Cửa Hàng Đồ Cổ - Chương 4
Nói xong, tôi dẫn đầu đuổi theo, Trần Tử Nghiêm ở phía sau tôi, lảo đảo, bảo tôi chậm một chút chờ hắn.
Con trai Trần Tử Nghiêm nhìn như chậm rãi đi về phía trước, nhưng thật ra tốc độ cực nhanh, bóng dáng trong chớp mắt đã ra khỏi sân.
Khi tôi đuổi tới ngoài cửa lớn, chỉ thấy con trai Trần Tử Nghiêm lên một chiếc kiệu làm bằng giấy.
Người giấy khiêng kiệu!
Không chỉ có tôi bị dọa nhảy dựng, Trần Tử Nghiêm đi theo cũng ngã ngồi xuống đất.
Hắn run rẩy chỉ vào kiệu trước mắt hô: “Người giấy! Người giấy sống rồi!”
9
“Đừng la, theo sau nhìn xem, nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn đi nơi nào?”
Tôi lôi kéo Trần Tử Nghiêm đi theo phía sau kiệu.
Người giấy khiêng kiệu nhìn như là đang đi, thật ra giống như là đang bay. Tôi cùng Trần Tử Nghiêm một đường chạy đuổi theo, không đến mức mất dấu.
Ngay khi Trần Tử Nghiêm mệt mỏi thở hồng hộc, người khiêng kiệu rốt cục chậm lại.
Tôi quét mắt nhìn chung quanh, phát hiện bọn họ đã đến mộ chôn tập thể ở ngoại ô.
Từng mộ phần rải rác ở chung quanh, thậm chí không trung thỉnh thoảng bay ra một luồng lân hỏa.
“Đại sư, chúng ta đang ở đâu?”
“Mộ chôn tập thể.”
“Cái gì? Con trai tôi nó…”
“Nó tạm thời không sao. Theo sát tôi. Nhớ kỹ, lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, làm ơn lần đừng lên tiếng.” Tôi lại dặn dò Trần Tử Nghiêm, muốn hắn giữ bình tĩnh.
Sau đó đẩy cỏ dại trước mắt ra, nhìn về phía trước.
Bốn người giấy khiêng kiệu lúc này không biết từ nơi nào khiêng ra một cỗ quan tài.
Gió đêm thổi trên những bộ quần áo giấy rộng rãi của chúng, và những tiếng rầm rầm không ngừng vang lên.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào chúng, kéo những cái bóng dài trên mặt đất.
Trên khuôn mặt quỷ dị của chúng, nhìn không ra vui buồn, làm cho người ta sợ hãi.
Bốn người giấy đặt quan tài trước kiệu, con trai Trần Tử Nghiêm từ trong kiệu đi ra.
Chỉ thấy cánh tay cậu ta nhẹ nhàng vung lên, quan tài bị lật tung, một bóng người từ bên trong lăn ra.
“Thục Cầm!” Trần Tử Nghiêm nhìn thấy người nọ, cả người đều luống cuống, vứt lời dặn dò vừa rồi của tôi ra sau đầu xông ra ngoài.
Thục Cầm là vợ của Trần Tử Nghiêm. Lúc bọn họ rời khỏi nhà, vợ của Trần Tử Nghiêm ở nhà, nhưng khi từ nhà Vương Quốc Phú chạy về, vợ của Trần Tử Nghiêm đã biến mất.
Không nghĩ tới chính là cô ta bị bỏ vào quan tài khiêng đến đây.
Tình huống trước mắt, giống như là muốn chôn sống.
Trần Tử Nghiêm đột nhiên xuất hiện, kinh động đám người giấy.
Hắn không kịp tránh né bị người giấy bọc kín, trực tiếp bọc thành xác ướp.
Trong lòng tôi thầm mắng Trần Tử Nghiêm, nhưng vì cứu người, chỉ có thể lao ra theo.
Ba đồng tiền bay ra, người giấy vây trên người Trần Tử Nghiêm trong nháy mắt tan rã.
Tôi kéo Trần Tử Nghiêm, bảo hắn đi cứu Thục Cầm.
Còn tôi thì chống lại con trai Trần Tử Nghiêm vẫn đứng bất động.
Con trai Trần Tử Nghiêm nhìn tôi, cũng không có ý động thủ, ngược lại nhìn hai người phía sau tôi cảnh giác.
Tôi quát to một tiếng không tốt.
Vội vàng xoay người lại, kết quả nhìn thấy Thục Cầm vừa rồi còn đang bất động, đột nhiên thức tỉnh, bóp cổ Trần Tử Nghiêm, nhấc hắn lên.
Nhìn Trần Tử Nghiêm liều mạng giãy dụa trên không trung, tôi không dám chần chờ, cuống quít xông lên phía trước, đẩy người ra.
Trần Tử Nghiêm sắc mặt đỏ bừng ngã ngồi dưới đất, ho không ngừng, mà tôi đè vợ Trần Tử Nghiêm, nhét lá bùa trong tay vào miệng cô ta.
Vợ Trần Tử Nghiêm dần dần bình tĩnh lại.
Khi tôi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy con trai Trần Tử Nghiêm lấy nghiên mực từ trong quan tài ra.
Cậu ta sau khi nhìn tôi một cái, xoay người bỏ chạy.
Tôi giao Thục Cầm cho Trần Tử Nghiêm, dặn dò hắn một tiếng dẫn người trở về, liền đứng dậy đuổi theo.
Cũng không biết đuổi theo bao lâu, tôi bị dẫn tới một từ đường.
Tôi cất bước đi vào, con trai Trần Tử Nghiêm đang quỳ gối trước bàn thờ bất động, mà Kim Nhãn Bạch Hồ kia ngồi xổm trên bàn thờ nhìn tôi chằm chằm như chờ đợi.
Tôi cảnh giác nhìn Kim Nhãn Bạch Hồ, vừa mới chuẩn bị ra tay thì Kim Nhãn Bạch Hồ chợt biến mất.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, tôi mới tin Kim Nhãn Bạch Hồ đã rời đi.
Tôi nhìn thoáng qua con trai Trần Tử Nghiêm quỳ gối trước bàn thờ, thấy cậu ta chỉ hôn mê, lúc này mới yên lòng suy nghĩ đến ý đồ của Kim Nhãn Bạch Hồ.
Bạch Hồ cố ý dẫn tôi tới nơi này, tất nhiên có nguyên nhân.
Dựa theo suy nghĩ, tôi bắt đầu cẩn thận kiểm tra từ đường rách nát này.
Rất nhanh một bài vị trên bàn thờ đã thu hút sự chú ý của tôi. Đây là bài vị của chủ mộ được phát hiện sau núi nhà Vương Quốc Phú.
Bài vị của mộ chủ xuất hiện ở chỗ này, nói rõ nơi này chính là tổ từ của mộ chủ.
Để tìm được nhiều manh mối hơn, tôi lật xem từng cái, cuối cùng phát hiện ra một bài vị đặc biệt, đó là cha của Trần Tử Nghiêm.
Lúc trước ta từng thấy bài vị tương tự ở Trần gia, bài vị của cha Trần Tử Nghiêm và bài vị của chủ mộ xuất hiện trong một từ đường, không cần nghĩ cũng biết, nơi này chính là từ đường tổ tiên của Trần gia, mà thân phận chủ mộ chính là tổ tiên của Trần Tử Nghiêm.
Tôi liên kết các điểm khả nghi đã phát hiện trước đó, cuối cùng có một suy đoán táo bạo.
10
Để nghiệm chứng suy đoán của, tôi mang theo con trai Trần Tử Nghiêm về tới Trần gia.
Tôi nói dối đã đem Bạch Hồ trừ đi, cũng đem nghiên mực trả lại, sau đó ngay trước mặt Trần Tử Nghiêm rời khỏi Trần gia.
Trần Tử Nghiêm cho rằng tôi đi rồi, không biết rằng, tôi thừa dịp bóng đêm lần nữa quay về Trần gia.
Theo một gió, cửa phòng con trai Trần Tử Nghiêm lại bị đẩy ra.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở đầu giường con trai Trần Tử Nghiêm.
Chỉ thấy người này cầm nghiên mực trong tay, chuẩn bị ném về phía người trên giường.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi bật đèn.
Theo ánh đèn chói mắt chiếu sáng cả phòng, hung thủ phía sau màn rốt cục hiện ra chân thân.
“Người thật sự bị oán sát nhập thân thật ra là anh, Trần Tử Nghiêm, Trần tiên sinh.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, giọng trầm xuống. Mọi việc linh dị xảy ra trong suốt khoảng thời gian này do thứ tà ác trên nghiên mực ám vào thân xác của Trần Tử Nghiêm.
“Cậu… sao cậu lại xuất hiện ở đây, không phải đã đi rồi sao?”
Trần Tử Nghiêm vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi, tựa hồ không thể tin được tôi sẽ xuất hiện.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tôi làm bộ rời đi, chính là vì muốn anh hiện thân, mà anh vẫn ẩn thân ở bên cạnh tôi, sự thật chính là cố tình muốn dẫn dắt để tôi đối phó Kim Nhãn Bạch Hồ. Tôi nói không sai chứ?”
Trần Tử Nghiêm kinh ngạc nhìn tôi: “Sao cậu biết những chuyện này?”
“Tôi không chỉ biết những thứ này, mà tôi còn biết, hồ tiên này kỳ thật là đạo sĩ kia mời tới bảo vệ cả nhà anh. Sở dĩ mỗi lần nó đều ngậm nghiên mực xuất hiện, đó là có người cố ý dùng nghiên mực làm mồi câu hấp dẫn nó đến, cũng chính là muốn dẫn dắt tôi hoài nghi Bạch Hồ hại người.”
“Anh muốn mượn tay tôi và giết nó. Bởi vì anh biết rằng nếu không giết nó, anh sẽ không thể tiếp cận con trai mình. Thực ra người thực sự muốn giết con trai anh chính là anh.”
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tử Nghiêm trước mắt, chất vấn: “Nói cho tôi biết, tại sao anh phải làm như vậy?”
Trần Tử Nghiêm nhìn tôi thật sâu, không cam lòng nói: “Cậu nói không sai, người thật sự muốn giết nó là tôi. Vương Quốc Phú là bị tôi sai khiến đi đào mộ tổ tiên, bởi vì tôi biết, nơi đó có thứ tôi muốn, cũng chỉ có nó mới có thể giúp tôi giết người.”
“Lúc đầu, tôi chỉ muốn tạo thành sự kiện giết người linh dị, cho nên tôi giết người giúp việc. Đáng tiếc tôi lại không nghĩ tới chính là tên đạo sĩ thúi kia đưa Bạch Hồ ngăn cản kế hoạch của tôi.”
Cho nên, vì để kế hoạch của mình có thể thuận lợi tiến hành, tôi lái xe đâm chết ông ta.
Ông ta đã chết, nhưng Bạch Hồ vẫn còn. Bất đắc dĩ chỉ có thể mượn tay cậu diệt trừ nó.
Tôi cau mày hỏi: “Vậy tại sao anh lại giết Vương Quốc Phú?
Bởi vì gã biết quá nhiều sao?”
Trần Tử Nghiêm hung tợn nhìn tôi, tiếp tục nói: “Chuyện cho tới bây giờ, tôi sẽ nói cho cậu. Đứa nhỏ này, nó không phải con của tôi, nó là một đứa con hoang của Thục Cầm lén lút cùng thằng khác sinh ra. Tôi không thể để cho thằng con hoàng này làm bẩn Trần gia chúng tôi, cho nên tôi muốn giết nó.”
Tôi không thể tin nhìn Trần Tử Nghiêm: “Chỉ vì thế mà anh muốn giết người?”
Nói xong, Trần Tử Nghiêm vung nghiên mực trong tay mạnh mẽ đập xuống.
Theo một tiếng hét vang, một bóng dáng màu trắng hiện ra, Trần Tử Nghiêm ngã ngồi dưới đất.
Kim Nhãn Bạch Hồ ngậm nghiên mực đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn hắn.
Tôi từ trong miệng Bạch Hồ nhận nghiên mực, sau đó đi tới bên người Trần Tử Nghiêm, dùng đầu ngón tay rạch ra một vết trên trán Trần Tử Nghiêm, lấy một giọt máu của hắn, nhỏ vào trong nghiên mực.
Sau đó, lấy bùa làm dẫn đem oán sát trong thân thể Trần Tử Nghiêm dẫn ra, một lần nữa phong ấn ở trong nghiên mực, ném vào trong lửa đốt.
Sau khi Trần Tử Nghiêm tỉnh lại, không còn cực đoan, nhưng bởi vì tội danh giết người, sau đó cùng vợ đi tới cục cảnh sát tự thú.
Mà tôi một lần nữa trở lại cửa hàng đồ cổ của mình, tiếp tục những ngày làm ăn không mấy phát đạt như mọi ngày.
-HẾT-