Cửa Cung Sâu Thẳm - Chương 5
Để cầu nguyện cho sự bình an của hai mẹ con, hoàng đế cố ý quỳ trong điện An Hoa, khẩn cầu thần phật phù hộ.
Lúc trước ta không tin thần phật.
Nhưng hôm nay, ta lại muốn thành tâm cầu một cái gì đó.
Liền bày một phật đường nho nhỏ trong điện.
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu quốc thái dân an.
Biên cảnh sẽ không còn chiến tranh, bốn bể đều thái bình.
Có lẽ là thần phật nghe được tâm nguyện của ta, tin chiến thắng từ biên quan liên tiếp được truyền về.
Người ta kể rằng con trưởng Lục gia võ nghệ cao cường, dụng binh như thần, đánh cho quân địch liên tiếp bại lui.
Nghe nói, Hổ Dược quan đang cực kỳ hung hiểm, con thứ Lục gia ban đêm đã lẻn vào trại địch, lấy được thủ cấp của quân địch.
Để đảm bảo bình an ở biên giới, nhi tử Lục gia xin lệnh đóng giữ biên giới phía bắc, hoàng đế đã đồng ý.
Ngày thánh chỉ ban hành, trưởng tỷ lấy thân phận mệnh phụ vào cung, để thăm ta.
Nàng là do Lư mẫu sinh ra, đối với ta hết mực yêu thương, nhưng ta lại làm hại nàng.
Nếu không phải lúc đó ta từ chối tiến cung, trong đếm tối dưới dự che trở của ánh trăng chạy đến Lục phủ, lại bị người giám thị của hoàng đế ở Lục phủ phát hiện.
Sự tình sắp thông gia của hai nhà Tô Lục, cũng sẽ không được truyền đến trong cung.
Nhưng thánh chỉ đã ban ra, không thể kháng chỉ.
Để xua tan suy đoán của hoàng đế, vì giúp ta ở trong cung có chỗ đứng, trưởng tỷ đã thay ta gả vào Lục gia.
Gả cho trưởng tử Lục gia, Lục Mộ Bình.
Thấy ta nhắc lại chuyện xưa, trưởng tỷ vỗ nhẹ vào tay ta, mỉm cười ôn nhu:
[Nói những lời ngốc ngếch như vậy làm gì? Mộ Bình đối xử với tỷ rất tốt, chỉ là làm khổ cho muội và Nhị đệ, người có tình không được ở bên nhau từ nay cách một bức tường thành, rất khó có thể gặp lại]
Uống hết tách trà này, ta lại thấy đắng đến mức lưỡi và trái tim đều khó chịu.
Nếu trưởng tỷ không nhắc tới, ta cũng không dám nhớ lại những chuyện cũ kia.
Thứ tử Lục gia, Lục Mộ An.
Chàng vẫn luôn là người tốt nhất trên thế gian này, cũng là thiếu niên hăng hái nhất Kinh Đô.
Chàng sẽ mang ta đi hội chùa để cầu phúc, sẽ đưa ta lên mái nhà để ngắm trăng.
Sẽ vụng trôm mang ta đi uống rượu hoa đào tự tay chàng ủ.
Cuối cùng, ta ôm lấy cha khóc lớn:
Cha cũng mặc cho ta khóc nháo, im lặng không nói gì, mẹ thì che mặt khóc một cách bất lực.
Chàng ấy cũng khóc, khóc đến mức bị Lục lão tướng quân buộc về nhà, khóc khi nghe đội cận vệ hoàng gia đón tiếp quý phi.
Ta không hận tạo hóa trêu ngươi, cuộc sống nhiều khó khăn.
Ta chỉ hận tường thành mười trượng quá cao, che khuất khung cảnh thế giới bên ngoài. Cũng che đi những nét thay đổi trên khuân mặt của chàng ấy.
Trước khi rời cung, trưởng tỷ nắm chặt tay ta, mắt đỏ hoe:
[Ngày hôm đó muội thả diều, đệ ấy đã thấy được!]
Thả diều cầu bình an…
Không bao lâu trước kia còn ước hẹn cả đời bên nhau, bây giờ lại cách một bức tường thành dày đặc.
[Nhị Lang nói: A Niệm bình an, chính là hắn bình an.]
13.
Thời gian trong cung, là phải chịu đựng.
Những người không thể chịu đựng được sẽ bị thất sủng, phát điên.
Người có thể chịu được, thì sẽ tiếp tục bị nhốt trong bức tường vuông vức và tiếp tục sống trong những suy nghĩ vô vọng.
Nhịn đến Minh Đức năm thứ tám, Nghi quý nhân xinh đẹp tươi sáng phát điê.n, Hứa Chiêu Nghi hoạt bát bị ném vào lãnh cung.
Nhịn đến Minh Đức năm thứ chín, tiểu công chúa của hoàng hậu bị chết đuối, hoàng đế vô cùng đau buồn.
Nhịn đến Minh Đức năm thứ mười, huynh trưởng của hoàng hậu Cố Trì đã có công lớn trong việc cứu trợ thiên tai, được đề bạt làm Hộ Bộ thị lang.
Một năm này, tin đại thắng lại được truyền về Kinh Đô, nhi tử Lục gia trấn thủ ở biên quan ba năm, đã dẫn quân thu phục được bình nhai quan, cô nhạn quan…
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, lập tức truyền lệnh, lệnh cho nhi tử Lục gia nhập kinh vào dịp trung thu, tiếp nhận ban thưởng.
Năm Minh Đức thứ mười, ngày hội trăng tròn.
Trên điện Kim Loan, chúng tướng luận công ban thưởng:
Con trưởng lục gia, Lục Mộ Bình, được phong làm hộ quốc Đại Tướng quân.
Vì niệm tình Thẩm thị có tin mừng, đặc biệt lưu lại kinh đô nhậm chức, bổ nhiêm quan nhất phẩm.
Con thứ lục gia, Lục Mộ An, được đặc biệt bổ nhiệm làm chủ soái Tây Bắc, quản lý sự vụ biên phòng, cho dù không được triệu cũng có thể hồi kinh.
Trong yến tiệc Trung thu ngày hôm đó, hoàng đế cùng các quan đại thần uống rượu ở tiền điện.
Ta bị Diệp phi lôi kéo, đi hết vòng này đến vòng khác trong hoàng cung rộng lớn.
Thời gian gần vào đêm khuya.
Cung yến náo nhiệt cũng kết thúc.
Ta cùng Diệp phi đứng ở phía xa, nhìn các triều thần lần lượt đi xa, đi xuống bậc thang bằng đá bạch ngọc, chậm rãi bước ra khỏi cửa cung.
Một người, hai người, ba người…
Đám người dần dần thưa thớt, nhưng ta cũng không dám chớp mắt.
Ta chỉ cầu nguyện thần phật phù hộ, để cho ta được toại nguyện nhìn thấy chàng ấy một lần.
Chỉ một lần, một lần thôi.
Đời này tín nữ không có đòi hỏi gì quá đáng, chỉ mong người kia một đời bình an.
Chỉ cầu đời này được nhìn chàng thêm một lần, làm vơi bớt sự lạnh giá trong lòng.
Ta ngóng trông, nghĩ đến, chờ đợi…
Cho đến cuối cùng, đám người đã tan hết.
Chiếc khăn tay của Diệp Phi đã bị xoắn thành một nhúm, nhưng nàng ấy vẫn giống như ta, nhìn về phía xa một cách vô vọng.
Nhìn qua, hy vọng, chờ đợi…
Sau khi náo nhiệt tan đi, trong cung lại khôi phục trạng thái vắng vẻ như xưa.
Đợi đến mặt trăng nghiêng đi nghiêng lại, ve sầu mùa thu sớm đã im lặng.
Đợi đến tim ta như bị chiên đi chiên lại trên chảo dầu nóng.
Bóng dáng quen thuộc trong ký ức mới bình tĩnh bước ra khỏi cung điện.
Từng bước một, sóng vai cùng huynh trưởng cùng nhau bước xuống cầu thang.
[Lục Mộ An…]
Ta cắn mạnh vào tay, kìm nén tiếng kêu theo bản năng của mình.
Nhìn người kia chậm rãi đi về phía cửa cung điện, hắn ngẩng đầu mấy lần nhưng đều bị ánh trăng cô độc bao phủ.