Cùng Bạn Trai Đánh Rơi Mặt Mũi - Chương 1
1
Lúc quen biết Cố Nguyên, tôi đang giận dỗi bỏ nhà đi.
Cha tôi khóa thẻ của tôi, tịch thu xe và nhà của tôi.
Vì sĩ diện không muốn khuất phục trước cha mẹ, tôi đi làm nhân viên phục vụ bưng bê ở nhà hàng.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã cưỡng hôn anh ta.
Điều này cũng không thể trách tôi, trách gạch men quá sáng, quá trơn bóng.
Nhà hàng năm sao, thật sự là quá chịu khó.
Cố Nguyên bị tôi cưỡng hôn, hai gò má ửng đỏ, ngũ quan tinh xảo, làn da cũng sắp nặn ra nước.
Tôi vốn định nói: “Tôi xin lỗi, anh không sao chứ?”
Ai biết vừa mở miệng lại nói thành: “Tôi xin lỗi, anh không phiền chứ, nếu phiền, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Cố Nguyên sửng sốt một chút, rất nhanh nhếch môi cười yếu ớt:
“Được!”
Tôi: “…!”
Người lớn lên đẹp trai đã đành, ngay cả thanh âm cũng gợi cảm như vậy.
Ông trời nhất định là thấy tôi nghèo đến quá đáng thương, cho nên mới ban cho tôi một anh chàng đẹp trai như vậy.
Chỉ là anh chàng đẹp trai hình như không có tiền, ăn mặc có vẻ tầm thường.
Nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta!
Cố Nguyên ở lại cho đến khi tôi tan ca.
Trên đường đi, anh ta xấu hổ đến nỗi không dám nắm lấy tay tôi:
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.”
Anh ta nói, một cô gái buổi tối về nhà một mình sẽ không an toàn.
Nghe xem, thật là một chàng trai chu đáo!
Tôi xấu hổ nói: “Nhà tôi nghèo, là nhà thuê, còn là một nhân viên phục vụ bưng bê.”
Nào biết Cố Nguyên đột nhiên nắm lấy tay tôi, hết sức nghiêm túc nói: “Trong nhà nghèo, chúng ta có tay có chân lại trẻ tuổi, có thể dựa vào cố gắng phấn đấu. Về phần công việc, không phân cao thấp. ”
Tam quan đứng đắn!
Tôi nhịn không được hỏi: “Anh làm công việc gì?”
Đáy mắt Cố Nguyên hiện lên một tia bối rối, sau khi anh ta dừng lại một chút, đưa tay chỉ chỉ một công trường thi công phía trước nói: “Tôi làm việc ở đó.”
A…… Thì ra là chuyển gạch ở công trường!
Tôi vỗ vỗ bả vai anh ta nói: “Bạn trai, tiền đồ vô lượng!”
Cố Nguyên sửng sốt, lập tức nở nụ cười, nhếch môi nói: “Cô cũng vậy!”
Từ đó về sau, mỗi ngày đi làm đều đi ngang qua nơi Cố Nguyên làm việc.
Anh ta mặc quần áo lao động, đứng bên đường chào tôi.
Túi quần áo của anh ta giống như là túi vạn năng, có lúc móc ra là bánh bao sữa đậu nành, có lúc móc ra là bánh nướng sữa bò.
Thậm chí còn có nấm, dâu tây.
Tôi nhìn chiếc bánh ngọt tinh xảo, nhận ra đó là tiệm bánh ngọt tôi thường ăn.
Trước kia, tôi có mắt cũng không chớp một cái, mua một lúc mười cái, nhưng hiện tại lấy tiền lương một tháng của tôi, mua một cái cũng là xa xỉ.
Tôi đau lòng dùng thìa cẩn thận múc ra một miếng đưa đến bên miệng anh ta, tôi cảm động nói: “Nhất định rất đắt? Tiền lương một tháng của anh có tám ngàn, mua bánh ngọt đắt như vậy thật lãng phí mà.”
Cố Nguyên nắm tay tôi, đẩy thìa bánh vào miệng tôi.
“Mua cho em ăn sao lại lãng phí chứ? Chẳng lẽ…… Em không thích ăn?”
Sao lại không thích?
Rời nhà trốn đi một tháng này, tôi ăn mặc tiết kiệm, trong miệng đều sắp nhạt hết rồi.
Tối hôm qua lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt kia, chẳng qua liếc vào trong tủ kính vài lần, vậy mà đã bị Cố Nguyên ghi nhớ.
Tôi ôm anh ta, hôn lên khóe miệng anh ta:
“Cảm ơn anh, anh đối với em quá tốt!”
Cố Nguyên vui mừng cười: “Chỉ cần em thích ăn,… sau này anh kiếm được nhiều tiền mua tiệm bánh đó tặng cho em!”
Ơ…
Nguyện vọng rất tốt đẹp, thực hiện được lại rất xa vời.
Theo tôi được biết, cửa hàng bánh ngọt này trả bao nhiêu tiền cũng không bán.
Kết quả ngày hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy tin tức tiệm bánh ngọt bị một người thần bí mua lại.
Tôi?
Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
2
Trên băng ghế ven đường.
Ăn bữa sáng của Cố Nguyên mang cho tôi, tôi mơ hồ nói: “Em nghe nói tiệm bánh ngọt hoàng gia MO bị thu mua, cũng không biết là ai, lại có số tiền lớn như vậy!”
Cố Nguyên bên cạnh rõ ràng cứng đờ người, gượng cười, nói: “Em… cũng biết sao?”
Nhớ tới ngày hôm qua anh ta nói muốn mua tiệm bánh ngọt cho tôi, tôi mềm lòng, lập tức an ủi: “Aiya, anh đừng buồn, những người có tiền này chính là nhiều tiền, tiêu tiền hoang phí!”
Khóe miệng Cố Nguyên giật giật, dường như càng thêm khổ sở.
Con trai mà, lòng tự trọng cao, tôi hiểu!
“Thật ra, anh có thể vì em mua bánh ngọt em cũng rất vui vẻ, về phần tiệm bánh ngọt…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động trong túi reo lên.
Ghi chú: [Lão giảo hoạt.]
Là người cha nhẫn tâm của tôi.
Tôi có chút chột dạ, lập tức nhét bánh bao còn lại vào tay Cố Nguyên, chạy sang một bên nghe điện thoại.
“Y Y à, ba đã nghĩ rồi, nếu con nhớ nhà thì trở về thăm ba mẹ, con nói xem, ba mẹ đã nuông chiều con từ bé đến nay hơn hai mươi năm, con làm sao chịu được nỗi khổ bên ngoài chứ!”
Khổ?
Tôi quay đầu nhìn Cố Nguyên cách đó không xa, trong lòng ngọt ngào như uống mật.
Lão giảo hoạt thấy tôi chịu khổ không được, cho nên mới gọi điện ra vẻ yêu thương đây mà!
Trong lòng cha tính toán thế nào tôi rất rõ ràng.
Mẹ tôi mấy năm nay không biết làm sao, đột nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú với du lịch.
Là kiểu du lịch vòng quanh thế giới.
Chỉ hai năm, đã tới bốn lần nói đi là đi du lịch nước ngoài, đem bộ não yêu đương của cha tôi để ở nhà làm ông lo lắng muốn chết.
Hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ, có hai mươi giờ đều gọi điện thoại video cho mẹ tôi.
Trịnh trọng nói rằng: Vợ của ba quá đơn thuần, sợ bị người ta lừa đi.”
May mắn thay, việc ăn cơm chó trong nhiều năm đã giúp tăng cường khả năng miễn dịch của tôi.
Cha tôi bắt đầu ngăm nghe tôi.
Sống chết muốn đem công ty cho tôi thừa kế, ông ấy nói lớn tuổi rồi, sức lực không đủ vân vân và mây mây.
Tôi thấy rõ ràng ông ấy vì muốn cùng mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, lúc này mới khẩn cấp muốn ném công ty cho tôi.
Phàm là tôi ý chí yếu đuối một chút, sẽ bị ông ấy đưa vào tròng.
“Ba, con đã nói rồi, con muốn dựa vào nỗ lực của mình trải qua cuộc sống cơm no áo ấm!”
“Chậc! Con gái con còn giận cha sao? Lúc ấy cha có chút nóng giận.”
Hừ!
“Không nói nữa, Y Y à, con có biết người mua tiệm bánh ngọt hoàng gia MO là ai không?”
Cái khác không có hứng thú, cái này tôi cảm thấy rất hứng thú.
Lúc trước tôi cầu xin cha tôi nói chuyện với đối phương, năm triệu cũng không bán.
Người ta nói, người ta không vì kiếm tiền, bán chỉ vì tình cảm.
“Vậy cha nói xem, ai mua?”
Cha tôi cố ý thừa nước đục thả câu: “Con đoán xem?”
“Ba cái này không có ý nghĩa ha! Nếu ba không nói, con sẽ cúp điện thoại!”
“Đừng đừng đừng, ba nói cho con biết. Con còn nhớ con trai của Cố gia lúc trước ba bảo con đi xem mắt không?”
Cha tôi tiếp tục nói: “Y Y con nghĩ xem, hiện tại tiệm bánh ngọt con thích nhất đều bị người ta mua lại, chỉ cần hai con kết hôn, sau này con muốn ăn bánh ngọt còn không phải là chuyện vài phút sao?”
Đích xác, bánh ngọt hoàng gia MO mỗi ngày định lượng bán ra, còn cần đặt trước, cũng không nhất định mua được.
Nhưng bởi vì thích ăn bánh ngọt liền theo tâm nguyện của cha tôi đi xem mắt, cái này quá không có tiền đồ đi?
“Ba, có phải ba đã đánh giá thấp con gái mình rồi không?”