Cùng Nhau Xuống Địa Ngục - Chương 1
01
Ngày nhận được tin mình mắc bệnh hiểm nghèo ấy, tôi đầu óc trống rỗng, ngẩn ngơ gọi về nhà.
Ba không nhận điện thoại, mẹ đã chặn số tôi.
Anh trai thì chỉ nói một câu lạnh như băng: “Bệnh hiểm nghèo? Ninh Du Nhiên, mày cố tình gây chuyện trong ngày giỗ của Nhược Nhược, có thấy đáng khinh không.”
Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của chị gái.
Chúng tôi là một cặp song sinh.
Chị gái là thiên tài tuyệt thế, còn tôi chỉ là con nhỏ ngu ngốc không được tích sự gì.
Ba năm trước, chị gái vì cứu tôi mà qua đời.
Rõ ràng tôi cũng bị thương nặng, nhưng khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh, mẹ lại trợn trừng con mắt sưng đỏ với tôi, nói:
“Tại sao người chết không phải là mày.”
Tôi không chết nên tôi có tội ư?
Từ đó trở đi, người nhà vốn đã không thích tôi thì càng hận tôi hơn.
Mỗi năm đến ngày giỗ của chị, ba mẹ sẽ thức trắng đêm tụng kinh cầu phúc cho chị gái, quyết không để ai quấy rầy.
Nghĩ vậy, tôi đoán chắc chẳng ai quan tâm tới sống chết của tôi đâu.
02
Mặc dù đã có chẩn đoán xác định nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu tôi lập tức đến.
Tôi run rẩy đi ra từ văn phòng, không kìm được rưng rưng nước mắt.
Thư ký ở ngoài cửa sửng sốt, rút khăn tay đưa cho tôi.
Ánh nắng chiếu lên người đàn ông thanh lịch, giọng nói của anh cũng rất dịu dàng:
“Lau đi, đừng khóc.”
Cố Duy.
Anh từng là thư ký cao cấp của chị.
Năm đó, anh đang lúc tiền đồ vô lượng lại từ bỏ mức lương trăm vạn, cam tâm tình nghiện theo chị gái lập nghiệp.
Tất cả mọi người đều thắc mắc nguyên do.
Nhưng anh chỉ cười nói: Khó gặp được tri kỷ trong đời.
Sau khi chị gái mất, theo di chúc để lại công ty cho tôi.
Tất cả mọi người đều nghĩ Cố Duy sẽ rời công ty.
Nhưng không ngờ anh lại lựa chọn ở bên tôi.
Dù tôi không biết gì về công ty, anh vẫn sẽ kiên nhẫn giúp tôi quản lý tốt mọi chuyện, an ủi tôi đừng sợ.
Khi người trong nhà trách mắng tôi, chỉ có anh cổ vũ tôi, cùng tôi vượt qua những ngày khó khăn.
Anh là người bạn tôi thân nhất của tôi.
Nghĩ tới đây, tôi nói với giọng khàn đặc:
“Em phải tới bệnh viện… Anh đưa em đi nhé.”
Cố Duy nhắc tôi: “Chiều nay có một hội nghị quan trọng, em nhất định phải có mặt.”
Tôi còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không dừng bước chân.
Thế là Cố Duy đuổi theo vào thang máy, nói một tràng:
“Quay lại đi, lúc Giám đốc Ninh còn sống đã tốn rất nhiều công sức mới mời được vị bên A này, vô cùng quan trọng.”
Nghe thấy cái tên Ninh Nhược Nhược, trái tim tôi nhói đau.
Tôi ngước mắt nhìn Cố Duy:
“Thì sao? Bây giờ em phải tới bệnh viện.”
Lần này, Cố Duy đã chặn cửa xe tôi lại, lên giọng cảnh cáo tôi:
“Chuyện của em thì quan trọng cái gì? Quan trọng hơn tâm huyết của Nhược Nhược không?”
“Cô ấy vì em mà chết, em phải bảo vệ thứ cô ấy để lại!”
“Tại sao cứ muốn gây chuyện trong ngày giỗ của cô ấy? Em làm vậy là có lỗi với cô ấy.”
Trong một thoáng, tôi như bị chậu nước đá dội ướt từ đầu xuống chân, trái tim cũng lạnh băng.
Hóa ra anh giúp tôi, làm bạn với tôi chỉ vì Ninh Nhược Nhược ư?
Tôi hít sâu một hơi, khàn giọng nói với anh: “Năm đó tại sao anh lại lựa chọn ở lại giúp em?”
Cố Duy do dự một thoáng, bình tĩnh đáp:
“Xin lỗi, em là người giống cô ấy nhất trên cõi đời này.”
“Quay về gặp bên A đi.”
“Nếu Nhược Nhược vẫn còn, cô ấy sẽ không lười biếng như em, cô ấy đẹp nhất là khi nỗ lực vì công việc.”
03
Xót xa và phẫn nộ chưa từng có nay lại quẩn quanh trong lòng, tầm nhìn mông lung vì nước mắt.
Tôi dùng hết sức kéo cửa xe, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Cố Duy đã giữ chặt phía trên nên không nhúc nhích được tí nào.
Thế là tôi tát anh một cái thật mạnh.
“Bây giờ em trả anh tiền lương, nếu anh đã không nghe lời em, vậy anh bị đuổi việc!”
Cố Duy sửng sốt, chưa từng thấy tôi giận dữ như vậy.
Anh đang định nói thì đột nhiên thấy tôi chảy máu mũi, từng giọt từng giọt lăn xuống không cầm được. Anh biến sắc:
“Sao đột nhiên em lại chảy máu mũi? Liên quan đến chuyện em tới bệnh viện à?”
Tôi nhân cơ hội đá văng anh ra, lên xe giẫm ga, nghênh ngang rời đi.
“Dọn đồ của anh xong rồi cút!”
Nếu số ngày còn sống đã bắt đầu đếm ngược, vậy tôi không muốn làm khổ bản thân.
Tôi muốn phát tiết tất cả.
Xe lao như bay vào trong hầm, cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tôi rơi vào bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng lạnh lẽo của AI:
“Ninh Du Nhiên, sau khi Ninh Nhược Nhược hoàn thành xong nhiệm vụ được tặng một phần thưởng, cô ấy đã tặng lại cho cô, xin hỏi cô có nguyện vọng gì không?”
Qua một lúc nói chuyện tôi mới biết, hóa ra Ninh Nhược Nhược là con cưng của hệ thống.
Vậy nên chị rất thông minh, khéo léo, thậm chí còn có thể dự đoán được trước tương lai.
Chị cứu tôi mà chết, thật ra vì chị đã hoàn thành nhiệm vụ, muốn làm việc thiện trước khi rời đi.
Cơ mà chị có thể cứu tôi một lần nhưng không thể thay đổi được vận mệnh của tôi, tôi vẫn sẽ chết vì căn bệnh hiểm nghèo này.
“Tôi đoán nguyện vọng của cô là để chị gái trở về, thành toàn cho tất cả mọi người.”
“Sau đó mọi người dần nhận ra cô tốt thế nào, đến sám hối trước bia mộ của cô, chắc cô vui vẻ lắm đúng không?”
“99% con gái có tâm nguyện này.”
Tôi trầm mặc mấy giây, từ chối đề nghị.
“Tại sao chỉ mình tôi phải chịu khổ?
“Rồi sau khi tôi chết thì cả thế giới mới biết trân trọng tôi, tôi không cần.”
“Tôi sắp chết, vậy bọn họ cũng đừng mong sống, chết hết cả đi!”
04
Lúc tôi tỉnh lại thì đang được cấp cứu tại bệnh viện.
Tôi túm lấy ống tay áo của bác sĩ, hỏi tại sao tôi lại ở đây.
“Cô quên rồi à? Vị hôn phu Sở Nhưng của cô gặp tai nạn giao thông trong hầm đường, cô không màng tính mạng của bản thân lao vào cứu cậu ta, xe cứu thương đã đưa hai người tới.”
Tai nạn giao thông? Hầm đường?
Ngay giây phút Sở Nhung xuất hiện, tôi đã có dự cảm anh sẽ không có thái độ tốt đẹp gì.
Người đàn ông khinh khỉnh nhìn tôi, dưới mái tóc đen rối tung là con mắt âm trầm, thái độ dè bỉu tràn ngập trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng:
“Như cô muốn, tất cả phóng viên đều ghi được cảnh cô lao vào hầm đường cứu tôi, mọi người đang đồn chúng ta yêu nhau thế nào đấy.”
“Ninh Du Nhiên, cô dùng thủ đoạn này níu kéo tôi, buồn nôn không.”
Tôi im lặng cúi đầu.
Tôi và Sở Nhung quen nhau từ bé, tôi yêu anh mười năm nay.
Anh chưa bao giờ có hành động thể hiện tình cảm một cách cuồng nhiệt, nhưng cũng chưa từng từ chối trước sự chủ động theo đuổi của tôi, tôi cầu hôn, anh đồng ý.
Nhưng sau khi Ninh Nhược Nhược mất, anh như biến thành người khác, tự dưng xa lánh tôi, cũng muốn hủy bỏ hôn ước.
Rõ ràng hôm qua chúng tôi còn nắm tay nhau, tôi không hiểu mình đã sai ở đâu.
Thế là tôi làm tất cả mọi chuyện níu giữ, như thể đặt trọn tất cả vào cuộc tình này, cố chấp không chịu buông tay.
Nhưng bây giờ tôi mệt rồi.
“Vừa hay tôi đi qua đó thôi, anh đừng tự đa tình.”
“Tôi không yêu anh đến vậy đâu.”