Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 2
6
Trong giới ai mà không biết.
Tần Dục và Tề Cảnh Tông là đối thủ không đội trời chung trong kinh doanh.
Hai người thế lực ngang nhau.
Anh ta cướp khách hàng của Tần Dục.
Quay đầu Tần Dục lại cướp dự án của anh ta.
Nhưng mà, kế hoạch trung tâm thương mại mới, tôi còn chưa từng để lộ ý muốn hợp tác với Tần Dục.
Tôi không hiểu.
Tần Dục lại tiến gần.
Cúi đầu nhìn tôi: “Trung tâm thương mại mới, Tần thị cũng rất hứng thú.”
“Không biết có thể từ Tổng giám đốc Lâm đây, đi cửa sau trước không?”
Tề Cảnh Tông đột nhiên tỉnh ngộ.
Một tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi không ra xa ần Dục.
Cười mà như không cười: “Tổng giám đốc Tần, đi cửa sau e là không được.”
Tay anh ta chạm vào cánh tay tôi.
Như bị điện giật.
Cảm giác như cảm nhận được xúc cảm nhớp nháp trên ngón tay Tề Cảnh Tông, tôi thấy ghê tởm, nhanh chóng hất ra.
Sắc mặt Tề Cảnh Tông khó coi.
“Lâm Lệ.”
Giọng nói ẩn chứa lời cảnh cáo.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.
Chỉ quên mất Thẩm Dung Dung đáng lẽ phải là người chiến thắng.
Một lúc lâu sau.
Cô ta ôm lấy cánh tay mình.
Kéo kéo tay áo Tề Cảnh Tông, đáng thương nói: “Tề tổng… em hơi lạnh…”
7
Hành lang, gió đêm thổi vào từng cơn.
Lông mày Tề Cảnh Tông dịu lại.
Cởi bộ vest cao cấp đắt tiền khoác lên người cô ta: “Em ra xe đợi anh trước đi.”
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc đi còn loạng choạng chân.
Tề Cảnh Tông quay đầu, cau mày nhìn Tần Dục: “Trong kế hoạch trung tâm thương mại mới, tạm thời vẫn chưa…”
Tôi không để ý đến lời anh ta, đưa tay về phía Tần Dục: “Hẹn một thời gian nói chuyện chi tiết.”
Tần Dục nhếch môi, đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Vậy thì tôi chờ Tổng giám đốc Lâm, đại giá quang lâm.”
Anh ta nói nửa câu sau chậm rãi.
Ánh mắt Tề Cảnh Tông đột nhiên quét về phía tôi: “Lâm Lệ, cô làm trò gì vậy?!”
“Ai cho phép cô dây dưa với Tần thị?”
Nói xong, anh ta lại quay sang Tần Dục, giả vờ lịch sự: “Tổng giám đốc Tần, kế hoạch trung tâm thương mại mới, nhà họ Tề hiện tại vẫn chưa chuẩn bị đấu thầu bên ngoài.”
Tôi cười.
“Chuyện này Tề tổng không đồng ý thì e là không được, quyền khai phá trung tâm thương mại mới, là độc quyền của Lâm thị chúng tôi.”
Tề Cảnh Tông sửng sốt.
Tôi dẫn theo trợ lý nhỏ, đi về phía tiền sảnh.
Làm một động tác ‘mời’, mỉm cười lịch sự
.
“Tổng giám đốc Tần yên tâm, quyền khai phá trung tâm thương mại mới, đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì.”
Tần Dục phối hợp gật đầu.
“Uy tín của Lâm thị, tôi đương nhiên tin tưởng.”
Tề Cảnh Tông đứng tại chỗ.
Ánh mắt tự phụ thường ngày lộ ra một tia hoang mang…
8
Bố mẹ Tề Cảnh Tông rất nhanh đã biết chuyện này.
Gọi tôi về ăn cơm.
Lúc về, Tề Cảnh Tông đã đến rồi.
Trên bàn, bố mẹ anh ta bóng gió:
“Lệ Lệ, Cảnh Tông từ nhỏ đã không tiếp xúc nhiều với xã hội, không hiểu lắm những chuyện quanh co lòng vòng, nếu nó làm con không vui, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nói nó cho con.”
Tôi gật đầu, chuyên tâm ăn thức ăn.
Bỗng nhiên trong nhà cũ trở nên yên tĩnh.
Mẹ Tề thở dài, dứt khoát nói thẳng.
“Nước chảy không chảy ruộng ngoài, câu này, con hẳn là hiểu.”
“Con và Cảnh Tông dù có không vui thế nào, cũng không thể để thằng nhóc nhà họ Tần chiếm tiện nghi được, đúng không?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Mẹ, con không hiểu ý mẹ.”
Tề Cảnh Tông hừ lạnh một tiếng: “Đã nói đến nước này rồi, còn giả vờ giả vịt nữa à?”
“Dự án Bắc Thành đều là nhà cô với nhà tôi cùng nhau phát triển, sao lại tự dưng xuất hiện một trung tâm thương mại mới, muốn xây trên địa bàn Bắc Thành.”
Tôi dừng động tác.
Đột nhiên cười: “Tề Cảnh Tông, cho dù tôi hợp tác với Tần Dục, cũng không vi phạm nội dung hợp đồng chứ?”
“Anh vì cô thư ký nhỏ của anh mà ký hợp đồng, ngay cả nội dung hợp tác cũng không xem cho rõ ràng?”
Tôi nhướng mày, kinh ngạc.
Bố Tề cau mày: “Trước khi ký, con không xem hợp đồng à?”
Tề Cảnh Tông nghẹn họng.
“Lúc trước con đã xem kỹ rồi.”
Tôi gật đầu thừa nhận.
“Thật sự đã xem.”
“Sau đó tức giận vì người đẹp mà nhượng bộ bốn phần lợi, trong hợp đồng còn nhượng cho tôi quyền khai phá trung tâm thương mại mới ở Bắc Thành.”
Tôi cười: “Thật sự phải cảm ơn anh.”
“Lâm Lệ!” Tề Cảnh Tông như bị người ta giật mất tấm vải che thân, tức giận đến đỏ mặt.
“Thứ giá trị nhất ở Bắc Thành chính là việc khai phá trung tâm thương mại mới, cô tự ý thay đổi nội dung hợp đồng, cô lừa tôi?!”
Tôi lau miệng.
“Cảm ơn bố mẹ chồng khoản đãi, con ăn xong rồi.”
Tôi đứng dậy.
Ngay sau đó, trên bàn ăn vang lên một tiếng động lớn.
Tôi không quay đầu lại.
Nhưng biết bố Tề đã đập vỡ đôi đũa.
Trong phòng ăn, mọi người ngã ngửa.
Lúc đi ra khỏi nhà cũ, tôi lại thấy trong xe Tề Cảnh Tông có một người phụ nữ.
Ngồi ở ghế phụ.
Ngủ rất ngon.
Tôi chụp ảnh lại, gửi cho bố mẹ Tề Cảnh Tông.
Dù sao cũng là người con trai yêu quý của họ.
Hai người họ cũng sẽ thích chứ.
9
Tần Dục đang đợi ở công ty.
Lúc tôi xuống xe, anh ta đã đi từ xa đón tôi.
Lông mày mang theo ý cười: “Tổng giám đốc Lâm, thật sự đến rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao lại là ‘thật sự’?”
Anh ta dừng lại một chút: “Dù sao thì Tổng giám đốc Tề, có lẽ không thích tôi lắm…”
Tôi cười: “Tổng giám đốc Tần nói thật hàm súc.”
Mâu thuẫn của hai người họ.
Trong giới này, có ai mà không biết.
Tất cả những nơi Tề Cảnh Tông ra vào, anh ta chỉ thiếu điều không để người ta viết một tấm biển “Tần Dục với chó, không được vào.”
Trước đây nhà tôi và Tần thị cũng có giao tình.
Nhưng sau đó lại chọn liên hôn với nhà họ Tề.
Hai nhà cơ bản đã cắt đứt liên lạc.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên giao lưu với người thừa kế của Tần thị.
Lại phát hiện Tần Dục là người rất có phong độ.
Ngoài một số ranh giới tôi thăm dò thì anh ta không nhượng bộ.
Một số điểm lợi ích không phải là chính, anh ta đều gật đầu nhượng bộ.
Anh ta cười: “Những chỗ này, coi như là thành ý của Tần thị.”
Tôi suýt nữa muốn ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Khi đang nói chuyện vui vẻ.
Tề Cảnh Tông gọi điện tới: “Lâm Lệ, tại sao cô lại gửi ảnh Dung Dung cho bố mẹ tôi?!”
“Tôi đã nhường hết tiền cho cô rồi, cô còn muốn nhắm vào cô ấy nữa sao?!”
Anh ta tức giận đến mức mất khôn.
Tiếng nói từ trong điện thoại truyền ra.
Tôi ngại ngùng ra hiệu với Tần Dục.
Anh ta cười gật đầu: “Tổng giám đốc Lâm, cứ tự nhiên.”
Tiếng nói của Tề Cảnh Tông dừng lại.
Sau đó, anh ta lại cao giọng.
“Cô đang ở đâu? Tại sao bên cạnh lại có tiếng của Tần Dục?!”
Tôi thấy buồn cười.
“Liên quan gì đến anh?”
Anh ta căng thẳng: “Cô đang ở đâu, lập tức về nhà ngay, cô là phụ nữ có chồng rồi, chẳng lẽ Lâm Lệ cô không có chút tự trọng nào sao?!”
“Ồ.” Tôi đáp lại.
Anh ta sốt ruột: “Cô là thái độ gì vậy?”
“Tôi còn chưa trách chuyện bức ảnh, cô lập tức đi ngay, Lâm Lệ, tôi có thể bỏ qua chuyện trước đây.”
Có người gõ cửa phòng làm việc.
Trợ lý của anh ta đưa tới một văn bản, Tần Dục xem qua, đưa cho tôi từ trên bàn.
“Tổng giám đốc Lâm, xem hợp đồng, các điều khoản đều được soạn theo ý của cô.”
“Lâm Lệ! Không được ký!” Tề Cảnh Tông gào lên, giọng điệu hung dữ.
“Cô có bị điên không?! Cô có bị điên không Lâm Lệ, nếu cô hợp tác với Tần Dục, giữa chúng ta sẽ chấm dứt! Cô nghe thấy không!”
Tôi cầm bút ký.
Một tay kẹp điện thoại: “Một vũng nước tù đọng như chúng ta, anh từ trước đến giờ không chuẩn bị tâm lý sao?”
Tay còn không ngừng múa bút.
Ký xong tên, tôi úp điện thoại xuống bàn trà.
Giơ tay về phía Tần Dục: “Tổng giám đốc Tần, hợp tác vui vẻ.”
Tay Tần Dục nắm lấy, giọng nói ôn hòa:
“Tổng giám đốc Lâm, hợp tác vui vẻ.”
Trong điện thoại mơ hồ truyền ra tiếng gào của đàn ông.
Quá ồn ào.
Tôi dứt khoát cúp điện thoại.
10
Tề Cảnh Công đang đợi tôi ở dưới lầu.
Từ xa, thấy người đàn ông đi vòng quanh bên dưới.
Thấy tôi, anh ta nhanh chóng chạy tới, không kìm được sự tức giận trong mắt.
“Lâm Lệ, cô đang trả thù tôi sao?”
“Cô biết Tần Dục là người như thế nào không? Cô hợp tác với anh ta?!”
“Tần Dục là người như thế nào?” Tôi dừng bước: “Ít nhất, Tần Dục sẽ không cởi quần ngay tại tiệc khởi công.”
Tôi liếc nhìn đôi chân của anh ta, thong thả: “Không giống anh vội vàng như vậy, ngay cả mở phòng chơi cũng không chờ được?”
Tề Cảnh Tông lập tức mặt đen.
Nắm chặt lấy cổ tay tôi: “Cô có gì mà phải ghen tị với Dung Dung chứ?”
“Dung Dung trẻ hơn cô, cô không thừa nhận sao?”
“Cô nhìn xem cô muốn gì, ghen tuông, tôi ngủ với cô ấy một lần là cô mất bình tĩnh?!”
“Tôi nói cho cô biết, Thẩm Dung cô ấy chặt hơn cô nhiều.”
“Một bà già như cô, qua ba mươi tuổi thì đừng mơ tưởng so sánh với các cô gái trẻ…”
“Chát ——”
Tôi dùng hết sức.
Tát một cái vào mặt anh ta.
Lòng bàn tay tê dại, từng chút một lướt qua mặt anh ta.
“Tề Cảnh Tông, anh thật là hèn hạ!”
Anh ta như bị nhấn nút tạm dừng.
Nửa mặt đỏ bừng, nửa mặt còn lại từ xanh chuyển sang tím.
Tôi tức giận đến mức bật cười: “Tề Cảnh Tông, anh có phải bị hoang tưởng không, thật sự cho rằng mình là người vạn người mê sao?”
“Để anh ghen tuông, không có gương thì cũng phải có nước tiểu chứ?!”
Tề Cảnh Tông bị tôi mắng cho ngây người tại chỗ.
Nhưng Thẩm Dung thì không.
Không biết từ đâu xông ra.
Như một con gà mái già dang hai tay chắn trước mặt Tề Cảnh Tông.
“Cô dựa vào đâu mà đánh người!”
“Cô rõ ràng là vợ của Tề tổng, không nghĩ cách cùng chung hoạn nạn với Tề tổng, còn giúp người ngoài, bản thân cô không thấy áy náy sao?”
“Cô dựa vào đâu mà đánh anh ấy, lúc Tề tổng đối mặt với sự chất vấn của cổ đông, cô ở đâu?!”
Cô ta càng nói càng đau lòng.
Nước mắt như đã chuẩn bị sẵn, ào ào rơi xuống.
“Anh ấy là đàn ông của cô, bản thân cô không biết đau lòng sao?!”
Tuyệt.
Thật tuyệt.
Tôi vỗ tay khen ngợi.
“Thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh.”
“Không thành toàn cho hai người, đều khiến tôi trở thành nhân vật phản diện trong phim truyền hình.”
Tề Cảnh Tông như bị nước mắt của cô ta làm bỏng, đau lòng ôm lấy Thẩm Dung.
Sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, căm ghét thấu xương.
“Lâm Lệ, cô thật sự không bằng một phần vạn Thẩm Dung đối với tôi.”
Anh ta ôm Thẩm Dung đi về phía xe.
Một nam một nữ, chậc cẩu nam
nữ.
Trong ánh chiều tối dắt dìu lẫn nhau.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.
“Tề Cảnh Tông, chúng ta ly hôn đi.”
Bóng lưng anh ta khựng lại một chút.
Như thể không nghe thấy lời tôi nói, tiếp tục đi về phía trước.
Đau lòng hôn cô gái nhỏ trong lòng.
“Dung Dung, chỉ có em là thật lòng với anh…”