Cùng Nhau Xuống Địa Ngục - Chương 3
“Xin lỗi em, phải mất nhiều năm anh mới hiểu ra, sau này anh sẽ bảo vệ em, được không?”
Đây là tình thương mà tôi hằng mong ước.
Từ ngày đầu tiên Ninh Tự Xuyên xuất hiện trong cái nhà này, tôi đã ảo tưởng anh sẽ giống anh trai của người ta, khi tôi cần sẽ xuất hiện bảo vệ tôi.
Nghĩ tới đây, tôi khẽ cười.
Ninh Tự Xuyên cũng cười theo.
Nhưng một giây sau, tôi vươn tay giật đường truyền và đường dẫn Oxy của anh ta, máu lập tức phun ra.
12
“Ninh Du Nhiên, mày muốn hại chết anh của mày à!”
Mẹ ở ngoài nhìn lén hét chói tai xông vào, đẩy ngã tôi.
Tôi đập người vào xe tiêm, đầu va vào tủ nhưng không hề thấy đau.
Nhưng Ninh Tự Xuyên nhận đau đớn thay tôi thì lập tức hôn mê, hệ thống máy bắt đầu kêu inh ỏi.
Thâm chí anh ta còn không kịp ngăn mẹ lại.
Ha ha.
Không phải anh ta muốn bảo vệ tôi sao?
Đây cũng là một cách bảo vệ đấy!
Bác sĩ và điều dưỡng phải cấp cứu bệnh nhân, thế là chúng tôi bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ giận dữ tát tôi, lần này có một bàn tay ngăn mẹ lại, đẩy mẹ ra.
“Đủ rồi! Du Nhiên cũng là con người, tại sao cứ phải đánh phải mắng em ấy?”
Tôi ngước mắt nhìn, là Cố Duy.
Sau khi Ninh Tự Xuyên tỉnh thì đã cho vệ sĩ nghỉ, anh mới có cơ hội vào bệnh viện tìm tôi.
Mắt anh đỏ hoe, anh giữ xe lăn cho tôi, do dự mấy dây mới nghẹn ngào lên tiếng:
“Mọi người muốn Du Nhiên đền mạng cho Nhược Nhược, nói em ấy khắc chết mọi người, chẳng lẽ không nghĩ, người sắp chết là em ấy sao?”
“Thời gian của em ấy không còn nhiều nữa!”
13
Mẹ lập tức cười khinh, châm chọc:
“Ninh Du Nhiên không chết nổi đâu. Lúc còn trong bụng tôi nó cướp hết chất dinh dưỡng của Nhược Nhược, nhốt nó lại nó cũng không chết đói, nó cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì mà cậu cứ bám đuôi nó thế?”
“Có mấy lời này tôi đã muốn nói từ lâu rồi, cậu là người bạn mà Nhược Nhược nhà tôi tin tưởng nhất, bây giờ cậu lại đi bảo vệ Ninh Du Nhiên, khác nào phản bội Nhược Nhược?”
Cố Duy đang tính lấy kết quả khám sức khỏe ra, nhưng nghe xong câu này thì lại không dám.
Đúng vậy, sao anh ta có thể thật lòng muốn bảo vệ tôi chứ.
Đôi khi tôi cảm giác thế giới này như một gánh hát rong.
Tất cả NPC đều có một suy nghĩ là ngược đãi tôi.
Mà cũng không sao, tôi chết thì bọn họ cũng đừng mong sống.
Cố Duy đứng đờ người rất lâu mới hoàn hồn, chậm rãi đẩy tôi xuống lâu. Anh an ủi tôi đừng sợ, anh đã liên hệ với giáo sư giúp tôi.
“Em mắc bệnh hiểm nghèo, không thể khỏi.”
“Anh biết.”
Cố Duy bế tôi vào trong xe, ngồi xổm xuống buộc dây giày giúp tôi.
“Vậy nên anh đã đăng ký một dự án thử nghiệm giúp em, ở nước ngoài có một viện nghiên cứu chuyên điều trị bệnh này của em, thay vì chờ đợi cái chết, tại sao không thử một lần?”
Tôi trầm ngâm một lát, nói với anh:
“Nghe nói những thuốc thử nghiệm này có rất nhiều tác dụng phụ, em sẽ bị rụng tóc, trở nên béo phì, dần dần không còn giống chị Nhược Nhược…”
Cố Duy đang thắt dây an toàn cho tôi thì khựng lại, một hồi lâu, anh mới cố nặn ra nụ cười an ủi tôi:
“Không sao, em thế nào cũng đẹp.”
Nhưng ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại xin lỗi của Cố Duy.
“Xin lỗi em, Du Nhiên, thời gian đăng ký đã hết hạn, em không thể tham gia nghiên cứu được, xin lỗi em.”
“Nhưng em đừng sợ, dù có thế nào anh vẫn sẽ ở bên em.”
Lý do vớ vẩn này khiến tôi không nhịn được bật cười, hệ thống cũng phải cười theo:
“Tên đàn ông này vui tính thật đó, gã không biết gã sẽ phải trả một cái giá thật đắt sao? Cô định để gã…”
Hệ thống còn chưa nói xong, Sở Nhung đột nhiên gọi điện cho tôi, nói anh rất muốn gặp tôi.
14
Sở Nhung là con út của Sở thị, có chút tên tuổi trong làng giải trí.
Chuyện anh mắc bệnh hiểm nghèo gây xôn xao dư luận, mọi người mắng tên cặn bã nhà anh cuối cùng cũng gặp báo ứng, khiến anh phải công khai tuyên bố rút khỏi ngành.
Nhà họ Sở chi rất nhiều tiền chạy chữa cho anh, nhưng đều vô ích, chỉ có thể chờ đợi cái chết giống như tôi.
Tôi đến nơi, Sở Nhung đang ngồi uống trà trong phòng lộ thiên, ngoài phòng là một mặt cỏ tươi đẹp.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân cũng mang phong thái tao nhã như vương tử trong truyện tranh.
Anh gọi tôi lại nhưng không nói gì, chỉ bảo tôi ngồi xuống thưởng trà.
Gió đưa cành lá tung bay, anh đang ngắm nhìn lại đột nhiên nghẹn ngào:
“Những ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện, về em và cả chị Nhược Nhược.”
“Còn nhớ lần đầu ta gặp nhau không? Khi ấy chị Nhược Nhược đang ngồi trên bãi cỏ vẽ hoa lá, tôi chạy quanh chị, nhưng lại bị chị đẩy ra.”
“Một thời gian rất lâu, tôi như chỉ nhớ tới chị, nhớ chị tuyệt vời thế nào, cao quý tới mức không thể chạm vào. Mãi đến khi nhận được chẩn đoán bệnh, tôi mới nhớ ngày ấy em cũng ở đó.”
“Ngày ấy em đi tới đỡ tôi dậy, giúp tôi dán băng cá nhân, hỏi tôi có đau không.”
Tôi nhíu mày nhìn Sở Nhung, đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn tôi, trong con mắt lấp lánh mang theo nỗi thê lương, mê mang.
Tôi đang định mở miệng thì anh lại nói:
“Có lúc tôi cũng không hiểu rõ lòng mình, không rõ rốt cuộc bản thân thích ai.”
“Ninh Du Nhiên, em có thể lại hôn tôi một lần nữa như ngày ta đính hôn không, để tôi hiểu rõ lòng mình?”
Tôi từ từ đứng dậy đi tới trước Sở Nhung, nâng cằm anh lên.
15
Sau đó cho anh hai cái bạt tai.
“Anh còn không hiểu rõ trái tim mình mà còn hỏi tôi?”
“Anh nhìn cho rõ đi, bây giờ hai ta chỉ là người dưng không còn liên quan tới nhau, tại sao tôi phải hôn anh, anh là Ngô Ngạn Tổ hay Ngô Tôn à, mặt mũi lớn thật đấy!”
Không phải tôi mềm lòng mới đến gặp Sở Nhưng.
Tôi chỉ muốn xem sau khi anh biết mình bị mắc bệnh hiểm nghèo thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Đáng tiếc, tên đàn ông này chết cũng không oan.
Sở Nhung sững người hồi lâu, nặn ra một nụ cười gượng.
“Phải, từ đầu tới cuối tôi chỉ thích chị Nhược Nhược, sao tôi có thể dao động được chứ?”
“Em có giống chị nhưng cuối cùng vẫn không phải chị, tôi muốn giữ tấm thân này trong sạch để xuống gặp chị.”
“Thế anh mau chết đi, mỗi một giây nói chuyện với tôi sẽ càng vấy bẩn anh đấy, anh mà bẩn thì Ninh Nhược Nhược sẽ cóc cần anh nữa đâu!”
Tôi nói rồi lấy một tập giấy tờ ra cho Sở Nhung ký tên.
Lúc đính hôn, hai nhà đã đưa đồ cưới và sính lễ, ba mẹ tôi cho rất ít đồ cưới, Ninh Nhược Nhược thương tôi, bù thêm vào rất nhiều.
Bây giờ rắc rối lại nằm ở chỗ tiền này, Sở Nhung không muốn trả lại.
Sở Nhun đọc xong thì vô thức nắm chặt bút.
“Ninh Du Nhiên, em nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi ký tên tức là quan hệ giữa chúng ta không thể cứu vãn được nữa.”
Tôi như nghe được chuyện hài.
Đang định nói thì đột nhiên mũi ươn ướt, máu chảy không cầm.
“Ninh, Ninh Du Nhiên, em sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu vậy? Chẳng phải em rất khỏe mạnh sao?”
Tôi không trả lời, máu mũi nhỏ từng giọt xuống bàn, như vòi nước hỏng khóa, không thể dừng lại.
Tôi muốn lấy điện thoại gọi cấp cứu, nhưng màn hình quá trơn khiến tôi không gọi được, cũng không biết nhân viên phục vụ đã đi đâu.
Trước một giây mất đi ý thức, tôi mới phát hiện Sở Nhung đã đứng dậy rời đi, chạy tới con phố đối diện.
Có một người con gái đang đứng chờ đèn đỏ ở bên kia đường.
Là Ninh Nhược Nhược.
16
Ninh Nhược Nhược không chết ư?
Tôi hôn mê vì mất máu quá nhiều, mãi lâu sau mới được nhân viên của quán gọi 120 đưa tới bệnh viện.
Bệnh viện tuyến dưới không tìm ra nguyên nhân, chí nói chỉ số của tôi có vấn đề, muốn tôi kiểm tra sâu hơn.
Hệ thống nói trước khi chết sẽ có ba lần phát bệnh, lần thứ nhất chảy máu mũi là lúc đang cãi nhau với Cố Duy, lần thứ hai là bây giờ, lần thứ ba chính là lúc phải chết.
Khi tôi tỉnh lại, bên cạnh chỉ có thư ký của Ninh Tự Xuyên.
Anh ta nói Ninh Tự Xuyên rất lo cho tôi, nhưng có chuyện quan trọng không thể tới, dặn bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho tôi, không được để xảy ra sơ sót.
“Giám đốc Ninh là anh cả, nhất định sẽ bao bọc yêu thương em gái, vậy nên cô cũng phải yêu quý bản thân, đừng để anh trai cô buồn.”
Tôi nghe xong thì bật cười.
Từ sau khi Ninh Tự Xuyên nghe lén được cốt truyện, anh ta nâng niu tôi như bảo bối, sợ tôi bị ngã cũng sẽ hại anh ta chết theo.
Bây giờ tôi vào viện mà anh ta cũng không tới, nhất định là đang vội vã đi gặp Ninh Nhược Nhược giả rồi?
Đúng vậy, Ninh Nhược Nhược thật đã cháy thành tro từ lâu rồi.
Cô gái Sở Nhung nhìn thấy tên là Lý Khê Đồng, giống chị nhưng lại không phải chị.
Nhưng tất cả mọi người lập tức tiếp nhận cô ấy, coi cô ấy là Ninh Nhược Nhược trở về, chỉ là đã quên hết chuyện trong quá khứ mà thôi.
Ba mẹ đón cô ấy về nhà, nhận cô ấy làm con nuôi.
Cố Duy lái xe xuyên đêm về, cầm theo báo cáo và giấy tờ của công ty, mắt đỏ hoe nói anh đã giữ vững công ty trong những năm qua.
Mà Sở Nhung, anh từ chối trả lại đồ cưới cho tôi.
Anh nói, đây là tiền của Ninh Nhược Nhược, anh muốn trả về cho chủ nhân của nó.
17
Sở Nhung chủ động dẫn Lý Khê Đồng tới nói chuyện với tôi.
Anh không chỉ không ký tên mà còn muốn tôi kỹ giấy nhượng tài sản, chuyển tiền cho Lý Khê Đồng.
“Ồ, vị này chính là Ninh Du Nhiên mà mọi người nói đó sao?”
Lý Khê Đồng mỉm cười nắm tay tôi.
Dù Ninh Nhược Nhược chưa bao giờ cười như vậy, nhưng Sở Nhung vẫn si mê cô ấy, nhận định cô ấy chính là người thương.
“Làm quen nhé, sau này chị là chị gái của em. Sở Nhung, anh ấy sẽ trở thành anh rể của em.”
“Anh ấy đã cầu hôn chị, hi hi.”
Tôi sững người, siết chặt lấy tay Lý Khê Đồng.
Sau đó dùng tay còn lại cầm tách cà phê lên, ném vào mặt Sở Nhung.
“Anh giỏi tìm thế thân thật đó, chẳng lẽ chỗ tiền của Ninh Nhược Nhược là bảo vật gia truyền nhà anh? Đợi khi con cháu nhà anh cưới vợ gả chồng, có cần nói nó giống Ninh Nhược Nhược, muốn tôi chuyển nhượng tài sản luôn không?”