Cửa Cung Sâu Thẳm - Chương 8
Nhưng khóc đến lê hoa đái vũ, một lần lại một lần nói xin lỗi cũng là nàng.
Khóc đến cuối cùng, ta bị quẫy nhiễu đến tâm phiền ý loạn.
Run rẩy đôi mi vốn đã khô khốc của mình, cùng nàng đến Ngự Hoa Viên giải sầu.
Tới gần đầu thu, ao sen nở rộ, bông sen trong ao lại càng bắt mắt hơn.
Thấy ta đưa tay bẻ gãy một nhánh, hoàng hậu nhíu mày không hiểu nói:
[Một thân có hai bông hoa, mỗi bông hoa có một cuống riêng, sao lại bẻ nó đi.]
Ta hơi cúi đầu, nói bằng giọng lạnh nhạt:
[Hoa nở có cuống, điều này cũng không tốt đẹp gì, thế gia Kinh Đô như vậy, Hoàng gia càng là như vậy.]
Sau khi ta nói xong, Hoàng Hậu cũng không nói gì thêm nữa.
Nàng cứ nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng có những chú chim bay ngang qua, nàng liền nhìn chúng đến xuất thần.
Sau khi ngồi đó một lúc, ta cúi đầu xin cáo lui.
Vừa mới quay người lại, phía sau truyền đến thanh âm chua chát của Hoàng Hậu:
[Về sự tình của Dịch An, thật xin lỗi…]
Thân thể ta cứng đờ, cất bước rời đi.
Ăn xong bữa tối, Dịch An vẫn chưa có từ cung của Thục phi trở về.
Thanh Hòa vừa thắp đèn lồng đang định ra cửa đón, đã thấy cung nữ bên cạnh hoàng đế sắc mặt tái nhợt, lảo đảo chạy tới:
[Cung Phượng Cẩm…xẩy ra chuyện rồi~]
23.
Minh Đức năm hai mươi, hoàng hậu cũng rời đi.
Một trận hỏa hoạn đem mình cùng cung Phượng Cẩm thiêu đến sạch sẽ.
Cung nhân giai truyền: một trận hỏa hoạn lớn, hoàng đế ở ngoài điện khóc đến điên rồi.
Hoàng hậu trong cung cười như điên, mắng đến thoải mái.
[Bùi Chiêu, đồ hôn quân nhà ngươi, đem thứ đệ của ta làm mồi nhử, giết hại trung lương; ta Cố Trăn Trăn, là ta mắt mù, mắt bị mù mới yêu ngươi.]
[Hôm nay ta bỏ mình, để chuộc lại những tôi nghiệt đã gây ra, càng trông ngươi ngày sau cũng sẽ gặp báo ứng.]
Ta lẳng lặng đứng nơi đó.
Nhìn ngọn lửa thiêu đốt đến cực hạn, đem mọi thứ đốt thành tro bụi.
Nhìn hoàng đế như điên lao về phía trước, lại hộc ra một ngụm máo tươi.
Bùi Chiêu, ngươi cũng sẽ cảm thấy đau đớn!
Đây chính là quyền mưu của đế vương, hao hết tâm sức hai mươi năm, vì bảo vệ người trong lòng và giang sơn của mình mà không tiếc hy sinh tất cả?
Để nâng đỡ gia tộc Cố thị, tự tay tàn sát trung lương trong triều đình.
Vì lời hứa ân ái đến đầu bạc với người trong lòng, ngươi lặng lẽ nhìn hậu cung cô hồn khắp nơi.
Nhưng cuối cùng thì sao.
Cuối cùng đâu.
Người nữ tử mà ngươi trân ái cả đời, đến chết cũng không muốn vì ngươi lưu lại một một nắm tro.
24.
Cố Trăn Trăn chết, hoàng đế hoàn toàn lâm bệnh nặng.
Bị bệnh nặng là sự tình có thể đoán trước.
Nhưng căn bệnh này đến không đúng lúc.
Năm Minh Đức thứ hai mươi mốt, biên quan lại xẩy ra chiến sự.
Nhìn vào trong triều, sớm đã không có tướng soái nào có thể xuất chinh.
Những lương tướng trung quân vì nước ở đâu?
Đều bị mưu hại bỏ mệnh ở biên quan.
Tại nghi kỵ của hoàng đế, máu chảy thành sông.
Khi đất nước lâm nguy, đại hoàng tử Dịch An gần mười bảy tuổi, xin lệnh lãnh binh xuất chinh.
Văn võ bá quan cả triều, nhìn xem nhi tử của cung nữ ngu dại bảy năm đội nhiên tỉnh táo lại sau một đêm, quỳ gối tại điện Kinh Loan chờ lênh.
Đầu tiên, các quần thần đều ngạc nhiên, rồi sau đó liền khấu tạ trời xanh phù hộ.
Người ta kể rằng hoàng đế mừng rỡ không thôi, hôn mê tại chỗ trong cung điện.
Trong điện Càn Khôn, lư hương lượn lờ.
Hoàng đế đang nằm trên giường bệnh, lần nữa tỉnh lại, ta đang cầm bút đỏ phê duyệt tấu chương.
Ánh mắt của hắn khẽ giật mình, rồi sau đó thần sắc ngạc nhiên, ngón tay chỉ vào ta run rẩy, giống như nhìn thấy quỷ.
[Là ngươi, chính là ngươi… người đã hạ độc Dịch An.]
Ta mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đè tay của hắn xuống.
[Nếu Dịch An không phải là một đứa trẻ ốm yếu thì làm sao có thể sống sót đến hôm nay. Vu Thường Tại, người chết oan uổng, hằng đêm đều cho thần thiếp báo mộng đâu!]
Minh Đức năm mười bốn, Dịch An lâm bệnh nặng, Vu Thường Tại bị hoàng đế phạt trượng đến chết vì tội mưu hại đại hoàng tử.
Nhưng tất cả điều này chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Những thái y thường xuyên đến Tề Ninh cung để chẩn đoán và chữa trị, mới thật sự là người được hoàng đế giao phó.
Chỉ có đại hoàng tử thiên tư thông minh xẩy ra chuyện, thì Dịch Lâm của hắn cùng hoàng hậu mới có thể thuận lợi kết thừa Đại Thống.
Nếu không phải Đức phi luôn đưa bánh ngó sen xốp giòn có tẩm dược đến trước mỗi lần khám bệnh thì làm sao thái y có thể thuận lợi giao nộp như vậy?
Nếu không phải Dịch An luôn ẩn nhẫn giả ngu giả dại bảy năm, thì làm sao hắn có thể sống sót được đến hôm nay?
[Chỉ là thần thiếp không hiểu, cho dù Dịch An xuất thân thấp hèn đến đâu, cũng là cốt nhục thân sinh của người, cũng là huyết mạch của Bùi thị nha.]
[Hắn đáng đời.]
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt siết chặt đầu vai của ta, ánh mắt hung ác giống như muốn nghiền nát ta mới có thể bỏ qua.
Nói xong, hắn cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị cung nhân túc trực bên giường giữ chặt, không thể động đậy.
Những năm này, thị nữ của Lục Đức Phi đã luôn hạ độc hoàng đế.
[Thiên hạ này là của trẫm cùng Trăn Trăn, giang sơn này tự nhiên cũng là giang sơn của Lâm gia, những ai cản đường, đều đáng chết.]
Độc phát thân vong, là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng ta không muốn để cho hắn chết.
Làm sao ta có thể để cho hắn chết được, hắn không xứng.
Ta muốn mời danh y tốt nhất trong thiên hạ, ngày ngày điều trị thân thể cho hoàng đế.
Để hắn sống không được, chết cũng không xong.
Cũng nếm một chút sợ hãi, nỗi thống khổ như bị đao cắt.
Ta biết, cái này là không đủ.
Đối với Lục gia vì bị hàm oan mà chế/t, đối với tướng sĩ Đại Chu bỏ mạng nơi biên quan, đối với trung thần chiều đình bị chèn ép, như vậy vẫn không đủ.
Thế nhưng ta không có thời gian, giang sơn xã tắc này đã mục nát từ lâu loạn thành một đoàn, quá cần người đến chỉnh đốn.
25.
Đại hoàng tử Dịch An suất binh bình định, trở về Kinh bình an trước cửa ải cuối năm.
Cố Trì lại liên thủ cùng thủ lĩnh Ưng vệ quân dẫn hai vạn tinh binh bao vây hoàng cung.
Lấy danh nghĩa [Bảo vệ đất nước, giết yêu phi], muốn nâng đỡ nhị hoàng tử Dịch Lâm đang bị giam ở Đông Cung đăng cơ.
Vào thời điểm nguy cấp, đại hoàng tử Dịch An dẫn binh đến đây, cầm hổ phù trong tay, huy động quân mã, tiêu diệt nghịch tặc.