Cùng Bạn Trai Đánh Rơi Mặt Mũi - Chương 5
9
Tôi đã nhận được vô số quà tặng, đây là lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật của bạn trai.
Nhưng một khắc sau khi tôi mở ra, cả người đều sững sờ tại chỗ.
Cố Nguyên nhìn tôi, đáy mắt mơ hồ chờ đợi, hỏi: “Sao vậy? Là khó coi hay là không thích?”
Nói thật, đẹp mắt, cũng thích.
Nhưng món quà quý giá như vậy không nên đến từ tay anh.
Bởi vì đó là một bộ trang sức trị giá hàng triệu đô.
Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi, khép quà lại, tôi nhìn đôi mắt đen nhánh của anh thấp giọng hỏi: “Cố Nguyên, sao anh lại muốn tặng em một bộ trang sức này?”
Cố Nguyên nhanh chóng liếc tôi một cái, lảng tránh nói: “Anh, anh cũng không biết tặng cái gì cho phải. Chỉ cảm thấy cổ em trống rỗng, lúc chơi điện thoại tình cờ thấy trên mạng đang bán dây chuyền, liền mua một cái.”
“Tình cờ? Bán vòng cổ?”
Người nào sẽ công khai bán trang sức trị giá hàng triệu đô trên mạng chứ?
Anh có phải đem tôi làm trẻ con ba tuổi đến dỗ dành?
Nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành của anh, tôi lại không xác định được:
“Lục bảo thạch này……”
Cố Nguyên đón ánh mắt tôi, ánh mắt trong suốt nói: “Lục bảo thạch này vừa nhìn đã biết là giả, nhưng dây bạc bên trên là thật.”
Tôi: “……”
Quên nói với anh, tôi chuyên ngành thiết kế trang sức.
Trước kia từng thấy trong hộp trang sức của mẹ tôi có vài viên đá quý màu sắc rực rỡ, sau khi lên đại học học chuyên ngành này, tiếp xúc qua không có hơn một ngàn loại đá quý cũng có hơn trăm loại.
Thật hay giả, tôi liếc mắt một cái là có thể phân biệt được.
……
Mừng sinh nhật tôi xong, Cố Nguyên nói trong nhà có chút việc, anh phải về một chút.
Tôi làm bộ như vô tình hỏi: “Có cần em cùng anh trở về không?”
Dù sao chúng tôi yêu nhau cũng được một thời gian, cha mẹ tôi đều biết anh.
Cũng đến lúc thăm hỏi cha mẹ Cố Nguyên một chút.
Nhưng thần sắc Cố Nguyên khác thường, lúc này tìm lý do từ chối tôi.
Cái này nếu là trước kia, tôi khẳng định không thèm để ý.
Nhưng bây giờ thì khác, anh vừa mới tặng cho tôi một bộ trang sức đắt tiền, tôi không thể không để tâm suy nghĩ.
Sau khi tận mắt nhìn thấy anh ngồi lên taxi, tôi cũng lập tức gọi một chiếc xe đi theo phía sau.
10
Xe taxi Cố Nguyên đi qua hai cái ngã tư liền dừng lại.
Tôi nhìn anh lên một chiếc Lincoln sang trọng ở ven đường, thậm chí còn có tài xế xuống tự mình mở cửa xe cho anh.
Một khắc kia, lòng tôi đều trầm xuống theo.
Cố Nguyên anh……
Đi theo xe đến một câu lạc bộ tư nhân, nhìn tên câu lạc bộ một chút.
Tôi nhớ ra, câu lạc bộ này không chỉ yêu cầu chế độ tên thật, mà còn không mở cửa cho người ngoài, phải mời hội viên trong sở mới có thể đạt được hội viên VIP.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi một thân hàng hiệu đứng ở cửa kiễng chân chờ mong.
Sau khi nhìn thấy Cố Nguyên xuống xe, mặt mày vui vẻ tiến lên đón.
Cô tiến lên ôm lấy Cố Nguyên, tay Cố Nguyên còn vỗ nhẹ lên lưng cô vài cái.
Mặc dù ngồi trong xe, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười nhàn nhạt trên sườn mặt Cố Nguyên.
Cô gái lập tức tựa vào người anh, thân mật kéo cánh tay anh vào câu lạc bộ.
Tôi kinh ngạc nhìn cánh cửa trống rỗng kia, trong lòng giống như bị người ta hung hăng đâm một đao.
Đánh chết tôi cũng không nghĩ tới, Cố Nguyên lại là tiểu bạch kiểm được phú bà bao dưỡng.
Vậy tôi là gì?
Chim hoàng yến bao nuôi?
Trách không được anh ta lại tặng tôi trang sức trị giá trăm vạn, thì ra đó đều là từ trong tay phú bà lấy ra.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi nhất thời buồn nôn không thôi.
Đây là lần đầu tiên tôi yêu đương, liền vấp ngã một cái hố lớn như vậy.
Thật là buồn cười.
Về đến nhà, tôi giận dỗi uống chút rượu rồi gọi điện thoại cho Cố Nguyên nói chia tay.
Sau khi Cố Nguyên nhanh chóng chạy về nhà, nấu cho tôi một chén trà giải rượu, còn muốn ôm tôi mát xa huyệt Thái Dương.
Bị tôi từ chối một cách tàn nhẫn.
“Cố Nguyên, anh có giấu tôi làm chuyện trái lương tâm không?”
Cố Nguyên lẳng lặng nhìn tôi, một lát sau mới lắc đầu:
“Không có. ”
“Ha!”
Tôi cười khẽ một tiếng.
Thật đúng là con vịt chết mạnh miệng.
Được rồi, không phải anh nguyện ý tiếp tục giấu diếm sao?
“Chia tay đi!”
Cố Nguyên than nhẹ một tiếng: “Y Y, em uống say rồi.”
Bây giờ tôi say rồi, hai giờ trước tôi rất rõ ràng!
Nhìn thấy anh cùng phú bà hẹn hò, không có giáp mặt vạch trần là để lại tình cảm cho anh.
“Tôi đột nhiên phát hiện mình không thích anh nữa!”
“Nói dối! ”
Cố Nguyên đột nhiên xông tới, ôm tôi hôn lên.
Trước kia anh đối xử với tôi vô cùng ôn nhu, nhưng giờ phút này anh tựa như một con mãnh thú bị chọc giận, tựa hồ muốn đem tôi bóp nát dung nhập vào trong thân thể anh.
Tôi không thể thoát ra và cắn anh thật mạnh.
Cố Nguyên bị đau buông lỏng miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi:
“Y Y, anh sẽ không chia tay với em.”
Dứt lời, anh lại cúi đầu hôn môi.
Tôi nghĩ tôi điên rồi, mới có thể hùa theo anh.
Có những thứ, một khi đã bắt đầu thì rất khó để dừng lại.
Khi tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là sau nửa đêm.
Cố Nguyên nằm bên cạnh tôi, thở đều và dài.
Tôi rón rén xuống giường, mặc quần áo tử tế, nhìn Cố Nguyên đang ngủ say, tôi lạnh lùng cười.
Sau khi kéo tất cả phương thức liên lạc của Cố Nguyên vào danh sách đen, từ trong túi xách tôi lấy ra một ngàn đồng, còn để lại một lời nhắn:
“Tôi chơi chán rồi, chút tiền này để lại cho anh bồi bổ thân thể nhé!”
“Vĩnh biệt.”
11
Tôi mặt xám mày tro về đến nhà, cha mẹ liền đoán được tôi nhất định là thất tình.
Hai người rất ăn ý không đề cập tới chuyện kế thừa gia nghiệp.
Nhưng tôi không nghĩ tới, sau khi chia tay còn có bất ngờ hơn.
Cũng không biết tại sao, khẩu vị đột nhiên bắt đầu trở nên không tốt.
Nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ liền bắt đầu buồn nôn, mắt thường có thể thấy được tôi gầy gò đi, mẹ tôi đau lòng không thôi.
Bà ấy đích thân đi mua bánh ngọt hoàng gia MO cho tôi.
À không, cửa hàng của bọn họ bị người ta mua, cũng đổi tên.
Hiện tại gọi là “Bánh đính kèm”.
Tên thật là “Củ chuối”.
Cũng may bây giờ tôi còn có thể ăn bánh ngọt.
Mẹ tôi vui mừng xoa đầu tôi, dịu dàng khuyên nhủ: “Cũ không đi mới không đến, tiểu tử thúi kia không biết quý trọng con, thì còn có rất nhiều người coi trọng con.”
Trong lòng đau xót, nước mắt nhanh chóng dâng lên.
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, không muốn mẹ tôi lo lắng.
Khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Mẹ, con không sao, không phải là đàn ông sao, khắp nơi đều có, con gái của mẹ ưu tú như vậy, lo gì không tìm được người thật lòng tốt với con?”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa, không bỏ lỡ thời cơ đề cử: “Lần trước có nhắc tới thằng bé nhà họ Cố kia, chính là thằng bé mua tiệm bánh ngọt kia, nghe nói bây giờ nó cũng độc thân, không bằng hai con..”
Đây là lại muốn để cho tôi đi xem mắt.
Cuối cùng, mẹ tôi lại nói thêm một câu: “Coi như nể mặt ba mẹ đi.”
Mẹ tôi đã nói như vậy, tôi chỉ có thể gật đầu: “Mẹ, mẹ đi sắp xếp đi.”
Mẹ tôi vui vẻ không thôi, liên tục nói: “Tốt, tốt, bảo bối, con nghĩ thông suốt là tốt rồi!”
Có thể là ăn nhiều bánh ngọt, buổi tối bụng dưới có chút đau.
Tôi ôm rốn xoa bóp một hồi, mới giật mình phát hiện: Đã hai tháng rồi tôi không đến kỳ kinh nguyệt!
Trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
Nửa giờ sau, ngồi trên bồn cầu, tôi nhìn hai vạch ngang hiển thị trên đó.
Cả người tê dại.
Trong lúc nhất thời tôi không biết vui hay buồn.
Tôi tức giận đến hận không thể lập tức tìm được Cố Nguyên, cắn anh ta hai cái lại đạp anh ta mấy cước.
Trời đã sáng, cả người tôi vẫn còn đang hoảng hốt.
Mẹ tôi sáng sớm đã vào cửa, lôi kéo tôi vừa chọn váy vừa vẽ lông mày.
Tôi mới nửa mê nửa tỉnh nhớ tới, tựa hồ tối hôm qua trước khi đi ngủ bà ấy nói cho tôi biết, hôm nay phải đi xem mắt.
Đã mang thai rồi, còn xem mắt cái gì chứ.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy trên mặt mẹ tôi, tôi đột nhiên không đành lòng mở miệng.
Từ khi tôi về đến nhà mấy ngày nay, tôi đau lòng khổ sở bao lâu, mẹ cũng khổ sở theo tôi bao lâu.
Hôm nay thật vất vả nhìn thấy bà ấy vui vẻ, tôi lại mất hứng làm cái gì?
Không phải là xem mắt sao? Đi cho có là được.
Tôi sờ sờ bụng dưới bằng phẳng, thầm nghĩ:【Bảo bối, hôm nay dựa vào con!】
Hai chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng.
Còn chưa vào phòng bao, tôi đã cúi đầu đi theo phía sau mẹ, hạ quyết tâm muốn cho người họ Cố kia một ấn tượng ác liệt.
Không vì cái gì khác, ai bảo anh ta giống Cố Nguyên đều họ Cố.
Họ Cố không có một người tốt!
“Y Y, mau tới đây, đây là Cố Nguyên.”
Cố – – Nguyên?
Ngẩng đầu theo phản xạ có điều kiện, người đàn ông trước mắt không phải Cố Nguyên thì là ai?
Ngay lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, hai tai tôi ù ù.
Anh ta là Cố Nguyên?
Thật sự là Cố Nguyên!
Cho nên nói, người mua tiệm bánh ngọt hoàng gia MO họ Cố cũng là anh ta.
Cũng trợn mắt há hốc mồm không chỉ có một mình tôi.
Đối diện cũng vậy.
Nhưng Cố Nguyên phản ứng nhanh hơn tôi, thần sắc rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Quả nhiên, đàn ông đều không có tâm.
Tôi không tò mò châm chọc nói: “Ha, Cố đại thiếu gia không phải nên chuyển gạch ở công trường sao?”
Cố Nguyên bình tĩnh nhìn tôi, hỏi: “Không phải em nên làm phục vụ ở nhà hàng sao?”
Mẹ tôi và mẹ anh ta đều ngây ngẩn cả người.
Cố Nguyên nhìn qua mặt hai vị trưởng bối, cười nói: “Chỉ đùa thôi.”