Cửa Hàng Đồ Cổ - Chương 2
“Ta niệm ngươi tu hành không dễ, hiện tại nhanh chóng rời đi, miễn cho mất đạo hạnh.” Tôi hét lớn một tiếng, vốn định dọa đối phương rút lui, nhưng không ngờ Kim Nhãn Bạch Hồ không chỉ không lùi, trong nháy mắt lông trắng nổ tung, nhào về phía tôi.
Tôi lập tức ném bùa trong tay ra, một quả cầu lửa từ không trung bốc cháy.
Kim Nhãn Bạch Hồ gầm lên một tiếng, cái bóng trên tường lập tức kéo dài.
Trong bóng tối, dường như có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau, cái lạnh thấu xương khiến tôi đổ đầy mồ hôi.
Tôi thuận thế lăn một vòng, gió lạnh lướt qua cổ tôi.
Không hề nghĩ ngợi, tôi đứng dậy ném về phía sau năm đồng tiền.
Trong không khí vang lên tiếng răng rắc, năm tiếng nổ lập tức vang lên, theo đó là tia lửa bắn ra như pháo, trong nháy mắt năm đồng tiền hóa thành tro bụi.
Kim Nhãn Bạch Hồ rất mạnh, đã vượt dự liệu của tôi. Nên tôi không thể lấy trứng chọi đá được.
Vì thế tôi lập tức quyết định, dẫn nó vào hậu đường.
Tôi rút lui đến hậu đường, đồng thời cầm lên thanh kiếm gỗ đào đặt trên nghiên mực, xoay người dùng đồng tiền tạo ra Tiểu Thất Quan trên mặt đất.
Tiếng kêu thê lương của hồ yêu nổi lên, toàn bộ phòng đều tối đen, ánh nến dưới tượng Quan Công lay động, phảng phất tùy thời đều có thể tắt.
Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, trong lòng tôi biết hồ yêu đã xông vào, cùng lúc đó, Quan Công phía sau tôi dường như thay đổi sắc mặt, ánh nến chập chờn vào giờ khắc này bất động, giống như dừng lại không hề gợn sóng.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh đáng sợ, dưới bầu không khí quỷ dị, tôi có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của mình.
Tuy rằng tôi không thấy Kim Nhãn Bạch Hồ, nhưng tôi biết nó đang ở gần đây, nhân lúc nó đang bị Quan Công trấn trụ, tôi đưa tay cầm một nắm tro hương rải ra ngoài.
Tro hương tràn ngập, hình dáng của hồ yêu dần dần hiện ra, nó đang ngồi xổm ngay ở dưới chân của tôi.
Da đầu tê dại, tôi suýt nữa ném kiếm gỗ đào, vội vàng cắn nhẹ đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo.
Tiểu Thất Quan ở phía trước, tôi cầm ngược kiếm gỗ đào, cắm vào mặt đất.
Bảy đồng tiền nảy lên đáp lại. Tôi rút thanh kiếm gỗ đào của mình ra và dùng lưỡi kiếm chém những đồng xu vào hồ yêu.
Ngay sau đó là bảy tiếng nổ vang lên, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Trong phòng một lần nữa gió lạnh thổi mạnh, cửa sổ mở ra.
Muốn chạy trốn!
Tôi vội vàng đuổi theo, ý đồ ngăn cản Kim Nhãn Bạch Hồ.
Kết oán với súc sinh này, nếu không thể giải quyết tại chỗ, ngày sau tất là phiền toái.
Nhưng đuổi theo không bao lâu, tôi liền phát hiện không ổn. Súc sinh này luôn ở vừa chạy vừa chờ tôi, giống như đang cố ý dẫn tôi đi.
Trong lòng tôi biết không thể đuổi theo nữa, xoay người liền chạy trở về.
Giờ phút này trong lòng vô cùng bất an, ý thức được sắp xảy ra chuyện.
Khi tôi chạy về cửa hàng, một thiếu niên đang ôm nghiên mực đứng dưới tượng Quan Công.
Khóe miệng thiếu niên chảy máu, hướng về phía tôi cười quỷ dị.
5
Trong lòng tôi lập tức thắt lại, kêu to không xong, vừa định tiến lên đoạt lại nghiên mực, kết quả hồ yêu lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Một tiếng thét chói tai từ trong miệng thiếu niên phát ra, ánh mắt của cậu ta lập tức biến thành màu vàng, nhắm ngay tôi vọt tới.
Tôi không kịp đề phòng, giống như đụng vào tường, cả người ngã ra ngoài, choáng váng mắt hoa, nửa ngày không tỉnh dậy nổi.
Khi tôi đuổi theo cậu ta ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc trước tuy rằng dự đoán được kết quả, nhưng hiện tại xem ra, tình huống so với tưởng tượng của tôi còn tệ hơn.
Chưa nói đến chuyện Kim Nhãn Hồ Tiên, chính cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện đã đủ khiến tôi đau đầu.
Kế hoạch trước mắt, chỉ có thể chờ hừng đông, đi Trần gia tìm hiểu đến cùng.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trần Tử Nghiêm đã hùng hùng hổ hổ chạy vào.
“Đại sư cứu mạng, nghiên mực kia đã trở lại.”
Tôi nhìn Trần Tử Nghiêm nhào tới trước mặt mình, bình tĩnh hỏi: “Tôi đã biết, hiện tại nghiên mực ở đâu?”
“Dựa theo đại sư phân phó, tôi đã đem nghiên mực đặt ở dưới tượng Bồ Tát, nhưng con trai vẫn đang mê man bất tỉnh, theo cậu tôi phải làm thế nào?”
“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.”
Tôi gật gật đầu, ra khỏi cửa hàng.
Cũng không lâu lắm, tôi đi theo Trần Tử Nghiêm tới Trần gia.
Vừa tới cửa, ta liền nhướng mày, quay đầu hỏi: “Tôi bảo đèn giấy trắng tôi bảo anh treo đâu?”
Sắc mặt Trần Tử Nghiêm cứng đờ, xấu hổ nói: “Tối hôm qua không cẩn thận bị ướt, tôi treo nó trong phòng ngủ.”
“Anh…”
Vừa nghe lời này, tôi vô cùng tức giận. Người này vô cùng sợ chết, đem đèn treo trong phòng ngủ của mình, hóa ra coi mạng của người khác không ra gì à?
Trách không được tối hôm qua con Kim Nhãn Bạch Hồ kia lại dễ dàng tìm tới cửa như vậy, hóa ra là do cái con người xui xẻo này làm, trong lòng tôi đang vô cùng hối hận vì đã đồng ý vụ mua bán này.
Trần Tử Nghiêm thấy tôi tức giận, vội vàng thở dài xin lỗi, tôi mặc kệ hắn.
Lúc này, tôi chỉ có thể đi xem con trai của Trần Tử Nghiêm để chứng thực suy đoán trong lòng mình.
Trần Tử Nghiêm dẫn đường đi đến phòng ngủ của con trai hắn.
Tôi vừa đi, vừa quan sát, lúc này Trần gia vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng việc này đã ảnh hưởng đến mọi người ở Trần gia.
Đi tới cửa phòng ngủ, tôi cũng không có vội đi vào, mà là lấy ra la bàn tùy thân mang theo, liếc mắt một cái.
Cái nhìn này khiến tôi bối rối.
Kim la bàn lúc thì chỉ hướng tôi, lúc thì chỉ hướng trong cửa, nhảy qua nhảy lại nhiều lần.
Tôi ôm ý nghĩ đã tới thì cứ vào, thu la bàn lại, đẩy cửa ra.
Chỉ thấy trong phòng, con trai Trần Tử Nghiêm nằm bất động trên giường, khi tôi đến gần, thình lình phát hiện, nó chính là đứa bé tối hôm qua lấy đi nghiên mực.
“Đúng như tôi đoán…”
Xác định phỏng đoán trong lòng, tôi gật gật đầu.
Trần Tử Nghiêm thấy tôi gật đầu, không biết tôi đang nói cái gì, vì thế tò mò hỏi: “Đại sư, lời này của cậu có ý gì?”
Tôi nhìn hắn thở dài, giải thích: “Nhờ anh ban tặng mà tối hôm qua đứa con xui xẻo của anh bị súc sinh nhập vào người đến lấy nghiên mực về.”
“A! Cái này… tôi…” Trần Tử Nghiêm vừa nghe thì choáng váng, muốn giải thích mình không phải cố ý, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Đừng a a tôi tôi nữa. Anh có biết súc sinh trên thân của con trai anh là cái gì không?”
Tôi ngắt lời Trần Tử Nghiêm, khinh bỉ hỏi.
“Là cái gì?”
“Là Kim Nhãn Bạch Hồ.”
6
“Bạch Hồ!?”
Trần Tử Nghiêm kinh ngạc, ngay sau đó hỏi: “Nó muốn hại con tôi? Đại sư van cầu cậu, cứu con tôi.”
Tôi hất tay Trần Tử Nghiêm, bình tĩnh nói: “Anh đừng nóng vội, con trai anh chưa chết được, việc chúng ta cần làm bây giờ là làm rõ sự việc logic đằng sau.”
“Logic?” Trần Tử Nghiêm có chút nghi hoặc, không hiểu tôi đang nói gì.
Tôi giải thích: “Đơn giản mà nói, rốt cuộc là ai muốn hại anh? Tại sao lại đưa tới một con Kim Nhãn Bạch Hồ? Biết rõ ràng tất cả, chuyện còn lại liền dễ làm.”
“Là ai muốn hại tôi? Đúng là hắn, chính là hắn, nghiên mực chính là hắn cho tôi.”
“Là ai?” Tôi hỏi.
“Vương Quốc Phú, nghiên mực là hắn bán cho tôi. Hồ ly tinh kia khẳng định cũng là hắn triệu tới, hắn muốn hại tôi.” Trần Tử Nghiêm hoảng sợ nói.
“Không đúng! Kim Nhãn Bạch Hồ không phải hắn triệu tới, tôi cân nhắc hẳn là đạo sĩ mà anh đã tìm.”
Tôi vuốt cằm, phủ nhận cách nói của hắn.
“Đạo sĩ? Cậu nói là đạo sĩ đã chết kia? Ông ta cũng muốn hại tôi? Uổng công tôi còn lấy trà ngon ra chiêu đãi, không nghĩ tới ông ta là loại này táng tận lương tâm.” Trần Tử Nghiêm hiển nhiên có chút tức giận, căn bản không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Tôi liếc hắn một cái, nghĩ thầm người ta có ý tốt giúp hắn, cuối cùng còn bỏ mạng, vậy mà hắn lại không biết tốt xấu mắng chửi như thế, thật sự là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt.
Tôi tức giận nói: “Đạo sĩ kia có phải muốn hại anh hay không tôi không biết, nhưng có một điểm, thành tình huống như bây giờ là do anh gây ra, không phải do ai khác.”
“Được rồi, trước tiên đi xem nghiên mực, sau đó đi tìm người bạn của anh.”
Sau khi kiểm tra xong nghiên mực, xác định nghiên mực không có bất cứ chỗ nào bất ổn, tôi phong ấn ba lá bùa lên nó.
Ba lá bùa này có thể bảo đảm trong vòng ba ngày, bất kỳ tà ma nào cũng không thể đụng vào nghiên mực, dùng cái này bảo đảm trong quá trình tôi điều tra chuyện này, sẽ không có người gặp bất trắc nữa.
Sau đó, tôi cùng Trần Tử Nghiêm lái xe đến nhà Vương Quốc Phú.
Bởi vì đường xá tương đối xa, khi chúng ta đến, đã là nửa đêm.
Nhìn khoảng sân đổ nát trước mặt, tôi không khỏi có chút tin tưởng lời của Trần Tử Nghiêm nói lúc trước, rằng Vương Quốc Phú bởi vì rất thiếu tiền mới bán nghiên mực.
Nhưng nghiên mực này một khi đã giết người thì hung chủ, Vương Quốc Phú sẽ không sao. Điều này ngược lại làm cho tôi có chút nghi ngờ.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ về những điều kỳ lạ, Trần Tử Nghiêm đã gõ cửa nhà Vương Quốc Phú.
“Ai vậy? Đã trễ thế này, tìm tôi có chuyện gì?”
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông râu quai nón thò đầu ra.
Khi gã nhìn thấy Trần Tử Nghiêm, liền giống như thấy quỷ, đột nhiên quát to một tiếng, đóng cửa lại lần nữa.