Cửa Cung Sâu Thẳm - Chương 7
Tiếp theo một cái chớp mắt, giống như bị sợ hãi.
Xé nát những tờ giấy này thành từng mảnh, quay người chạy ra sân chơi xích đu.
Năm này qua năm khác, hoa đào nở rồi rụng, rụng rồi lại nở.
Sau một trận mưa xuân nữa, Đức phi của An Chiêu cung lại ra đi.
Thái y trả lời:
Đức phi chính là đau lòng quá độ tổn thương tới lá gan, lâu ngày thành bệnh…
Ngày hôm đó, ta nắm tay Dịch An đứng trước cung Đức phi:
[Dịch An ngoan, cúi đầu đưa tiễn Đức phi nương nương đi.]
[Không có Đức phi nương nương thì sẽ không có Dịch An hôm nay.]
Trước khi Dịch An được sinh ra, hoàng đế đã muốn sắp xếp để hắn chết non.
Chính là Đức Phi đã đuổi tới kịp thời lúc Thẩm mỹ nhân đang sinh, cứu sống được Dịch An.
Khi Dịch An được mười tháng tuổi, nhiễm bệnh dịch, sốt cao không lùi.
Cũng là Lục Đức phi tự mình xay thảo dược, đêm khuya đến mang cho Dịch An.
Cái gì là đau lòng tổn thương gan, cái gì bệnh lâu thành tật…
Lục Ngữ Nhiên nữ nhi của Lục gia, cả đời nếm hàng trăm loại thuốc thảo dược, kỹ năng chữa bệnh có thể được xưng là diệu thủ hồi xuân.
Nàng đã chết.
Nàng chính là bị mắc kẹt trong thâm cung này tới chết.
18.
Cuối thu gặp đầu đông, Dịch An của ta mười lăm tuổi.
Nhưng không có đợi con ta khôi phục lại như thường, biên quan lại truyền đến tin dữ.
Vào năm Minh Đức thứ mười chín, Đại Du dẫn mười vạn tinh binh lại xâm chiếm biên cảnh.
Quân đội Tây Bắc liều chết chống địch, đánh lui kẻ thù lùi về mấy trăm dặm.
Không ngờ trên đường về, lương thực chậm chạp không tới, Đại Du nghe được tin tức lại tiếp tục phản công.
Từng hứa với ta kết tóc làm phu thê.
Hứa với ta cùng nhau sống đến hết quãng đời còn lại Lục Mộ An.
Đã chết…
Giữa lúc tuyệt vọng tột độ, ta nghe thuộc hạ của Lục gia rưng rưng bẩm báo:
Chủ tướng tiên phong Cố Cẩn, rơi vào bẫy của kẻ thù, bị mắc kẹt trong núi Cô Sơn.
Tướng soái vì cứu thứ đệ của Hoàng Hậu, dẫn trăm kỵ binh mạo hiểm đột phá vòng vây nhưng lại bị quân địch man rợ gấp mấy chục lần bao vây.
Cuối cùng trường thương nhuốm máu, cánh tay trái đứt đoạn, chết dưới lưỡi dao của kẻ thù.
Chúng tướng sĩ bất ngờ nghe được tin dữ của tướng quân, liều chết kháng địch, cuối cùng giết ra một đường máu thoát thân.
Trận chiến này thắng lợi, nhưng Lục Mộ An không còn, thứ đệ của hoàng hâu cũng mất.
Ta bám chặt vào mép bàn bên cạnh, cố gắng giữ vững phong thái của quý phi.
Nhưng trái tim giống như bị xé nát hàng nghìn lần, mỗi một vết thương đều là một nỗi đau thấu tận tim gan.
Một lúc lâu sau, cổ họng ta mới thoát ra được một âm thanh khàn khàn:
[Ai chịu trách nhiệm điều động lương thảo Tây Bắc, là ai?]
[Là huynh trưởng của Hoàng Hậu, Hộ Bộ thượng thư Cố Trì…]
Từng chữ một được nói ra, hận không thể ăn tươi nuối sống hắn.
Ngày hôm đó, ta đem miếng ngọc bình an bị dính máu, rửa đi rửa lại lau từng kẽ hở.
Nắm lấy nó thật chặt, ngồi trong điện từ hoàng hôn đến bình minh.
Cho đến khi mặt trời lở mờ chiếu vào trong điện.
Ta mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của chính mình.
19.
Ngay lúc bách tính trong thiên hạ đang đổ xô đến tưởng niệm nhị công tử Lục gia.
Nội thám của Đại Du cài vào trong nước, lại truyền ra tin tức và bằng chứng anh em nhà họ Lục thông đồng với địch mưu phản.
Triều đình văn võ sau khi biết tin, hầu hết hơn phân nửa triều thần đều thay nhà họ Lục cầu tình và đảm bảo.
Nhưng không ngờ, Đội vệ quân Từ Tiềm phụng mệnh lục soát phủ Lục gia, đã tìm thấy một bức thư có chữ ký của anh em nhà họ Luc thông đồng với kẻ thù.
Để chứng minh sự trong sạch của nhà họ Luc, đại tướng quân Lục Mộ Bình đã tự vẫn trước cửa cung điện.
Người được Diệp gia phái đi tiếp ứng, còn chưa chạy tới Lục gia, đã thấy ánh lửa tràn ngập bầu trời.
Người tới hoảng hốt bẩm báo:
[Phu nhân của Lục tướng quân ôm Lục Tinh chín tuổi trong tay tự thiêu trong phủ…]
Tỷ tỷ của ta.
Nàng cả đời hiền lành, giẫm chết một con kiến cũng không đành lòng.
Làm sao nàng có thể nhẫn tâm, mang đi cốt nhục duy nhất của phu quân, huyết mạch duy nhất của Lục gia?
Tỷ tỷ ta.
Nàng nhát gan như vậy, lại sợ đau như vậy.
Lại bị trận hỏa hoạn ngập trời ở Kinh Đô này, thiêu đến không còn một dấu vết nào sót lại.
Một chút dấu vết cũng không còn.
20.
Lục gia lần nữa xảy ra chuyện, triều đình chấn động, bách quan cả triều đều tức giận mà không dám nói gì.
Cũng là ngày đó, Diệp phi đến Tê Ninh cung như thường ngày.
Dỗ dành Dịch An một lần lại một lần đọc cuốn binh thư.
Trước khi đi, đích thân đeo một miếng ngọc xanh lục có khắc hình con hổ lên trước ngực Dịch An.
Nàng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến:
[An nhi tốt của ta, Diệp nương chỉ có cái này.]
[Hài tử ngoan, sớm khỏe lại nhé!]
Buổi chiều, trong cung náo loạn, hậu cung chấn kinh.
Chỉ vì Diệp phi của Ngô lệ cung, cả người mặc áo đỏ, cầm kiếm giết vào cung Càn Khôn.
Má.u nhuộm đầy vạt áo nàng, vết thương chằng chịt, nhưng vẫn đem kiếm kề vào cổ hoàng đế.
[ Lục gia muốn làm phản, Bùi Chiêu ngươi còn có ngày hôm nay sao?]
[Khi Lục lão tướng quân còn sống, ông ấy cả đời chỉ nguyện gian sơn Đại Chu bình an, mới liên hợp với các thế gia khác, cầu xin Tiên Hoàng, ngươi mới có thể trèo lên Hoàng Vị này.]
[Bây giờ lại muốn lấy tội danh mưu phản, làm nhục những thế hệ linh hồn của Lục gia, hành vi như vậy, có thề nói là hôn quân.]
[Hôm nay ta hy sinh mạng sống của mình chỉ để làm sáng tỏ sự trong sạch của Lục gia với thiên hạ.]
Nói xong, liền ở trước mặt Bùi Chiêu, rút kiếm tự vẫn, máu nhuộm đỏ cả đại điện.
Khi tin tức truyền tới Tê Ninh Cung, chiếc lục lạc trong tay Dịch An bỗng nhiên rơi xuống đất.
Ta ôm lấy Dịch An khuân mặt không thay đổi, khóc đến tuyệt vọng:
[Dịch An, hãy trở nên tốt hơn, bây giờ liền khỏe lại được không?
[Đức phi nương nương đã mất, Diệp nương nương cũng đã mất…]
[Ta không thể đợi được, không thể đợi thêm được nữa…]
21.
Cái chết của Diệp Như Uyển, nữ nhi của Định Quốc công, khiến triều đình hoàn toàn chấn động.
Nàng là nhi nữ của một vị trọng thần trong triều, vị tướng có công khai quốc và là biểu muội của đương kim Thánh thượng.
Cái chế/t của nàng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Trên điện Kim Loan, quần thần quỳ gối trong điện, yêu cầu điều ra kỹ lưỡng vụ án này.
Hoàng đế giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể nhượng bộ, giao cho lại bộ đi điều tra, sau nhiều ngày điều tra cũng không có kết quả.
[Sự việc đã được định sẫn là không thể điều tra rõ, thì làm sao có thể tra ra kết quả?? ]
Trong cung Tê Ninh, ta nhìn Dịch An múa kiếm một mình ngoài sân, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cũng là một ngày như vậy.
Như Uyển mặc cung bào lộng lẫy nhìn Thục phi đang dạy Dịch An luyện kiếm ở ngoài điện, nở nụ cười tùy ý và rạng rỡ:
[Thật ra, công phu của ta so với Lâm Thanh Sương tốt hơn nhiều.]
[Chỉ là cha ta vẫn luôn nói: Công tử Lục gia ôn nhu như ngọc, sẽ không thích nữ nhân động đao động kiếm.]
Mọi chuyện dường như quay trở lại Lục Phủ năm đó.
Như Uyển chín tuổi từ trên cây đào nhìn xuống và hét lên:
[Mẹ, sau này con cũng muốn gả vào nhà Lục bá bá…]
Nữ nhi Diệp gia Diệp Như Uyển, luôn yêu thích con trai trưởng Lục gia Lục Mộ Bình.
Cầm kiếm xông vào cung, máu nhuộm đỏ đại điện.
Nàng hy sinh mạng sống của mình chỉ để làm sáng tỏ sự trong sạch của Lục gia với thiên hạ.
22.
Lục gia gặp nạn, Thẩm gia sụp đổ.
Đức phi ra đi, Diệp phi cũng đi…
Những ngày kia, ta ngồi lặng lẽ tại Tê Ninh cung.
Cầm chiếc lược gỗ đào do cố nhân tặng, dường như đã chảy hết nước mắt trong đời này.
Ta không dám nhắc tới, cũng không dám nghĩ.
Nhưng những cái tên cùng khuôn mặt đó cứ hiện lên trước mắt ta nhiều lần.
Đau đớn dồn ép trong lòng, chỉ còn lại nỗi đau như hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim.
Hai mươi năm trong thâm cung, hoàng hậu lần thứ nhất thực hiện chức trách của Trung cung, bước vào cung Tê Ninh.
Nàng phụng mệnh của hoàng đế đến khuyên ta, khuyên ta nên vì Thẩm gia mà tỉnh lại, nên vì Dịch An mà tỉnh lại.
Chỉ có địa vị quý phi cao quý của ta, chỉ có khi ta tỉnh lại.
Mới có thể giúp người trong lòng của hắn an bài thỏa đáng cung yến trong bữa tiệc Trung thu sắp tới.
Khuyên ta chính là Hoàng Hậu.