tôi.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trăng tròn vành vạnh, ánh trăng đẹp đến thế, giá mà Bối Mặc cũng ở đây thì tốt biết bao.
Bỗng nhiên, một chiếc áo choàng bao bọc lấy tôi, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Có phải nàng đang nhớ đến ta?”
Bối Mặc giống như một ngọn lửa rực sáng giữa những bức tường cung lạnh lẽo.
“Chàng không cần ở bên cạnh hoàng hậu sao? Nếu bị các đại thần phát hiện thì biết làm thế nào?”
“Không đâu, lễ đã xong, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Tân phòng vốn là chuẩn bị cho họ.”
Bối Mặc mỉm cười dịu dàng: “Thê tử của ta đang ở trong lãnh cung kia mà, tiểu cô nươngi mít ướt của ta.”
Nhân lúc tôi không có mặt, Bối Mặc đã sai người trang trí lại lãnh cung thật hoành tráng.
Từng chi tiết được tô điểm bằng những món trang sức đỏ rực, màn trướng thêu kim long kéo dài đến tận mặt đất.
Bối Mặc đuổi hết cung nhân ra ngoài, tự tay thay cho tôi bộ hỷ phục màu đỏ.
Chúng tôi quỳ trước trăng sáng, bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn.
Tôi chợt nhớ đến nhiệm vụ, có chút lo lắng.
“Nhưng bây giờ ta nên ở trong lãnh cung chịu đựng khổ đau mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Bối Mặc không đợi tôi phản ứng, đã đổ rượu vào miệng tôi, rồi cúi xuống hôn, hút hết rượu trên môi tôi ra.
“Ngốc à, khổ đau cũng có cách khác mà.”
Ngọn nến đỏ khắc chữ “Hỷ” trong phòng đã cháy hết. Tôi yếu ớt đẩy Bối Mặc ra, giọng run rẩy: “Không… không cần nữa…”
Bối Mặc lấy ra một chiếc roi da màu hồng, quấn quanh tay tôi.
Cái này sao vẫn còn ở đây chứ?
Bối Mặc cúi đầu, mạnh mẽ áp lên đôi môi tôi: “Bé ngoan, nàng có thể kêu thành tiếng.”
Những tiếng la hét đứt quãng vang vọng khắp hoàng cung.
Trong đầu tôi bỗng vang lên âm thanh hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Khoan đã, cái này cũng tính sao?
Hệ thống này đúng là NPC mà!