Cung nữ Bạch Chỉ - Chương 1
1.
Bầu trời âm u, trên mái ngói lưu ly đã phủ một lớp sương.
Sương mỏng trắng xóa, phản chiếu vào chiếc gương đồng trong phòng. Ta nhìn vào gương, thấy khuôn mặt trắng trẻo của chính mình.
Đây là ta khi mười tám tuổi – cung nữ Bạch Chỉ.
Sau khi bị Chu Mi Thọ đánh chết, ta đã trọng sinh.
Chỉ một canh giờ nữa, Thái tử sẽ đến hậu điện hẻo lánh này. Hắn sẽ dùng cây ngọc như ý nâng cằm ta lên, thốt ra những lời trêu ghẹo:
“Cung nữ này có đôi mày dài tựa liễu. Nếu tô thêm chút phấn kẻ lông mày, nhất định sẽ càng thêm phong tình.”
Rồi tiểu thái giám bên cạnh hắn sẽ vội vàng đi báo cho Chu Mi Thọ, nữ quan của Đông cung, thanh mai trúc mã của Thái tử, đợi nàng đến”Tróc gian”, cúi đầu với Thái tử.
Đời trước, ta ôm trọn niềm vui chuẩn bị xuất cung, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước mặt cha mẹ.
Đời này, ta không còn thu dọn hành lý để xuất cung nữa mà lặng lẽ ngồi trang điểm.
Khuôn mặt mười tám tuổi, tựa như hoa sen mới nở. Một chút son phấn điểm tô, đã đủ khiến người khác không thể rời mắt.
Ta cất toàn bộ bạc vào túi, dâng tặng cho đại thái giám chưởng sự của Ty Lễ Giám là Hòa Ngộ, rồi quỳ xuống khẩn cầu, mắt ngấn lệ: “Công công, cầu ngài thương xót ta.”
2.
Ngày hôm sau, trong cung xuất hiện một Bạch quý nhân.
3.
Khi ta mười sáu tuổi, Hòa Ngộ từng tìm đến hỏi ta:
“Trong cung lâu ngày không có tân nhân. Ngươi có chút nhan sắc, có nguyện ý tiến cung hầu hạ không?”
Cái gọi là tiến cung hầu hạ, thực chất chính là thị tẩm.
Ta không muốn.
Ở Thanh Châu xa xôi ngàn dặm có cha mẹ già yếu, muội muội nhỏ tuổi, và cả trúc mã Thôi Thất lang của ta.
Trước khi nhập cung, Thất lang đã cùng ta đổi bát tự. Đợi ta xuất cung sẽ thành hôn.
Nhà chúng ta và nhà họ Thôi chỉ cách nhau một bức tường.
Tháng mười, quả hồng nhà họ Thôi rủ xuống qua tường, treo trước mái hiên nhà ta. Tháng bảy, con chó vàng nhà ta lại chạy sang nhà họ Thôi, rượt ếch khắp sân.
Hai nhà chúng ta từ lâu đã hòa làm một.
Một khi thị tẩm, ta sẽ chẳng bao giờ có thể quay về nữa.
Khi ấy, Hòa Ngộ đã nhìn ta nói với ẩn ý sâu xa:
“Với khuôn mặt này, ngươi không thể quay về làm dân chúng tầm thường được nữa đâu.”
Khi đó, ta không hiểu.
Đêm thị tẩm năm mười tám tuổi, ánh nến đỏ nhạt, Hoàng đế gần như động lòng khi nhìn khuôn mặt ta. Ngài dùng tay vuốt ve đôi mày ta, trầm giọng nói:
“Kiều Kiều, nàng lại trở về rồi. Nàng trở về để gặp Ngũ Lang của nàng.”
Vị đế vương uy nghiêm đêm khuya rơi lệ.
Hoàng đế xếp thứ năm, người duy nhất gọi ngài là Ngũ Lang chính là Tĩnh An Hoàng hậu – Thẩm Nguyệt Kiều, đã mất từ hơn mười năm trước.
Trong cơn đau đớn khác thường, ta chợt hiểu ra hàm ý của Hòa Ngộ năm đó.
Chính vào năm mười tám tuổi, vị Ngũ hoàng tử năm xưa đã gặp Thẩm Nguyệt Kiều với đôi mày dài tựa liễu, từ đó nhất kiến chung tình.
Còn ta, ở tuổi mười tám, định sẵn sẽ phải nở rộ giữa những bức tường cung điện uy nghiêm này, cô độc mà huy hoàng.
Sau khi được phong làm quý nhân, ta đến Khôn Ninh cung thỉnh an.
Hoàng hậu lặng lẽ ngắm nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười nhè nhẹ:
“Ngươi tên là Bạch Chỉ. Cũng là tên một vị thuốc Đông y nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên ta gặp Hoàng hậu Hứa Niệm Phúc sau mười năm vào cung.
Bà ấy mày mắt thư thái, mỗi cử chỉ dưới lớp phượng bào đều dịu dàng như gió xuân.
Trong những câu chuyện phiếm giữa cung nữ, ai nấy đều bảo Hoàng hậu là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Bà thành thân với Hoàng đế từ thuở thiếu niên, nhiều năm làm bạn tình nghĩa thâm hậu, vừa sinh con đã được phong Thái tử. Nhà mẹ đẻ bà là một danh gia vọng tộc thanh quý, huynh đệ bà ai nấy đều xuất sắc.
Bà không cần lo nghĩ điều gì, tính tình vô cùng ôn hòa.
Niệm Phúc, Niệm Phúc.
Cả đời này quả nhiên là hưởng không hết phúc khí.
Khi đó, ta vô cùng ngưỡng mộ, thầm nguyện cầu rằng ta và Thất lang cũng có thể như bà, nên đôi từ thuở thiếu niên, đến già vẫn bên nhau.
Nhưng Hòa Ngộ lại nói với ta:
“Ngươi từng thấy tượng Bồ Tát bằng đất chưa?
“Hễ trời mưa là tan.”
“Hiện tại, ngươi chính là cơn mưa của Hoàng hậu.”
Quả nhiên.
Hoàng hậu mỉm cười nói, Đông y Bạch Chỉ tính ấm, mùi thơm thanh nhã, ta đúng là người như tên.
Bà lại hỏi:
“Có ai biết công dụng của Bạch Chỉ không?”
Trong đại điện, một phi tần ung dung đáp lời:
“Bạch Chỉ chủ trị bệnh hàn thấp ở nữ giới, khí hư ra nhiều.
“Nghe nói Bạch quý nhân vốn xuất thân cung nữ, chỗ ở đơn sơ, mấy ngày không tắm gội. Nay đã hầu hạ Hoàng thượng thì phải chú ý giữ gìn vệ sinh, đừng để lây bệnh ô uế gì đó.”
Nàng cố ý dùng khăn tay che mũi miệng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Những nữ nhân trong điện đồng loạt bật cười nhạo báng ta.
Trên bảo tọa, Hoàng hậu Hứa Niệm Phúc hài lòng mím môi cười:
“Dung phi, bản cung biết ngươi có ý tốt.
“Bạch quý nhân, Dung phi nói rất đúng, bản cung đã mời Thái y kê đơn điều dưỡng thân thể cho ngươi. Mấy tháng này, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh ở Xuân Di các, ngọc bài sẽ tạm thời rút lại.”
Xuân Di các cách Càn Thanh cung của hoàng thượng rất xa, phải mất hai canh giờ mới tới. Giữa ngày đông gió lớn tuyết dày, ít ai lui tới nơi hẻo lánh đó.
Hoàng hậu quả nhiên không như vẻ ngoài hiền hòa.
Bà sợ khuôn mặt của cố nhân này.
Dù khuôn mặt ấy chỉ thuộc về một cung nữ thấp hèn, không quyền không thế, bà cũng không dám lơ là. Bà tìm cách xóa sổ ta khỏi bức tường thành uy nghiêm của cung đình.
Năm xưa, khi Tĩnh An Hoàng hậu bệnh nặng, Hứa Niệm Phúc từng cởi áo khoác, tận tâm chăm sóc ngày đêm, thậm chí cầu nguyện trời xanh, nguyện ý thay Hoàng hậu chịu bệnh.
Tình tỷ muội sâu đậm ấy được Hoàng thượng ghi nhớ trong lòng.
Chính nhờ vậy, bà từ một tần phi trở thành kế hậu, con trai bà thuận lợi trở thành Thái tử.
Thẩm Nguyệt Kiều là quý nhân trong mệnh của bà.
Gặp khuôn mặt này, đáng lẽ bà phải vui mừng mới đúng.
Nhưng bà đang sợ điều gì?
Hòa Ngộ không chịu nói cho ta biết.
Ông ta nắm quyền ở Ty Lễ Giám nhiều năm, oai phong lẫm liệt, dù nói năng nhẹ nhàng cũng toát ra vẻ nghiêm nghị:
“Bạch quý nhân, hành sự trong cung phải cẩn thận, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Một khi biết được, có lẽ chỉ còn con đường chết.
“Ngươi là người ta tự tay nâng đỡ, nghe lời mới là trọng yếu.”
Để trấn an ta, ông ta lại nói tiếp:
“Thái tử bất ngờ ban cho ngươi hộp phấn kẻ lông mày, đúng là vì muốn chọc giận Chu Mi Thọ. Nhưng ngươi có từng nghĩ, một người cao quý như Thái tử, làm sao biết được trong Hoán y cục có tồn tại một người như ngươi?”
Thái tử và ta, như mây và bùn, vốn chưa từng gặp gỡ.
Cung nữ đông như mây trời, vì cớ gì hắn lại nhất định chọn ta làm công cụ?
Hòa Ngộ cười nhạo đầy mỉa mai:
“Đương nhiên là Hoàng hậu nói cho hắn biết.”
Hoàng hậu không ưa Chu Mi Thọ, liền khuyên Thái tử rằng thái tử của một quốc gia nên lấy con nối dõi làm trọng. Các cung nữ ở Hoán y cục đều có thân thể khỏe mạnh, dễ sinh nở, đặc biệt có một người, đôi mày dài như liễu, tên gọi Bạch Chỉ, nhìn qua đã thấy có phúc khí.
Thái tử mãi không chịu lập thê, chỉ vì chờ Chu Mi Thọ mãn hạn nữ quan để cưới nàng làm Thái tử phi.
Hắn ghét đề nghị của Hoàng hậu.
Vì muốn chọc tức Hoàng hậu, cũng muốn chọc giận Chu Mi Thọ, Thái tử mới đích thân đến phòng giặt, ban cho ta hộp phấn kẻ lông mày khiến ta phải xuống địa ngục kia.
Ta đã chết.
Hoàng hậu Hứa Niệm Phúc rất hài lòng.
Thái tử và Chu Mi Thọ cũng trở lại hòa thuận.
Dùng tiện mệnh của ta để khiến những kẻ quyền quý nhất đế quốc đều mãn nguyện, xem ra thật viên mãn.
Thế nhưng, những người ngồi trên đài cao ấy dường như quên rằng, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.
Ba người bọn họ, ta sẽ không tha cho bất cứ ai.
6.
Hoàng hậu và Dung phi đều phái người hầu của mình đến, mạnh mẽ giúp ta thu dọn đồ đạc.
“Cũng không nhìn xem mình là thân phận gì, có xứng dùng những thứ tốt như thế này không?”
“Xuất thân từ Hoán y cục, còn thấp hèn hơn cả chúng ta nữa.”
Cung nhân vốn quen xu nịnh, thấy ta bị Hoàng hậu khinh rẻ liền bới móc trong hòm rương, giấu trang sức châu báu vào tay áo mình.
Ta đứng yên lặng, khẽ xoay chiếc trâm cài tóc hình phật thủ xanh biếc trong tay.
Hòa Ngộ từng khuyên ta:
“Vạn sự nhẫn làm đầu. Nhẫn một lúc trời yên biển lặng. Đợi ngươi lên vị trí cao, mọi sự khinh rẻ đều chỉ là mây bay qua.”
Nhẫn?
Nhẫn một lúc, nhường một bước, Hứa Niệm Phúc sẽ lấn tới, giẫm lên ta, cho đến khi đạp ta vào bụi đất, biến ta thành hư vô.
Nhẫn một lúc, chính là nhẫn cả đời.
Thanh xuân dễ tàn, quân ân khó đoán.
Ta không thể nhẫn nhịn.
Chiếc trâm phật thủ là bảo vật từ tư kho của Hoàng đế. Ngọc xanh biếc lớn như trứng bồ câu, minh châu từ Nam Hải lớn bằng đầu ngón tay, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Cung nữ của Dung phi là Hỷ Tước, mắt sáng như đèn, cất giọng gay gắt:
“Bạch quý nhân, đưa ta xem thử.”
Nàng bước tới rất nhanh, thẳng tay giật lấy.
Viên ngọc trên trâm đã bị Hỷ Tước giữ trong tay. Nàng nắm chặt, gương mặt đầy vẻ tham lam và đắc ý.
Ta không trốn cũng chẳng tránh, ngược lại bước thêm một bước.
Đuôi trâm như lưỡi kiếm, cắm thẳng vào ngực ta. Tiếng lụa bị rạch cùng âm thanh da thịt bị xuyên qua vang lên khe khẽ.
Máu tươi trào ra.
Hỷ Tước kinh hãi thét lên chói tai:
“A—ta không làm gì nàng ta, ta không làm gì nàng ta…”
Cung nhân chạy tới, tay chân luống cuống.
Trời đất mờ mịt.
Tiếng ồn ào thật khó chịu.
Ta bèn nhắm mắt, ngã xuống.