Cùng Nhau Xuống Địa Ngục - Chương 2
05
Sở Nhung nhíu mày.
Nhưng lập tức anh cho rằng tôi đang lạt mềm buộc chặt.
Trong lúc anh đang dè bỉu tôi, tấm thiệp trên bó hoa cúc anh đang cầm rơi xuống, vừa hay rơi xuống chân tôi.
Chúng tôi đều sửng sốt.
Đây không phải là thiệp, mà là một bức ảnh đã bị xé.
Tính Sở Nhung lãnh đạm, chúng tôi chưa bao giờ có một bức ảnh chụp chung.
Đương nhiên anh và Ninh Nhược Nhược cũng không có.
Bức ảnh này là ảnh ba người chúng tôi chụp chung, Sở Nhung đã xé tôi đi, biến nó thành bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và Ninh Nhược Nhược.
Mặt sau viết: “Không thể có được người, thề vĩnh viễn bảo vệ người.”
Chẳng trách.
Tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy mà bó hoa này vẫn vẹn nguyên.
Hôm nay là ngày giỗ của Ninh Nhược Nhược, Sở Nhung muốn đi tưởng nhớ người thương.
Anh chưa từng yêu tôi.
Anh chỉ coi tôi là công cụ giúp anh được ở bên Ninh Nhược Nhược, Ninh Nhược Nhược chết, đương nhiên tôi cũng bị đá.
“Đừng có đụng vào đồ của tôi.”
Sở Nhung nổi điên muốn cướp lại bức ảnh nhưng đã chậm một bước.
Tôi cầm bức ảnh dụ anh lại gần, mấp máy cánh môi khô nứt, châm chọc:
“Ninh Nhược Nhược khi còn sống ngứa mắt anh, chết rồi cũng không để ý tới anh.”
“Anh điên tình còn đáng thương hơn cả tôi.”
Sở Nhung đỏ ngầu hai mắt, vung tay tát tôi một cái, tiếng vang rất to khiến chính anh cũng thất kinh.
Máu rỉ ra từ khóe miệng của tôi, làm cay mắt người đàn ông.
Nhưng anh không định xin lỗi, khinh khỉnh ra lệnh cho tôi:
“Ninh Du Nhiên, tôi chưa từng nói thích cô, là cô đơn phương.”
“Gỡ bỏ những tin cô đăng, mau chóng giải trừ hôn ước đi!”
“Được.”
Tôi kéo ba lô lại, lấy điện thoại bên trong ra, lạnh lùng nói:
“Đoạn video này được đăng tải, tất cả mọi người sẽ không nhắc tới hôn ước của chúng ta nữa, tôi thành toàn cho anh.”
06
Đoạn phát sóng này đã dấy lên cơn sóng không nhỏ.
Cộng đồng mạng hóng chuyện đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, mắng Sở Nhung tìm phao dự phòng lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, khiến anh chạy trối chết.
Mà theo đó, giá cổ phiếu của hai nhà cũng tụt dốc, kinh động tới hội đồng quản trị ngày trong đêm.
Hôn ước của chúng tôi phải được hủy.
Căn bệnh hiểm nghèo này làm rối loạn chức năng đông máu, bác sĩ muốn tôi nhập viện điều trị nhưng tôi đã trốn về.
Theo cốt truyện, sớm muộn gì tôi cũng phải chết, điều trị cũng vô dụng.
Đêm đó, một bàn tay to bóp chặt cổ tôi, cảm giác ngạt thở kéo tôi khỏi giấc mộng.
Tôi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt giận dữ không thể kiềm chế của Ninh Tự Xuyên.
“Tao coi thường mày rồi! Mày thâm độc lắm!”
Tôi túm lấy cánh tay của Ninh Tự Xuyên, cố gắng giãy giụa, nhưng đã bị anh hất văng xuống giường, đập vào cạnh tủ.
Trán chảy máu, nhưng Ninh Tự Xuyên vẫn chưa hết giận.
Tôi tưởng anh nổi giận vì đoạn video kia, nhưng không ngờ là vì công việc.
Một loạt dự án do Ninh Nhược Nhược chuẩn bị sẽ được khởi công trong năm nay.
Nhưng sao trùng hợp, dự án đã tiêu tốn toán bộ tài sản của Ninh Tự Xuyên, khiến anh ta và Ninh thị mất mấy trăm triệu!
Và tôi là người thừa kế công ty của Ninh Nhược Nhược.
Tôi không giỏi kinh doanh, bây giờ cũng không biết giải thích sao.
Vết thương làm tôi hoa mắt buồn nôn, tôi nằm liệt trên sàn, mặc cho Ninh Tự Xuyên nổi điên.
Người đàn ông bước tới, cơn giận khiến người ta sợ hãi.
“Mày đã không chịu yên thân thì để tao giúp mày.”
Ninh Tự Xuyên túm lấy cổ áo của tôi, lôi tôi vào trong xe, lao thẳng ra ngoại ô.
Tới trước mộ của Ninh Nhược Nhược.
07
Từ nhỏ tôi đã không được lòng người trong nhà, Ninh Tự Xuyên ghét kẻ ngu ngốc là tôi.
Anh ta là con nuôi, gia cảnh đàng hoàng.
Sau khi mẹ sinh hai chị em chúng tôi thì yếu, tuy nhà giàu có nhưng vẫn trọng nam khinh nữ, vậy nên vô cùng quan tâm Ninh Tự Xuyên, bồi dưỡng anh ta như người thừa kế.
Trong lúc Ninh Nhược Nhược có thể bàn chuyện làm ăn mấy trăm triệu với anh ta, giúp anh ta ngồi vững vị trí của người thừa kế, tôi chỉ có thể nấu canh giải rượu cho anh ta sau mỗi cuộc xã giao, ngu ngơ làm anh ta hài lòng.
Sau khi Ninh Nhược Nhược mất, anh ra suy sụp giam mình trong phòng mấy ngày liền, mà sau khi lấy lại tinh thần thì lại muốn ép chết tôi, muốn tôi đền mạng cho Ninh Nhược Nhược.
Đáng lẽ ra tôi nên sợ anh ta, nhưng tôi chẳng quan tâm gì hết.
Tôi bị Ninh Tự Xuyên lôi tới trước bia mộ của Ninh Nhược Nhược, anh ta ấn đầu tôi bắt tôi quỳ xuống, gồng tay nổi hết cả gân xanh.
“Mày quấy rầy không cho Ninh Nhược Nhược được yên nghỉ, quỳ xuống lạy em ấy đi!”
Tôi yếu ớt giãy giụa, trán tì trên bia mộ, thở hổn hển, trong tai chỉ có tiếng ong ong.
Nhưng lúc này tôi lại rất tỉnh táo, tôi ôm bia mộ chế giễu Ninh Tự Xuyên:
“Không phải anh hận em mà anh hận Ninh Nhược Nhược chết như vậy, mọi người sẽ nhận ra anh vô dụng thế nào, chẳng làm được tích sự gì!”
Ninh Tự Xuyên lạnh mặt dí đầu thuốc lên tay tôi làm tôi bị bỏng tróc da, sau đó đá văng tôi.
Trong đêm đen gió lạnh, vô số bia mộ xa lạ đang dõi theo tôi, anh dần dần đi mất, để lại một câu tàn nhẫn:
“Ninh Du Nhiên, nếu đêm nay mày chết ở đây, liệu Nhược Nhược của tao có thể hoàn hồn trở về không?”
08
Tôi ngất nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp, sau đó tỉnh lại trên con xe Maybach quen thuộc.
Một bàn tay trắng nõn đưa chén nước ấm cho tôi, giọng nói khàn đặc:
“Em vẫn ổn chứ?”
Là Cố Duy.
Khi tôi đang thắc mắc tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này thì Cố Duy lại run rẩy nói với tôi:
“Sau khi em đi, giáo sư của bệnh viện đã liên hệ với anh, ông ấy nói kết quả kiểm tra của em có vấn đề.”
Nói đến đây, Cố Duy nghẹn ngào, cố gắng bình tĩnh nhìn tôi:
“Không cần lo bên A kia nữa, mai anh dẫn em đi kiểm tra lần nữa, chắc chắn có nhầm lẫn ở đây, chắc chắn kết quả sai!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí bi thương, Cố Duy run run ấn nghe, nhưng lại không cẩn thận ấn vào loa ngoài, giọng của thư ký của Ninh Tự Xuyên đột nhiên vang lên:
“Thư ký Cố, anh có liên hệ được với cô Ninh không? Giám đốc Ninh đột nhiên ngừng tim, bây giờ đang ở trong phòng ICU, tôi không liên lạc được với những người khác, cô Ninh có thể đến ký giấy tờ không?”
Cùng lúc đó, tin tức Sở Nhung khám ra bệnh hiểm nghèo cũng bùng nổ trên mạng xã hội.
Hệ thống thông báo với tôi:
“Theo như cô yêu cầu, bây giờ tính mạng của Ninh Tự Xuyên đã gắn liền với cô, tất cả đau khổ cô phải chịu đều sẽ chuyển sang người anh ta.”
“Sở Nhung bị mắc bệnh hiểm nghèo giống cô, cô chết, anh ta cũng chết.”
“Cuối cùng là Cố Duy, cô định làm thế nào?”
Tôi ngước mắt nhìn Cố Duy.
Anh đang mải nhìn màn hình điện thoại, trông có vẻ như đang bận việc.
Nhưng tất cả đã được phản chiếu qua kính mắt sáng bóng của anh.
Đó là ảnh anh chụp trộm Ninh Nhược Nhược.
Anh vuốt màn hình, thật ra là đang vuốt người trong lòng mình.
Anh sợ tôi chết thì trên đời này sẽ không còn ai có khuôn mặt giống Ninh Nhược Nhược.
09
Ba mẹ tới sau khi Ninh Tự Xuyên được cấp cứu thành công.
Mẹ chưa nói gì đã vung tay tát tôi, mắng tôi là nguồn cơn của mọi chuyện.
Tôi không gây chuyện, Ninh Tự Xuyên sẽ không chạy tới trách mắng tôi giữa đêm khuya, sẽ không đột nhiên ngừng tim.
“Mày đã hại chết Nhược Nhược, nếu còn dám hại chết con trai của tao, tao liều mạng với mày!”
Ba im lặng ngăn mẹ lại.
Trông thì đang bảo vệ tôi, nhưng thật ra ông ngồi ở vị trí cao, hỷ nộ không hiện.
Mấy tiếng sau, tôi bị người giúp việc nhốt vào thư phòng hối lỗi.
Hồi bé tôi cũng thường bị vậy.
Chỉ cần bất cứ ai trong nhà nói tôi sai, thậm chí người giúp việc nói tôi ăn thêm một ly kem thì ba sẽ nhốt tôi trong thư phòng suy ngẫm lại bản thân.
Có lần là cả một đêm.
Có lần là cả một mùa hè.
Hình như lần này ba rất giận, nhốt tôi trong thư phòng hai ngày hai đêm không cho ăn, muốn cho tôi một bài học.
Sang này thứ ba, ba lạnh lùng hỏi tôi đã biết sai chưa.
“Một người ngu đần không đáng sợ, nhưng nếu bản tính hư hỏng…”
Ba còn chưa dứt lời, tôi đột nhiên đi tới trước mặt ba, nôn hết lên người ba.
Nôn cho đã, tôi còn lấy cà vạt của ba lau miệng.
Ánh mắt của ba lập tức thay đổi.
“Nói xong chưa, ba làm con buồn nôn quá.”
Cuộc nói chuyện kết thúc theo cách không thể vui vẻ nổi.
Sau đó, thư phòng được khóa bằng hai khóa, hàng ngày sẽ có một bát cháo hoa được đưa qua cửa sổ cho tôi, không để tôi chết, nhưng cũng không muốn tôi được sống sung sướng.
Tôi không khóc không kêu, chỉ ngồi cuộn mình lại trước cửa sổ chờ đợi mặt trời mọc như khi còn bé.
Cơ mà tới ngày thứ tư tôi bị nhốt, Ninh Tự Xuyên đang hôn mê lại rơi vào tình trạng cấp cứu.
Bọn họ tra tấn tôi thế nào thì con trai cưng của bọn họ sẽ nhận tất cả báo ứng
10
Đến tối ngày thứ tư, tôi bủn rủn chân tay xuống giường, đầu óc đã không còn tỉnh táo.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên có rất nhiều người lao vào thư phòng đưa tôi đi, bắt tôi quỳ trước cửa phòng ICU.
Đạo sĩ do mẹ mời tới chỉ kiếm gỗ đào vào giữa mi tâm của tôi, miệng niệm chú như thể đang thi triển pháp thuật gì đó.
Nửa ngày sau, ông ta nói tôi không rõ xuất thân, sẽ khắc chết người thân bạn bè.
Ninh Tự Xuyên bệnh tình nguy kịch là do tôi hại.
Mà cách phá giải là để Ninh Tự Xuyên uống một bát máu của tôi mỗi ngày, trấn áp vận xui trên người tôi.
Sau khi Ninh Tự Xuyên được chuyển vào phòng ICU, mẹ lập tức làm theo.
Nhưng các chỉ số của anh ta càng lúc càng tệ.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Ninh Tự Xuyên đang hôn mê dù dùng bao nhiêu thuốc cũng không có chuyển biến tốt lên, hai má trũng sâu, sắp không trụ được nữa.
Tới ngày thứ tư, bác sĩ lao vào phòng cấp cứu ngừng tuần hoàn lần nữa cho anh ta.
Sau vô số lần kích điện, cuối cùng anh ta cũng từ từ mở mắt, ngón tay cố gắng vươn ra với góc áo của mẹ.
Ngay sau đó, bác sĩ đã truyền hai bịch dinh dưỡng lớn cho tôi, cẩn thận chăm sóc tôi.
Hệ thống xin lỗi tôi:
“Xin lỗi ký chủ, Ninh Tự Xuyên suýt chết hai lần, nghe lén được cốt truyện, bây giờ anh ta đã biết mạng của bản thân gắn liền với cô.”
Hệ thống vừa dứt lời, mẹ đột nhiên quỳ trước giường của tôi, dịu dàng xoa trán tôi:
“Du Nhiên tỉnh rồi à? Thấy trong người tốt hơn chút nào chưa? Anh trai của con đã được cấp cứu thành công, nó rất nhớ con, chúng ta qua thăm nó nhé?”
11
Tôi ngồi xe lăn, được mẹ đẩy tới phòng bệnh của Ninh Tự Xuyên.
Tôi được truyền bịch dinh dưỡng đã tốt lên, do đó tình trạng của Ninh Tự Xuyên cũng đã khá lên nhiều.
Anh ta bảo tất cả mọi người ra ngoài, im lặng ngồi trên giường bệnh nhìn tôi.
“Em gái.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Tự Xuyên gọi tôi một cách dịu dàng thân thiết như vậy.
“Qua cơn bạo bệnh này anh đã hiểu r nhiều chuyện, Cái chết của Nhược Nhược đâu có liên quan tới em, em không thông minh, không tài giỏi, nhưng em vẫn là một thành viên trong gia đình chúng ta, là em gái nhỏ của anh.”
Ninh Tự Xuyên gọi tôi lại gần, xoa đầu tôi:
“Hình như anh mơ thấy em bị người ta bắt nạt, bị nhốt, cô đơn đáng thương.”
“Thật ra ngày bé anh quý em nhất, canh giải rượu em nấu rất ngon.”