Cửa Cung Sâu Thẳm - Chương 4
Cho đến tận đêm khuya, cuối cùng hoàng hậu cũng sinh hạ được một cặp nhi tử song sinh.
Bà đỡ báo tin vui, hoàng đế hơi giật mình, ôm thật chặt hoàng hậu, giọng nói tràn đầy yêu thương:
[Trăn Trăn, ta sẽ cho con chúng ta những điều tốt nhất.]
Nhưng ngay khi mọi người trong cung điện vừa thở phào nhẹ nhõm thì trong đó có một tiểu hoàng tử đã không còn thở.
Lão thái y run rẩy:
[ Hoàng hậu nương nương đây là sinh non, thai nhi vô cùng yếu ớt, hiện tại vị hoàng tử còn sống sót càng cần được chăm sóc cẩn thận hơn.]
Sau khi biết tin dữ, hoàng hậu bật khóc không ngừng. Hoàng đế càng cảm thấy đau lòng hơn.
Trong cơn tức giận, đã đem bà đỡ cùng thái y trục xuất khỏi cung vì tội thất trách.
Không được triệu kiến, vĩnh viễn không được vào kinh.
Vị hoàng tử may mắn còn sống sót kia, được hoàng đế ban tên là Dịch Lâm.
Lâm trong quân lâm thiên hạ.
Mọi người trong hoàng cung đều biết đây là sự quý trọng của hoàng đế đối với đích hoàng tử.
Mà con trai trưởng của Thẩm mỹ nhân sinh ra, được ban cho tên gọi là Dịch An.
An trong an phận thủ thường.
Giao cho vị quý phi an phận thủ thường là ta nuôi dưỡng.
11.
Bây giờ hoàng hậu đã sinh hạ đích hoàng tử , các phi tần trong hậu cung cũng có cơ hội nhận được sủng ái.
Các quý nữ trong hậu cung giống như những bông hoa ngày xuân, năm này qua năm khác nở rộ rồi lại lụi tàn.
Cũng có người gặt hái được kết quả và có được chỗ đứng vững chắc trong cung.
Nhưng dù vậy, người hoàng đế yêu nhất vẫn là con của hắn và hoàng hậu.
Đến hậu cung vài lần một tháng, chỉ là thủ đoạn để lung lạc các đại gia tộc thế gia.
Cung điện của bốn vị phi tần, hoàng đế lại không thường đến.
Cung điện của Diệp phi, hoàng đế chỉ đến một lần, nhưng lại tức giận mà ngay lập tức rời đi.
Người ta kể rằng Diệp phi đã chỉ thẳng vào mặt hắn và mắng.
Tại chỗ của Lâm Thục phi, có lần trong cung có người triệu đến thị tẩm, nhưng vừa bước vào cửa điện, đã bị một chén trà đập vỡ trán.
Nhà mẹ đẻ của Lâm Thục phi có quyền cao chức trọng trong triều, là người mà kính sự phòng không thể đụng đến, liền thức thời tháo bảng hiệu thị tẩm của nàng.
Lục Đức Phi, sau khi Lục lão tướng quân tổ phụ của mình qua đời, liền cả ngày chuyên tâm bái Phật, không quan tâm đến việc đời.
Bởi vì sợ quần thần chỉ trích nên hoàng đế cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đến cung Tê Ninh ngồi một lát xem đó là ân sủng.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, hoa mai trong vườn ngự uyển đã bị tàn phá gần hết.
Trong cung Tê Ninh, hoàng đế ngồi hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
[Trẫm luôn cảm thấy, trước khi nàng vào cung hình như đã từng gặp qua nàng …]
Ta cụp mi mắt pha trà cho hắn:
[Vào mùa hè Thuận Xương năm ba mươi bảy, thần thiếp từng vào cung một lần.]
Một câu nói lại khiến đế vương nhíu mày, không nói chuyện.
Thuận Xương năm ba mươi bảy là nỗi đau mà cả đời hắn không muốn chạm tới.
Năm đó, Tiên Hoàng tin vào lời nói của sủng phi phế truất hoàng hậu với lý do dùng vu cổ.
Đế vương không nói nữa, nên ta cũng dứt khoát không nói chuyện, tập trung may bộ quần áo nhỏ cho Dịch An.
Hương trà phảng phất trong đại sảnh, ngoài cửa sổ nổi lên giông bão.
Thật lâu sau, đế vương nhẹ nhàng thở dài, phá vỡ sự im lặng trong đại điện:
[Trẫm rất vui mừng vì nàng đã ở trong cung nhiều năm những vẫn luôn tuân thủ bổn phận của mình.]
Ánh mắt của hắn dịu dàng, dường như còn có chút chờ mong.
Nhưng những lời tiếp theo.
Lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, thân thể lạnh lẽo vô cùng.
[Dịch An dù sao cũng là con của một cung nữ, cho nên trẫm dự định, cho nàng một đứa con…]
Đùng một tiếng!
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm, giống như mặt đất rung chuyển…
Ta chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Đầu óc hỗn loạn, ta không thể suy nghĩ được gì.
Trong bảy năm tiến cung, ta đã dự đoán ra cảnh tượng trước mắt không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, ta dường như không thể nói chuyện, thâm chí không thể phát ra âm thanh nào.
Ta nên nói gì.
Có thể nói gì đây.
Chẳng lẽ nói nữ nhi Thẩm gia sớm đã có người trong lòng, không muốn hầu ngô hoàng sinh dục hoàng tự?
Nói thân phận quý phi cao quý, ta có Dịch An là đủ rồi, không nên mong đợi sự sủng ái của quân vương?
Ta chưa từng vượt qua khoảnh khắc nào lâu đến thế.
Nó dài đến mức tim ta như lăn đi lăn lại trong chảo dầu.
Ta khúm núm đứng dậy.
Cong đầu gối một cách phục tùng.
Đang muốn mở miệng, Thường Thuận công công vốn luôn ổn trọng, lại hoảng sợ hấp tấp lao vào Tê Ninh cung.
Giọng của hắn khàn khàn, vẻ mặt hoảng sợ, vừa bước vào cửa liền ngã nhào xuống đất:
[Bệ hạ, đã xảy ra chuyện lớn rồi…]
12.
Minh Đức năm thứ bảy, đất nước loạn lạc.
Năm này, hai nước Nam Sơ và Đại Du hợp sức xâm chiếm giang sơn Đại Chu, ý đồ phân chia đất nước.
Quân địch dùng gấp năm lần quân lực, trái phải vây quét biên giới phía Bắc.
Vào thời điểm tin tức đến Kinh Đô, triều đình đã mất đi ba tòa thành trì.
Tướng sĩ biên cảnh chi viện, chỉ có thể liên tiếp rút lui, rút về thành chờ lệnh.
Biết được biên quan nguy cấp, Định Quốc Công dẫn đầu hai mươi vạn quân, lao tới phương bắc ngay trong đêm, định bọc sườn đánh quân địch từ phía sau.
Các tướng sĩ đang cố gắng thủ thành, cũng gấp gáp đợi viện quân.
Nhưng Lục lão tướng quân đã qua đời, trong triều không còn vị tướng nào có thể đảm đương.
Khi đất nước lâm nguy, con trai Lục gia đang túc trực linh cữu ở nhà, ban đêm gõ cửa cung xin lệnh kháng địch.
Vào ngày tin tức đến Tê Ninh cung, ta vô tình làm đổ tách trà trên tay.
Trà nóng đổ lên tay, vết bỏng đỏ bừng một mảng, đau đớn lan ra khắp cơ thể.
Vào ngày binh sĩ Lục gia xuất phát với đại quân năm vạn người, trong thành trời trong nắng đẹp.
Dịch An, đứa bé luôn chăm học, lại sống chết không chịu làm bài tập, ương ngạnh muốn ta cùng chơi diều với nó.
Nó nói: [Diệp nương nương nói, hôm nay là thời điểm tốt nhất để thả diều.]
Đứa bé nhỏ nhắn trước mặt ôm cổ ta, năn nỉ một cách đáng thương.
Ta không thể chống cự được, chỉ có thể ngồi xổm xuống, mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại:
[Lần sau không được làm như vậy nữa.]
Ngày hôm đó, trong thành Kinh Đô, bách tính xếp hàng dài trên đường để tiễn đưa người con trai của Lục gia đi đánh trận.
Ngày hôm đó, dưới tường hoàng thành mười trượng, ta và cậu bé Dịch An ba tuổi đang chơi diều, cố gắng làm nó bay lên trời.
Vào ngày năm vạn quân mã đến thành, hoàng hậu vừa đủ tháng lại lần nữa lâm bồn.