Cửa Hàng Đồ Cổ - Chương 1
1
Tôi kế thừa cửa hàng đồ cổ mà ông nội để lại.
Cửa hàng khác đặt Tỳ Hưu để thu hút tài lộc, còn cửa hàng nhà tôi thì treo đèn giấy trắng dành cho người chết.
Đúng vậy, đồ cổ phân âm dương, việc của tôi là buôn bán những thứ của người chết.
Ai hay chơi đồ cổ đều biết là đồ cổ dễ dính tà khí.
Đồ cổ thường dính máu và tà ma là chuyện thường. Thậm chí, có đôi khi thứ này còn có thể giết người!
Lúc tôi mới vào nghề này, tôi còn rất non trẻ nên không tránh khỏi những sai lầm vì thiếu kinh nghiệm. Đây là câu chuyện mở đầu cho chuỗi sự kiện xảy ra trong công việc của tôi sau này.
Lần ấy, tôi đã nhận được một nghiên mực Đoan Nghiễn đời Minh. Nghiên mực này tuy là cực phẩm, nhưng bên trong chứa máu người, hơn nữa còn là máu của người chết.
Tôi không biết chủ nhân lúc trước đã viết thứ gì bằng máu mà khiến cho nó trở thành một thứ đồ tà ác như vậy.
Chuyện cụ thể này phải quay lại thời gian đó…
Sáng sớm hôm ấy tôi vừa mở cửa, đang pha trà thì một người đàn ông trung niên ôm một cái túi vải xông vào.
Hắn vừa vào cửa không nói hai lời lộ ra một góc nghiên mực, hỏi ta mua sao.
Tôi thấy có khách tới cửa nên bảo hắn ngồi. Sau khi trao đổi đơn giản, tôi biết được hắn tên là Trần Tử Nghiêm, trong nhà cũng có chút tiền, có thể xem là một doanh nhân giàu có.
Hôm nay, hắn đến nơi này chính là muốn bán nghiên mực này.
Nhưng khi tôi hỏi lai lịch của thứ này thì Trần Tử Nghiêm lại ấp úng, không muốn nói.
“Anh bạn, cửa hàng của tôi tuy nhỏ nhưng có một quy định, nếu tôi không biết chủ nhân ban đầu là ai, không biết người ấy đã làm gì với thứ này, không biết lai lịch cụ thể, chỉ cần không một trong ba không rõ thì tôi sẽ không mua!”
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Trần Tử Nghiêm mới nói đây là do tổ tiên hắn truyền lại. Gần đây cần tiền gấp mới nghĩ đến việc bán đi.
Tôi cười thầm, định nhìn trước xem là món gì, hắn chần chờ một chút, mới cẩn thận mở túi vải ra.
Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã chộp lấy chén trà trước mặt hắn hất tới. Nước trà trong nháy mắt văng khắp người hắn, tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Trần tiên sinh, tôi và anh không thù không oán, tại sao phải lấy thứ âm độc như vậy tới hại tôi?”
“Cậu đang nói gì vậy, tôi không hiểu. Không mua thì thôi!” Hắn hoảng hốt thu lại nghiên mực muốn rời đi.
Tôi cũng không ngăn cản, chỉ là lúc hắn ra cửa tôi chợt mở miệng nói: “Anh đi tôi không cản, nhưng đến khi cả nhà anh đều bị hại chết thì đừng tới tìm tôi!”
Một câu này của tôi như là đâm vào điểm đau của hắn, Trần Tử Nghiêm quỳ xuống ngay tại chỗ, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh tôi, ôm chân tôi cầu xin tôi cứu hắn.
“Nói đi, nghiên mực này từ đâu tới?”
2
Dưới sự ép hỏi của tôi, Trần Tử Nghiêm cuối cùng đã đem ngọn nguồn sự tình nói ra.
Nghiên mực này là hắn lấy được từ một người bạn. Lúc ấy, người bạn bảo với hắn rằng đây là do tổ tiên truyền lại, bởi vì thiếu tiền, bất đắc dĩ mới lấy bán.
Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi mang nghiên mực về thì nhà lại có chuyện xảy ra.
Đầu tiên là người giúp việc của nhà hắn, nửa đêm chết ở phòng làm việc của hắn.
Ngày hôm sau phát hiện, toàn bộ gian phòng đều đầy những hình vẽ bùa chú ma quái, miệng của người hầu thì đầy máu, quỳ gối trên bàn làm việc của hắn, một tay cầm bút lông, một tay cầm nghiên mực cũng chứa toàn máu người.
Máu tươi không ngừng từ trong miệng người chết nhỏ vào nghiên mực.
Qua khám nghiệm tử thi, nạn nhân đã tự mình cắn đứt lưỡi, chảy máu đến chết.
Bọn họ muốn mở tay người chết để lấy nghiên mực ra, nhưng dùng sức thế nào cũng không thể lấy ra được. Muốn lấy ra, chỉ có một cách là bẻ gãy ngón tay của người chết.
Gặp phải chuyện quỷ dị này, Trần Tử Nghiêm cũng không muốn lấy nghiên mực nữa. Vì thế, hắn quyết định đem thi thể cùng nghiên mực đi hỏa táng.
Vốn tưởng rằng đem đốt thì đồ vật cũng sẽ tiêu tùng theo, nhưng mà buổi tối hôm đó nghiên mực lại xuất hiện trên bàn làm việc của Trần Tử Nghiêm.
Điều này làm Trần Tử Nghiêm rất sợ hãi.
Suốt đêm hắn tìm đạo sĩ trừ tà.
Dựa theo hướng dẫn của đạo sĩ, nghiên mực bị chôn dưới một ngôi mộ tập thể, sau đó đốt giấy tiền, còn mời về một vị tiên để trấn giữ.
Nhưng kết quả nghiên mực không chôn được mà đạo sĩ nọ còn chết một cách bí ẩn trong một vụ tai nạn xe.
Người ta nói, ông ta chết cực kỳ thê thảm, cả người bị đè dập, nội tạng văng khắp nơi.
Đạo sĩ sau khi chết không tới hai ngày thì nghiên mực lại một lần nữa xuất hiện ở Trần gia. Nhưng lần này nó không quấn lấy Trần Tử Nghiêm mà nhắm vào con trai của hắn.
Con trai của Trần Tử Nghiêm giống như bị ma ám, cả ngày ôm nghiên mực lẩm bẩm, nói ra những điều vô cùng khiếp người, thậm chí hơn nửa đêm còn cầm nghiên mực đứng ở đầu giường Trần Tử Nghiêm.
Hai vợ chồng Trần Tử Nghiêm suýt nữa bị hù chết.
3
Trần Tử Nghiêm cũng muốn lấy nghiên mực từ trong tay con trai đi, nhưng vừa cầm, con trai Trần Tử Nghiêm liền nổi điên, ngồi phịch xuống đất.
Trần Tử Nghiêm thật sự không có cách nào, chỉ có thể tùy ý để con trai canh giữ tà vật chết người này.
Một lần canh giữ là ba ngày, cho đến hôm qua, con trai của hắn đột nhiên hôn mê, Trần Tử Nghiêm lúc này mới hạ quyết tâm muốn đem nghiên mực này đi.
Hiểu rõ tình hình cụ thể, tôi suy nghĩ rất lâu.
Ban đầu, nghiên mực này chỉ bị oán linh ám lên. Tuy rằng khó giải quyết, nhưng không đến mức không thể xử lý.
Nhưng do đạo sĩ xui xẻo kia đã động tay động chân, nên sự việc đã phức tạp hơn rất nhiều.
Nghiên mực nhiễm âm khí của bãi chôn tập thể đã khiến nó trở nên tà tính, chưa kể vị tiên mà đạo sĩ làm phép mời tới đã quấn lấy con trai của Trần Tử Nghiêm. Nghiên mực bị chôn ở mộ tập thể là do vị tiên này đào trở về.
Chuyện này nếu xử lý không tốt thì con trai Trần Tử Nghiêm cũng bỏ mạng.
Trần Tử Nghiêm thấy tôi không nói, liền quỳ xuống, dập đầu khẩn cầu: “Cậu chủ Sở, tôi biết cậu nhất định có biện pháp, van cầu cậu cứu con tôi.”
Tuy rằng sự tình khó làm, nhưng Trần Tử Nghiêm đã đến đây, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi giữ lại nghiên mực, đồng thời tháo đèn giấy trắng ở cửa xuống, giao cho hắn, dặn hắn đêm nay treo đèn lồng trước cửa nhà, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài.
Nếu như ngày hôm sau nghiên mực lại về Trần gia, thì lập tức đem nghiên mực đặt ở dưới tượng Bồ Tát, chờ tôi đến sẽ xử lý.
Nếu không quay lại, hãy đốt đèn giấy trắng đi.
Nghe tôi dặn dò xong, Trần Tử Nghiêm cúi đầu ba lần cảm ơn rồi rời khỏi cửa hàng đồ cổ của tôi.
Tôi nghiên cứu nghiên mực.
Mặc dù đã nâng cao tinh thần, nhưng vẫn đánh giá thấp âm sát của nghiên mực, xúc tu âm khí lạnh thấu xương, lập tức khiến tôi toát mồ hôi.
Lúc này tôi mới hiểu được vì sao một nghiên mực bình thường lại có thể dễ dàng cướp đi hai mạng người.
Đây không phải là âm linh ám lên đồ vật, mà là chú sát!
Người hạ chú muốn mạng cả nhà Trần Tử Nghiêm.
Tôi tự hỏi, người nào có thù oán lớn như vậy với cả nhà Trần Tử Nghiêm? Hại một mình Trần Tử Nghiêm còn chưa đủ, ngay cả người nhà hắn cũng không buông tha, chẳng lẽ là người bạn kia?
Nghĩ tới đây, tôi chợt rùng mình một cái.
Trong lòng biết tính nghiêm trọng của sự tình nên tôi không dám chậm trễ.
Đầu tiên là dùng phù giấy phong ấn nghiên mực, sau đó mang nó vào hậu đường.
Trong hậu đường bày một cái bàn thờ, phía trên thờ một pho tượng Quan Công đang mở mắt.
Có câu: Quan m nhắm mắt không độ thế, Quan Công mở mắt tất sát người.
Người bình thường, không ai dám bái Quan Công mở mắt ở nhà, gánh không nổi.
Nhưng chỗ của tôi ngoại lệ, tuy nói Quan Công mở mắt mang sát ý nặng, nhưng cũng có chỗ tốt, để trấn tà. Việc đơn giản nhưng hiệu quả rất cao.
Tôi lột lụa đỏ trên tượng Quan Công, đặt nghiên mực lên bàn thờ, thắp hương, dùng kiếm gỗ đào đè lên.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi trở lại nhà trước, đặt một cái ghế trước nhà, yên lặng đợi khách không mời tìm đến cửa.
Bang! Bang! Bang!
Tiếng mõ canh ba vừa vang lên, gió ngoài cửa gào thét, cửa sổ đóng chặt bị thổi lạch cạch mở ra.
Tôi mở to mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Đến rồi.”
4
Đúng lúc này, cánh cửa mở rộng, một luồng khí lạnh đập vào mặt.
Tôi đứng lên, đá cái ghế đến cửa, chặn lối vào.
“Nghiệt súc lớn mật, còn không mau hiện hình!”
Tôi vừa dứt lời, một con hồ yêu lông trắng mắt vàng đột nhiên xuất hiện trên ghế.
Kim Nhãn Bạch Hồ!
Tôi lớn như thế này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Trong ngũ tiên Hoàng Bạch Liễu Hôi Hồ, Hồ Tiên tuy rằng thường thấy, nhưng đều là Xích Hồ bình thường, Kim Nhãn Bạch Hồ, tôi chưa từng nghe ai nhắc qua.
Tôi không biết hồ yêu này mạnh đến mức nào.
Tuy lòng không chắc chắn, nhưng trước mắt không còn đường lui, nghiên mực này không thể để súc sinh kia lấy đi.